Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 718: Quách tổng – tên khả nghi

Đối với Trương Hỷ Bân mà nói, Công an tỉnh là một cờ hiệu. Lý Bân không thể nghi ngờ.
Đó cũng không phải là chuyệncười. Phải biết là lãnh đạo huyện, tuy nhiên cũng không bằng người quản lý trông nom. Phải xem nhằm vào người nào để nói. Giống như huyện uỷ thường uỷ Trương Hỷ Bân vậy, quản lý bộ phận quan trọng. Đối với Lý Bân, uy quyền của Chủ tịch huyện không có trong mắt anh ta. Huống chi, Trương Hỷ Bân một mực không để ý Lý Bân. Khi Lý Bân lựa chọn cũng không nhằm vào y. Lựa chọn tốt nhất là mượn sức anh ta.
Cho nên nghe Từ Quân Nhiên nói ra yêu cầu của mình, Trương Hỷ Bân không do dự gì mà rất phấn khởi nhận lệnh.
- Tôi biết rồi, bí thư, tôi đi làm ngay lập tức.
Trương Hỷ Bân nói với Từ Quân Nhiên.
Anh ta không phải đồ ngốc. Từ Quân Nhiên đã đem lệnh của Đại Kỳ ở Công an tỉnh phát ra thì nhất định phải có chứng cớ rồi mới nói. Việc này cũng có ý nghĩa. Lúc này đây, xem ra Lý Bân bị dính vào chuyện phiền hà rồi. Lý Bân trải qua chuyện này, không biết sau đây có thể ở lại Nhân Xuyên nữa không thôi.
- Được rồi, cậu sắp xếp đi. Nhất định phải chú ý chặt chẽ tới tội phạm, đừng đánh động đấy.
Từ Quân Nhiên dặn dò xong mới để điện thoại xuống.
Sau khi để điện thoại xuống, Từ Quân Nhiên đi ra phòng làm việc của mình gọi Lưu Hoa Cường đến nói:
- Đi, chúng ta đi.
Từ Quân Nhiên cùng Lưu Hoa Cường đến văn phòng Ủy ban huyện. Quách Bằng Phi và Lâm Hải đang cùng mấy người cũng đi tới lễ đường.
Vốn dĩ dựa vào suy nghĩ của Quách Bằng Phi, chuyện này không cần làm lớn như vậy. Dù sao trong lòng của y có quỷ. Có câu tục ngữ: từ trước tới nay không làm việc gì trái với lương tâm thì nửa đêm không sợ quỷ gọi cửa. Việc này, đôi khi có một chút đạo lý. Tối thiểu nhất thì Quách Bằng Phi cũng thể hiện rất rõ là sở dĩ hắn không thích xuất hiện – nói cho cùng là sợ chính mình làm sai chỗ nào mà để lộ ra dấu vết. Dù sao không phải tất cả mọi người cùng Lâm Hải kia có quần áo lụa là giống nhau. Có thể y đần độn, u mê bị chính mình lừa gạt.
Nói đến Lâm Hải, đôi khi Quách Bằng Phi có cảm giác như đang nằm mơ. Bàn tay của y đã vét hết tiền lương của những công nhân kia để chuẩn bị trốn chạy. Kết quả y lại quen biết với nhân tình của y hiện nay,, cũng chính là cô thư ký Hồ kia, thêm mấy người ở chỗ kháctới. Bọn họ đã giả danh lừa bịp đám người kia ở Lĩnh Nam. y không nghĩ tới việc lại gặp Lâm Hải đi Lĩnh nam đãi vàng. Lâm Hải bị khuôn mặt đẹp của thư ký Hồ mê hoặc. Không ngờ đã để lộ ra thân phận của mình là con của người đứng đầu Tỉnh ủy. Biết được tin này, về sau, một kế hoạch táo bạo do Quách Bằng Phi lập nên.
Người trẻ tuổi kia là con của người đứng đầu Tỉnh ủy.
Quách Bằng Phi biết tin này, thiếu chút nữa thì bị dọa chết. Dù sao, đây cũng chính là nguồn cán bộ. Nhưng về sau, cùng Lâm Hải tiếp xúc nhiều hơn, y phát hiện kiến thức của vị Công tử này rất có hạn. Nói trắng ra, đây chẳng qua chỉ là cái bao vỏ bọc ngoài mà thôi. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Quách Bằng Phi cả gan lại cho ra một quyết định. Y chuẩn bị thật tốt cho lần lừa gạt thật lớn này.
Những ngày kế tiếp, Quách Bằng Phi dùng số tiền mình lừa được ở Lĩnh Nam, y dẫn theo Lâm Hải đi dạo xung quanh xuất nhập các loại hàng lấy giá chênh lệch. Hơn nữa, y thuyết phục người tình của mình đem cả người ra để mê hoặc Lâm Hải. Cuối cùng, y đã thành công khiến Lâm Hải phải quỳ dưới gấu quần người phụ nữ đó.
Vừa đúng lúc Quách Bằng Phi chuẩn bị đi phương Bắc khảo sát để tìm xem có thích hợp đầu tư không.
Chuyện kế tiếp rất đơn giản. Vì dại gái nên Lâm Hải vỗ ngực cam đoan nói là mình có cách giúp Quách Bằng Phi tìm được hạng mục đầu tư. Rồi, anh ta làm trung gian dẫn dắt với mối dưới. Ở Tùng Hợp, Quách Bằng Phi đều đã lựa chọn nhiều hạng mục để đầu tư. Trong gần một tháng, hầu như y đi khắp nơi hơn nửa tỉnh Tùng Hợp. Hơn nữa, y lại cùng các đơn vị ký kết hợp tác, hợp đồng có kim ngạch cao tới mấy ngàn vạn. Đương nhiên, Quách Bằng Phi cũng không phải đồ ngốc. Y không trực tiếp cuốn tiền bước đi, mà tự ký hợp đồng, sau đó ước định thống nhất thời gian. Y tỏ vẻ vì còn phải đầu tư những công trình khác, cho nên chuẩn bị ngày mùng 1 tháng 5 thống nhất cấp toàn bộ hạng mục và bơm tiền vào.
Lý do đó nếu đổi lại mười năm sau có người mới tin y. Nhưng vào thời điểm này, y đã lừa gạt không ít người. Mọi người coi y là nhà đầu tư hào phóng nên không hề hoài nghi một chút nào. Họ đều chờ đến ngày mùng 1 tháng 5 – tài chính đâu rồi. Thậm chí có khu đã sớm đem giao nộp tài chính vào tài khoản của Quách Bằng Phi.
Ở huyện Nhân Xuyên cũng giống như vậy. Quách Bằng Phi vốn định sớm ký hợp đồng, lấy tiền rồi rời đi. Y không nghĩ tới việc Lý Bân phải đợi lãnh đạo Thành ủy tới mới được ký hợp đồng.
Tình huống như vậy, Quách Bằng Phi cũng đã gặp không ít lần. Y biết rõ chuyện này là không có cách nào tránh khỏi. Làm lãnh đạo vì thành tích nên làm ra chuyện như vậy. Nhất định là phải có lãnh đạo cấp trên ở trước mặt mới biểu hiện thật tốt một phen. Cấp trên phải biết rằng đây chính là hạng mục đầu tư mấy ngàn vạn đồng.
Cho nên, cuối cùng Quách Bằng Phi vẫn đồng ý yêu cầu của Lý Bân. Dù sao đây cũng là đạo lý đối nhân xử thế. Nếu mình không nhất trí, không chừng đối phương sẽ nghi ngờ.
Không biết vì lý do gì, Quách bằng Phi cảm giác mới gặp Bí thư huyện ủy hai lần mà thấy có chút kỳ quái. Người đó luôn dùng ánh mắt nhìn thẳng vào mình. Đối với Quách Bằng Phi, y vào Nam ra Bắc – đây là lần thứ nhất gặp phải chuyện như vậy. Cảm giác này, thật giống như chính mình bị ánh mắt của đối phương nhìn xuyên thấu nên y thấy không thoải mái lắm.
Thế nhưng, y tuyệt đối không nghĩ tới đấy. Đi vào đại lễ đường của Ủy ban huyện, y phát hiện thấy có phóng viên Đài truyền hình. Thậm chí còn có cả camerra đang chiếu vào chính mình.
“Thật phiền toái”. Trong lòng âm thầm nghĩ, sắc mặt Quách Bằng Phi lập tức trở nên u ám.
Ký kết muộn một chút thì y không sợ. Tiền này sớm muộn gì đều là của mình. Nhưng, một khi bị đối phương chụp ảnh và thu hình thì là chuyện phiền toái với mình.
Nghĩ tới đây, Quách Bằng Phi hừ một tiếng, rồi nhìn thoáng qua camerra mà không nói chuyện.
Bên cạnh, Lâm Hải đang theo thư ký Hồ để nói chuyện phiếm. Anh ta nghe được tiếng “hừ”, liếc nhìn Quách Bằng Phi biểu lộ có chút kỳ lạ, liền hỏi:
- Anh Quách, làm sao vậy?
Trải qua thời gian dài kết giao, hai người cũng đã sớm gọi nhau là huynh đệ rồi.
Thư ký Hồ cũng chú ý tới chiếc camerra, nghe vậy ghé vào Lâm Hải nhỏ giọng:
- Tính cách của Quách tổng, cậu còn không biết sao? Anh ta khiêm tôn muốn chết, đoán chừng là camerra làm mất hứng. Đây chính là buôn bán cơ mật. Ở nơi này, lãnh đạo như thế nào? Không hiểu việc giữ bí mật à?
Lâm Hải sửng sốt một lúc, chỉ nghe thấy Quách Bằng Phi lạnh mặt nói với Lý Bân:
- Chủ tịch huyện Lý, hãy để cho đồng chí phóng viên ra ngoài trước đi.
Lý Bân không ngờ tới. Chính mình quan hệ nên mới mời được các phóng viên tới đây. Đó chính là lần đầu tiên có cơ hội rất tốt. Một khi thành công, không chừng mình có thể được đài tỉnh, truyền hình thành phố, báo chí đưa tin và hình của mình lên sóng. Tuy nhiên, Lý Bân không nghĩ tới thần tài Quách Bằng Phi không có hứng với nó.
- Thì sao thế, Quách Tổng? Đây là phóng viên Đài truyền hình của Thành phố. Khi lãnh đạo Thành ủy tới, chúng ta ký hợp đồng, họ sẽ quay phim, chụp ảnh. Tôi cảm thấy đây là chuyện tốt. Dù sao cũng có thể tuyên truyền trong phạm vi toàn thành phố. Tuyên truyền về chúng tôi cùng tập đoàn Waston nổi tiếng thôi.
Lý Bân cười nói với Quách Bằng Phi. “Nổi tiếng” – hai từ này, là y nghe được từ phía Từ Quân Nhiên.
Quách Bằng Phi cau mày, khoát khoát tay:
- Hay là thôi đi. Tôi cảm thấy được một cái Xí nghiệp nổi tiếng là không cần dựa vào phương thức tuyên truyền như vậy Theo tôi, phải để các ký giả này đi ra ngoài trước, rồi nói sau.
Nói xong câu này, y tỏ vẻ không nói nhiều nữa. Tạo cho người ta Cảm giác là y không có hứng thú gì nữa.
Tính cách Quách Bằng Phi là rất dè dặt. Trong mắt anh ta, lần này mình không thể buông tha cơ hội trở tay này, nên tuyệt đối không cho phóng viên quay phim, chụp ảnh liên quan đến mình. Dù sao thông thường đi ngoài bờ sông có ai không ướt giày. Vạn nhất bị lật thuyền, đó mới là mất nhiều hơn được.
Lý Bân cũng có chút mất hứng. Chính anh ta đã rất vất vả, dựa vào các mối quan hệ mới mời được phóng viên. Chẳng qua là trước mặt lãnh đạo Thành phố, anh ta muốn rạng rỡ mặt mày mà thôi. Thế mà Quách Bằng Phi lại cho mình là như vậy. Việc này, có chút không nể mặt mình rồi. Nếu như không thể tuyên truyền về thành tích của mình thì cái đó còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Nghĩ tới đâ y, Lý Bân “hừ” một tiếng không nói nữa. Anh ta thực sự bị mất hứng thú.
Lúc này, Lâm Hải cười cười đi cạnh Lý Bân, nhỏ giọng nói:
- Anh Lý, có phải anh muốn nở mày, nở mặt làm cho anh phát điên rồi phải không?
Lý Bân nhướn lông mày:
- Tiểu Hải, Chuyện gì xảy ra với Quách Tổng vậy?
Lâm Hải thấp giọng nói:
- Đại ca của tôi, việc đầu tư đây là buôn bán cơ mật. Ngươi muốn được khen mà khua chiêng gióng trống đưa tin ra ngoài. Đến lúc đó, lộ tin tức rồi có người cũng nhất trí để Quách tổng đầu tư hạng mục. Anh nói xem, anh ta sẽ kết thúc như thế nào đây. Hơn nữa, Quách tổng – người này không thích náo nhiệt. Anh ta chưa bao giờ làm cái gì mà chụp ảnh cả. Nếu anh để phóng viên lưu lại mà không khiến anh ấy tức giận mới là chuyện lạ. Người ta không phải sợ cái gì, chỉ có điều tranh giành khẩu khí này thôi.
Anh ta vừa nói như vậy, Lý Bân không thể kiên trì được nữa. Y cũng hiểu được, các vị ông chủ lớn này có thể là những người cổ quái như vậy sao. Người có địa vị thường có tính tình cổ quái. Chẳng may, chọc tức, người ta phẩy tay áo bỏ đi làm cho việc đầu tư hạng mục bị thất bại thì không nói, mà chính mình cũng bị mất không ít điểm trước mặt lãnh đạo. Dù sao thì lãnh đạo cũng tới rồi. Nếu việc ký kết hợp đồng không thành còn bị lãnh đạo khiển trách một trận. Vậy cũng tính không ra.
Nghĩ tới đây, Lý Bân vẫy tay gọi Lý Tố Mai tới, nói:
- Tố Mai, đồng chí gọi mấy phóng viên đến phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi. Đồng chí chuẩn bị quà tặng. Lễ ký kết không có bọn họ ở đó. Đợi ký kết xong tôi sẽ vào gặp họ ở văn phòng.
Lý Bân tính đợi ký kết xong, y mang theo hợp đồng đã ký lại cho phóng viên ghi hình. Y sẽ nói mấy câu để ghi hình tiếp. Tuy làm như vậy hiệu quả không bằng phỏng vấn ở hiện trường, nhưng có còn hơn không.
Lý Tố Mai không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng cô vẫn gật đầu gọi các phóng viên ra khỏi nơi này.
Vừa lúc đó, có người đi tới báo cáo: Bí thư Thành ủy Đoạn Thế Kiệt đã tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận