Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 270: Xưng hô.

- A?
Từ Quân Nhiên trợn mắt há mồm nhìn Kim Thái Nghiên, không ngờ cô lại có thể nói ra một câu như vậy.
Sắc mặt Kim Thái Nghiên hơi đỏ lên, nhìn thoáng Từ Quân Nhiên nói:
- Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, vì mai phải chấp hành nhiệm vụ, cho nên tôi sợ cậu đến lúc đó sẽ căng thẳng…
Nói xong, cô dứt khoát đứng lên, chạy thẳng lên tầng như trối chết, để lại một câu:
- Đợi Hô Diên Ngạo Ba trở lại thì gọi tôi.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cười khổ, đối với kiểu tâm tư của phụ nữ này, hắn vẫn luôn không hiểu nổi. Dù sao trong mắt Từ Quân Nhiên, tâm tư của phụ nữ vẫn luôn là thứ khó mà phán đoán nhất, lòng người vốn là thứ khó hiểu nhất, suy nghĩ của phụ nữ lại càng giống như mò kim dưới biển, không đoán ra nổi.
Đợi bóng dáng Kim Thái Nghiên khuất dạng trước mặt mình, Từ Quân Nhiên lúc này mới thu lại nụ cười vẫn luôn thường trực trên mặt, lộ ra vẻ mặt nghiêm trọng.
Chuyện lần này, mình vẫn phải tính toán cẩn thận một chút. Bởi vì hắn biết rõ, chỉ dựa vào những sự sắp xếp này, căn bản không có cách nào bảo đảm an toàn của mình và Kim Thái Nghiên. Phải biết rằng cho dù có đám người Hô Diên Ngạo Ba và đội cảnh sát vũ trang hỗ trợ, những phần tử tội phạm buôn lậu kia, sẽ không trực tiếp ra tay sau khi thấy mình và Kim Thái Nghiên. Kiếp trước hắn không nghe được những tình tiết cụ thể của sự việc lần này từ miệng của Lý Đông Viễn hoặc Lý Dật Phong. Đối với việc Kim Thái Nghiên cuối cùng gặp nạn như thế nào, hắn không rõ cũng không biết, mà cái này mới là chỗ rủi ro nhất trong hành động lần này.
Nếu có thể có biện pháp, Từ Quân Nhiên thà rằng thay Kim Thái Nghiên đi gặp mặt đám tội phạm buôn lậu kia, nhưng rất rõ ràng, điều này căn bản là không thể.
Với tính cách của Kim Thái Nghiên, Từ Quân Nhiên thậm chí hoài nghi, nếu mình đưa ra yêu cầu như vậy, có thể bị cô đá cho một cái ngã xuống đất không.
Từ Quân Nhiên lặp lại một lần những điều hắn nghe thấy liên quan tới vụ án lần này trong đầu, lúc này mới thở dài thườn thượt, châm một điếu thuốc, âm thầm hút, đồng thời bắt đầu cân nhắc, phải làm như thế nào, mới có thể giải quyết sự việc lần này một cách hoàn mỹ. Sau hồi lâu, đôi mắt Từ Quân Nhiên sáng lên, lộ ra một nụ cười.
Không đến nửa tiếng sau, cửa phòng vang lên tiếng động, Hô Diên Ngạo Ba tiến vào trước, theo sau là thư kí của y, Triệu Phù Sinh.
Thấy Từ Quân Nhiên ngồi trong phòng khách, Hô Diên Ngạo Ba rất ngạc nhiên:
- Tiểu Từ, sao cậu lại tới đây?
Lập tức y nhìn trên tầng, thử thăm dò hỏi:
- Thái Nghiên dẫn cậu tới?
Y biết rõ, chìa khóa nhà, ngoài thư kí và bảo mẫu, chỉ có mình và con gái Thái Nghiên có. Đương nhiên bảo mẫu không dám để một mình Từ Quân Nhiên ngồi lù lù trong nhà của thường ủy Tỉnh ủy. Mình và Triệu Phù Sinh thì luôn làm việc ở ủy ban chính trị pháp luật, vậy người có thể cho Từ Quân Nhiên vào, chỉ có con gái bảo bối của mình.
Từ Quân Nhiên vội vàng đứng lên, cung kính chào Hô Diên Ngạo Ba:
- Thủ trưởng ngài khỏe chứ, là đội trưởng Kim dẫn tôi tới.
Hô Diên Ngạo Ba gật gật đầu, khoát khoát tay nói:
- Không sao, vừa hay tôi cũng có chuyện muốn tìm cậu, ngồi đi, ngồi đi.
Từ Quân Nhiên ngồi xuống, gật đầu với Triệu Phù Sinh ở phía sau Hô Diên Ngạo Ba, coi như là chào hỏi.
Triệu Phù Sinh cười cười, giơ ngón tay cái lên với Từ Quân Nhiên, nháy mắt.
Từ Quân Nhiên trong lòng thầm cười khổ, mơ hồ đoán được ý của Triệu Phù Sinh, lại không có cách nào giải thích hiểu lầm này với y. Dù sao cho dù ai thấy, Kim Thái Nghiên đưa mình về nhà, đều sẽ biểu thị ý gì đó, đặc biệt còn là lúc muộn như này. Cô nam quả nữ ở trong cùng một phòng, đây là thời đại năm 80, xã hội bảo thủ ở một mức độ nhất định. Đừng nói Triệu Phù Sinh và Hô Diên Ngạo Ba dễ hiểu sai, ngay cả bản thân Từ Quân Nhiên, cũng cảm thấy rất không tự nhiên. May là Kim Thái Nghiên đã trốn trên tầng, không thì hai người không biết còn mất tự nhiên cỡ nào.
- Tiểu Từ, hôm nay cậu tới, tìm tôi có việc?
Hô Diên Ngạo Ba sau khi ngồi xuống, Triệu Phù Sinh rót cho y một chén trà, nhìn về phía Hô Diên Ngạo Ba hỏi.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Thủ trưởng, tôi và đội trưởng Kim có chuyện rất quan trọng muốn báo cáo với ngài.
Chuyện này liên hệ rất lớn, nhất định phải nói với Hô Diên Ngạo Ba, nếu không ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, Từ Quân Nhiên không biết nói như thế nào với Hô Diên Ngạo Ba.
Hô Diên Ngạo Ba nghe xong Từ Quân Nhiên nói, cau mày lại, rõ ràng đang trầm ngâm cái gì, đã tới mức độ này, cho dù là gặp phải chuyện gì, bình tĩnh là nguyên tắc không thể mất đi. Tục ngữ nói đối diện với đại sự phải bình tĩnh như mặt nước mùa thu, đương nhiên là nói cho dù đối diện với vấn đề gì, nhất định phải bình tĩnh tỉnh táo.
Triệu Phù Sinh lúc này vừa hay đúng mực đứng lên, nói với Hô Diên Ngạo Ba:
- Bí thư, tôi về trước, hôm nay còn có báo cáo phải viết.
Hô Diên Ngạo Ba gật đầu:
- Được, cậu về trước đi, sáng mai tới đón tôi là được.
Vì Triệu Phù Sinh độc thân, cho nên cũng ở trong đại viện Tỉnh ủy, Hô Diên Ngạo Ba cố ý tìm một phòng sắp xếp cho y.
Sau khi Triệu Phù Sinh rời đi, Hô Diên Ngạo Ba trầm ngâm hồi lâu mới chậm rãi nói:
- Tiểu từ, quan hệ của chúng ta ở đây, tôi có lời muốn nói thẳng, nếu cậu có chuyện muốn tìm tôi hỗ trợ, tôi có thể giúp cậu chuyện công tôi có thể giúp, nhưng, nếu cậu muốn tôi giúp chuyện riêng, rất xin lỗi, cậu không nên thông qua Thái Nghiên…
Nói xong lời cuối cùng, Hô Diên Ngạo Ba sắc mặt nghiêm trọng.
Từ Quân Nhiên sững sờ, lập tức không kìm được cười khổ, hóa ra Hô Diên Ngạo Ba hiểu lầm mình muốn thông qua Thái Nghiên giúp chạy chức quan.
Không chờ hắn giải thích, Hô Diên Ngạo Ba nói tiếp:
- Hôm qua tôi đã gặp bí thư Chu, trao đổi một chút, cũng biết tình huống hiện tại của cậu. Một vài cán bộ ở thành phố Toàn Châu, thực sự rất quá đáng. Thật sự cho rằng tỉnh Giang Nam này chính là thiên hạ của một người nào đó? Lại còn dám phái cậu tới nơi như văn phòng thường trú thủ đô, hừ, thật sự cho rằng Hô Diên Ngạo Ba tôi là con tò te à?
Từ Quân Nhiên kinh ngạc, lập tức hiểu, hẳn là Lưu Bân tiết lộ tình hình hiện tại của mình cho Chu Đức Lượng. Chỉ có điều không ngờ Chu Đức Lượng lại trực tiếp trao đổi với Hô Diên Ngạo Ba. Vừa nghĩ tới hai ủy viên thường vụ Tỉnh ủy gặp nhau là để nói chuyện của cán bộ cấp phó khoa như mình, Từ Quân Nhiên không kìm được trong lòng thầm cười khổ. Tuy nhiên nhìn tình hình này, hẳn là Hô Diên Ngạo Ba và Chu Minh Lượng đã phân tích ra rất nhiều thứ có ích từ một vài sự việc.
Tuy nhiên bây giờ hắn cũng không có tâm trạng cân nhắc chuyện này, vội vàng giải thích:
- Thủ trưởng, tôi biết ngài muốn tốt cho tôi. Tôi đảm bảo với ngài, Từ Quân Nhiên tôi cho dù trên cương vị nào, cũng có thể làm ra sự nghiệp, sẽ không phụ sự bồi dưỡng của thủ trưởng, thẹn với sự tín nhiệm của quần chúng. Tuy nhiên hiện tại tôi tìm ngài là vì chuyện khác.
Nói tới đây, Từ Quân Nhiên dừng lại một chút, bổ sung với Hô Diên Ngạo Ba:
- Là một vụ án gần đây đội trưởng Kim xử lý.
Từ Quân Nhiên không phải không từng cân nhắc việc này tìm Tôn Vũ Hiên hoặc Quách Vĩ Toàn, nhưng nghĩ thế nào hắn cũng vẫn cho rằng sức mạnh của sở tỉnh không đủ mạnh. Phải biết rằng đám buôn lậu kia có thể tìm tới người địa vị rất cao ở cục thành phố Giang Châu – Hà Kiến Bình, đương nhiên cũng có thể tìm được chiếc ô chắn khác, ngộ nhỡ tin tức bị lộ ra…, không bắt được người là chuyện nhỏ, việc này không giải quyết được, chắc chắn Kim Thái Nghiên sẽ còn tiếp tục bị nguy hiểm, đây mới là vấn đề then chốt.
Hơn nữa trong lòng Từ Quân Nhiên còn có một bí mật, đó là khi đó Lý Đông Viễn nhắc tới với hắn, kiếp trước sau khi Lý Đông Viễn phá án, mặc dù vụ án được phá, y cũng đang tiến triển thuận lợi, nhưng nếu dùng lời của Lý Đông Viễn để nói, khi đó trong tay y có mấy manh mối, vốn là có thể tiếp tục điều tra, lại không ngờ đột nhiên bị cắt đứt. Cho nên Lý Đông Viễn đoán, đám buôn lậu này, tuyệt đối có khả năng tạo ra được một cái ô khổng lồ ở tỉnh Giang Nam. Bên trong sở Công an tỉnh trước tiên không nói có hay không nội tuyến của bọn họ, chỉ riêng chuyện này một khi truyền ra phòng công an, phòng công an phải dùng tới sức mạnh lớn cỡ nào để điều tra vụ án này, bản thân đã là một câu hỏi.
Cho nên, dưới trạng thái này ngày hôm nay, Từ Quân Nhiên chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Hô Diên Ngạo Ba. Bởi vì bất kể như thế nào, Hô Diên Ngạo Ba cũng sẽ không nói đùa với an nguy của con gái mình.
Quả nhiên, Hô Diên Ngạo Ba nghe thấy Từ Quân Nhiên nói vậy, liền cau mày, có chút nghi ngờ hỏi:
- Vụ án của Thái Nghiên, sao cậu lại dính dáng vào?
Từ Quân Nhiên cười khổ, đang lúc định nói, bên tai đã vang lên âm thanh ù ù của Kim Thái Nghiên:
- Vụ án của con, anh ta dính dáng tới thì sao? Ông không hài lòng à?
Hô Diên Ngạo Ba, nhìn con gái mặc váy đi ra, một hồi ngây người, hồi lâu mới quay đầu nhìn Từ Quân Nhiên:
- Đây là…
Rất rõ ràng, y lại hiểu lầm, dù sao nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên y thấy Kim Thái Nghiên mặc như vậy, nếu nói không có liên quan tới tên Từ Quân Nhiên, có đánh chết Hô Diên Ngạo Ba cũng không tin, y cho dù có là một người khôn khéo cơ trí thế nào, cũng chỉ là một người cha bình thường mà thôi.
Kim Thái Nghiên trừng mắt nhìn Từ Quân Nhiên nói không rõ ràng, hừ một tiếng:
- Đồ đần, nói một chuyện mà cũng phiền như vậy.
Vừa nói, bước nhanh xuống cầu thang, đi tới ngồi xuống ghế sopha đối diện với Hô Diên Ngạo Ba, nhìn Hô Diên Ngạo Ba nói:
- Có một vụ án, Từ Quân Nhiên nói có vấn đề, phải xin chỉ thị của ông.
Lúc này Hô Diên Ngạo Ba mới tỉnh táo lại, gật đầu mỉm cười nói:
- Cậu nói đi, nói đi, có gì cần tôi giúp, tôi nhất định sẽ giúp.
Trong lòng Từ Quân Nhiên lập tức than thầm, cô gái này chẳng giống cấp dưới tí nào. Lúc mình chưa mở miệng, Hô Diên Ngạo Ba đã nói chuyện công có thể giúp, chuyện riêng không cần phải nói. Nhưng đổi là Kim Thái Nghiên, còn chưa đợi mở miệng, đã toàn miệng đều là đồng ý. Đãi ngộ chênh lệch không phải chỉ một chút đâu.
Tuy nhiên hắn là không có ý kiến gì, Hô Diên Ngạo Ba càng như vậy, đợi lúc sau khi y nghe xong việc mà Kim Thái Nghiên và mình nói, phản ứng chắc chắn sẽ càng dữ dội. Dù sao cho dù là cha mẹ nào, chỉ cần liên quan tới con gái mình, là không ai có thể giữ bình tĩnh được, cho dù là người ở địa vị cao cũng vậy.
Quả nhiên, sau hồi lâu, sắc mặt Hô Diên Ngạo Ba âm trầm vỗ bàn:
- Không được, cha không đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận