Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 221: Chuyện cũ.

Thấy Hô Duyên Ngạo Ba đi vào phòng bệnh, Từ Quân Nhiên thở phào, ngồi xuống ghế. Lần này, Hô Duyên Ngạo Ba tới bệnh viện nhưng cũng không đem theo người nào, chỉ có lái xe và thư ký đi cùng. Trước khi tới bệnh viện, ông ta cũng từ chối lãnh đạo bệnh viện cùng tới xem bệnh tình của Kim Thái Nghiên như thế nào. Lúc này, cán bộ cao cấp vẫn còn khá chán ghét những hành vi kinh động đến nhiều người.
- Bí thư Từ, hút điếu thuốc cho tỉnh táo?
Bên người Từ Quân Nhiên vang lên một giọng nói.
Từ Quân Nhiên sững sờ, xoay người nhìn thì thấy bên cạnh có người đang đưa cho mình một điếu thuốc, người đó chính là thư ký của Hô Duyên Ngạo Ba.
Cán bộ cấp phó trở lên đều có thư ký và bảo vệ. Thân là Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, thư ký ủy ban chính pháp tỉnh, dĩ nhiên có tư cách có thư ký chăm lo đời sống sinh hoạt.
- Không cần đâu, tôi nghỉ ngơi một chút là tốt thôi.
Từ Quân Nhiên lắc đầu, khách sáo nói:
- Nên xưng hô như thế nào bây giờ?
Người đó không để ý, mỉm cười cầm thuốc lên châm rồi gật đầu nói:
- Tôi là Triệu Phù Sinh, Triệu trong Triệu Khuông Dận, Phù Sinh trong Phù Sinh Nhược Mộng.
Người tên Triệu Phù Sinh chắc chưa tới 30 tuổi, nhưng Từ Quân Nhiên lại không dám thất lễ, vội vàng đứng dậy bắt tay đối phương:
- Trưởng phòng Triệu, xin chào, xin chào.
Nếu Từ Quân Nhiên nhớ không sai, thân phận của Triệu Phù Sinh không đơn giản như vậy. Người này không chỉ là thư ký của Hô Duyên Ngạo Ba mà còn con rể của Chu Đức Lượng. Chỉ có điều, anh ta vẫn chưa kết hôn với người bạn gái ở nông thôn, mà hai người vẫn đang yêu nhau.
Về điểm này, tuy Hô Duyên Ngạo Ba không rõ ràng lắm, nhưng nhiều năm sau, khi tỉnh Giang Nam được tách ra, Triệu Phù Sinh đã trở thành người đứng đầu lãnh đạo tỉnh Giang Nam. Kiếp trước, Từ Quân Nhiên đã làm chủ tịch thành phố dưới trướng anh ta.
Còn lúc này, chẳng qua Triệu Phù Sinh chỉ là cán bộ của văn phòng tỉnh ủy mà thôi. Anh ta chuyên phụ trách việc phục vụ cho Hô Duyên Ngạo Ba. Hơn nữa, vì vào văn phòng chưa lâu, đã vậy lý lịch lại không đủ, anh ta chưa phải cán bộ cấp chính sở, chẳng qua chỉ là một phó phòng mà thôi.
Đối mặt với sự nhiệt tình của Từ Quân Nhiên, Triệu Phù Sinh tỏ ra khá bất ngờ. Tuy nhiên, nếu vị phó bí thư này đã được vị thủ trưởng đứng đầu tuyên dương, dĩ nhiên anh ta không thể đối xử lạnh nhạt. Nói thế nào đi chăng nữa, xem ra, lúc này, người ta còn có tiền đồ hơn mình.
- Phó bí thư Từ, chuyện lần này may mà có anh.
Triệu Phù Sinh thận trọng nói chuyện với Từ Quân Nhiên, cẩn thận khen hắn một câu. Đi theo Hô Duyên Ngạo Ba sắp được một năm trời, dĩ nhiên, Triệu Phù Sinh biết thủ trưởng yêu con gái bảo bối đến thế nào. Kim Thái Nghiên là người duy nhất dám đập bàn với Hô Duyên Ngạo Ba trong văn phòng Ủy ban chính pháp. Hôm nay, Từ Quân Nhiên cứu Kim Thái Nghiên, chỉ cần Hô Duyên Ngạo Ba còn công tác ở tỉnh Giang Nam một ngày, đồng nghĩa với việc Từ Quân Nhiên có thêm một người hỗ trợ.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, lắc đầu nói:
- Trưởng phòng Triệu quá khen, vừa đúng lúc tôi bắt gặp mà thôi.
Đừng thấy bên ngoài hắn tỏ ra không sao, nhưng trong lòng lại kêu khổ thấu trời. Người Kim Thái Nghiên có gì không nên nhìn hắn đều đã nhìn, thậm chí còn sờ soạng vài cái. Không biết vị tiểu thư kia có ý thức hay không. Nếu lúc tỉnh mà cô ta kể lại cho Hô Duyên Ngạo Ba, sợ rằng bí thư Hô Duyên sẽ không khách sáo với mình như vậy, có khi còn bị xử lý chứ.
Chỉ có điều, hắn không thể nói điều này với Triệu Phù Sinh mà chỉ có thể giả tạo nói mấy câu, vì thế mà hai người nói chuyện không đâu vào đâu.
Triệu Phù Sinh là người có tài, nếu không sau này khi chính đàn tỉnh Giang Nam đại biến, anh ta cũng không thể trở thành một nhân vật chủ chốt. Từ nhỏ đã đọc không ít sách, tuy lúc đi học cũng khó khăn lắm mới theo kịp mọi người, nhưng cũng giúp anh ta luyện mắt và năng lực. Ít nhất, khi nói chuyện với anh ta, Từ Quân Nhiên cảm thấy người này rất biết suy nghĩ, cũng có lý tưởng muốn tạo sự nghiệp ở cơ sở.
Nghe Từ Quân Nhiên nói về mấy nhà xưởng ở trấn Lý gia, hai mắt Triệu Phù Sinh sáng lấp lánh:
- Phó bí thư Từ thật biết nhìn xa trông rộng. Theo xu thế phát triển hiện nay, sớm muộn gì công xã trấn Lý gia cũng sẽ trở thành đơn vị đi đầu thành phố Toàn Châu, thậm chí cả tỉnh Giang Nam.
Từ Quân Nhiên khiêm tốn lắc đầu:
- Xa quá rồi. Chúng tôi chỉ muốn giúp bà con mình có một cuộc sống thật tốt, dù sao, mấy năm nay, mọi người chịu khổ quá nhiều rồi.
Triệu Phù Sinh gật đầu cảm động:
- Đúng vậy, những người dân nông thôn rất khổ.
Anh ta cũng đã từng là thanh niên trí thức ở nông thôn, dĩ nhiên biết rõ, cơ sở nông thôn chân chính là như thế nào, căn bản không giống những gì người ngoài hay nói. Không nói đến những thứ khác, năm đó, cái gọi là vệ tinh khiến mọi người tưởng rằng nông thôn là một mảnh đất màu mỡ. Nhưng trên thực tế, khi nông thôn Trung Quốc lâm vào hoàn cảnh khó khăn nhất, rất nhiều người phải vất vả chạy ngược chạy xuôi vì một miếng cơm no. Không ít xã viên hợp tác xã khổ cực làm lụng một năm nhưng ngay cả nhu cầu ăn no cũng không được, quả thật vô cùng khó khăn.
Hai người đều là những người thanh niên dành tình cảm sâu đậm cho người dân nông thôn, đến nay đã tìm được tiếng nói chung.
- Phó bí thư Từ, tôi lớn hơn cậu vài tuổi, nên gọi cậu một tiếng lão đệ, về sau có thời gian lên tỉnh, nhất định phải bảo tôi, chúng ta cùng nhau nói chuyện.
Triệu Phù Sinh là người có tính tình cởi mở, thấy hợp với Từ Quân Nhiên thì muốn kết giao. Còn về việc vì cách nghĩ của Từ Quân Nhiên trong một số chuyện giống với mình, hay là vì tiền đồ của Từ Quân Nhiên sáng lạn, thì không cần biết, có lẽ là vì cả hai, nhưng cũng có lẽ là vì một lý do mà thôi.
Từ Quân Nhiên mong còn không được, tục ngữ đã có câu, nhiều bạn không thừa, huống hồ đây lại là một người bạn có tiền đồ rộng mở.
- Vậy thì tốt, sau này chắc chắn phải làm phiền anh Triệu nhiều.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, nói với Triệu Phù Sinh.
Ngay lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Hô Duyên Ngạo Ba bước ra ngoài, nhưng trên mặt lại tỏ rõ sự khó chịu.
Từ Quân Nhiên và Triệu Phù Sinh vội dừng nói chuyện, nhao nhao đứng dậy tiếp đón thủ trưởng.
Từ Quân Nhiên quan sát sắc mặt của Hô Duyên Ngạo Ba rồi thận trọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Thủ trưởng, vết thương của đội trưởng Kim thế nào rồi?
Hô Duyên Ngạo Ba thở dài, nói với Từ Quân Nhiên:
- Tiểu Từ, tôi có thể nhờ cậu một việc được không?
Có thể khiến cho một Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, người đứng đầu Ủy ban chính pháp – bí thư Hô Duyên nói ra lời nhờ vả, Từ Quân Nhiên cảm thấy mình sắp rơi vào bế tắc rồi. Nếu có thể, hắn thật muốn nói không thể với Hô Duyên Ngạo Ba.
Nhưng dù sao, mình cũng có việc nhờ người ta nên lúc này đã không còn đường lui nữa rồi, vì thế hắn chỉ có thể gật đầu:
- Bí thư, ngài nói đi, tôi nhất định sẽ cố hết sức.
Hô Duyên Ngạo Ba thở dài một hơi rồi nói:
- Tôi rất lo lắng khi để Thái Nghiên một mình ở bệnh viện. Nếu có thời gian, cậu có thể giúp tôi chăm sóc con bé được không?
Cái gì?
Biểu cảm trên mặt Từ Quân Nhiên bỗng trở nên cứng đờ. Dù hắn là người của hai thế giới, trái tim vô cùng to lớn, nhưng lúc này cũng bị một câu của Hô Duyên Ngạo Ba làm cho phát hoảng.
Chăm sóc Kim Thái Nghiên?
Từ Quân Nhiên nghĩ đến chuyện này liền thấy như thể mình bị đẩy vào ngục đen tối. Tuy hắn không biết nội tình sự việc, nhưng sau mấy lần gặp mặt, hắn biết mối quan hệ giữa Hô Duyên Ngạo Ba và Kim Thái Nghiên không tốt. Hắn đã thấy có điểm không đúng cho lắm, huống hồ mình cũng còn có việc nhờ Hô Duyên Ngạo Ba, nên hắn mới không thể không ở lại bệnh viện. Bằng không, với tính cách của Từ Quân Nhiên, chắc chắn sau khi đưa Kim Thái Nghiên tới bệnh viện, hắn đã bỏ đi ngay.
- Thủ trưởng, chuyện này…
Từ Quân Nhiên không dám đồng ý ngày, mà chần chừ nhìn về phía Hô Duyên Ngạo Ba. Dù sao thời đại này, khoảng cách giữa nam nữ vẫn còn khá lớn, tuy hắn và Kim Thái Nghiên không có gì, nhưng bảo một người ngoài như hắn chăm sóc con gái mình, thế mà bí thư Hô Duyên cũng nghĩ ra được.
Hô Duyên Ngạo Ba cười khổ, nói với Triệu Phù Sinh:
- Tiểu Triệu, cậu nhờ đồng chí phụ trách bệnh viện sắp xếp một y tá chăm sóc Thái Nghiên, tôi ra đây với tiểu Từ một chút.
Triệu Phù Sinh gật đầu rồi quay người đi về phía văn phòng của viện trưởng bệnh viện. Dù sao cũng là người nhà của lãnh đạo tỉnh ủy, thuộc đối tượng thích hợp được chăm sóc.
Hô Duyên Ngạo Ba nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Đi với tôi một lát.
Từ Quân Nhiên không dám phản đối mà chỉ có thể gật đầu, đi theo sau lưng Hô Duyên Ngạo Ba về phía bên ngoài bệnh viên.
Xuyên qua phòng bệnh, bên ngoài là một vườn hoa, thỉnh thoảng cũng sẽ có bệnh nhân đi bộ trong này.
- Có lẽ cậu rất ngạc nhiên, vì sao Thái Nghiên lại theo họ mẹ?
Hô Duyên Ngạo Ba chắp tay sau lưng, đi phía trước, Từ Quân Nhiên ở phía sau.
Bỗng nhiên lại nghe thấy những lời này, Từ Quân Nhiên hơi sửng sốt. Tuy không thấy rõ biểu cảm khuôn mặt của Hô Duyên Ngạo Ba, nhưng hắn có thể đoán ra, lúc nói ra câu này, mặt Hô Duyên Ngạo Ba đầy cô đơn. Vì lúc này, Hô Duyên Ngạo Ba không còn giống một chính gia quyết đoán, mà lại giống một người cha bình thường hơn.
Tuy Từ Quân Nhiên không trả lời câu hỏi này, nhưng cho dù nói thế nào đi chăng nữa, đây là việc nhà Hô Duyên Ngạo Ba, mình xen vào không hay lắm.
Dường như Hô Duyên Ngạo Ba cũng không định nghe câu trả lời của Từ Quân Nhiên, cái ông ta cần lúc này là một người có thể lắng nghe.
- Mẹ của Thái Nghiên là người dân tộc Triều Tiên. Năm đó, tôi kết hôn với mẹ con bé chưa lâu thì đã bị điều tới nông thôn. Lúc đi, tôi không biết cô ấy đã có bầu. Vì không muốn liên lụy cô ấy nên tôi đã đưa ra đề nghị ly hôn. Cô ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, một mình sinh con, về sau đã bị bệnh mà qua đời. Thái Nghiên sống với dì từ nhỏ, mãi đến năm 15 tuổi, tôi sửa lại án sai nên mới được về thành phố nhận nuôi lại con bé. Từ nhỏ đứa trẻ này đã chịu nhiều khổ cực. Nó oán hận năm đó tôi đã đề nghị ly hôn, lúc mẹ nó mất tôi cũng không ở bên cạnh, nên nhiều năm như vậy, cho dù tôi có đưa nó đến bên cạnh mình, nó cũng không muốn gọi tôi một tiếng cha.
Lời nói của Hô Duyên Ngạo Ba cuối cùng đã khiến Từ Quân Nhiên hiểu ra mọi chuyện. Vì sao Kim Thái Nghiên lại cư xử như người xa lạ với cha ruột của mình. Vì sao tính khí của đội trưởng Kim lại lạnh như băng. Rốt cục đã trải qua đau khổ như thế nào mới khiến một cô bé đáng ra nên ngây thơ, khờ khạo biến thành một con nhím đen luôn phong bế chính mình như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận