Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 142: Đắc tội với người ta rồi?

Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, có một vài nguyên tắc không thể thay đổi.
Nhất là trong giai đoạn đầu như hiện nay, Từ Quân Nhiên tuyệt đối không cho phép người khác nhúng tay vào nơi mình khổ công gầy dựng.
Cho nên khi hắn nghe thấy Hồ Cương muốn nhét người vào Đội xây dựng, phản ứng đầu tiên là từ chối, tuy nhiên nghĩ đến người này do Dương Duy Thiên đề bạt, nên mới nhẫn nhịn hỏi một câu người kia là thợ mộc hay thợ xây dựng, theo suy nghĩ của Từ Quân Nhiên, nếu như người này là một thợ mộc bình thường, mình cũng có thể dàn xếp một chút.
Nhưng, đáng tiếc là, Từ Quân Nhiên nghĩ quá tốt cho Hồ Cương rồi.
Em vợ của Hồ Cương, căn bản là một tên du thủ du thực thường thấy ở nông thôn, cả ngày chơi bời lêu lổng, ăn uống miễn phí, nghe nói lần này công xã trấn Lý Gia có một Đội xây dựng, tiền lương không ít, còn có thể đi làm ở những nơi như Bằng Phi, gã bèn nghĩ ra ý định mới, năn nỉ chị gái nói với Hồ Cương chuyện này.
Hồ Cương không chịu được lời khẩn cầu của vợ, bèn đồng ý. Trong suy nghĩ của y, chuyện này cũng chẳng phải chuyện lớn gì, sau khi Bí thư Nghiêm Vọng Tung và Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật Lý Đông Viễn được điều đi, huyện ủy công xã trấn Lý Gia cũng chẳng có nhân vật lớn nào, Từ Quân Nhiên này chắc chắn không thể không nể mặt mình.
Nên biết, ở trong huyện, chức vị này của Cục tài chính, không phải người thường có thể ngồi lên được.
Không ngờ, Từ Quân Nhiên lại trả lời dứt khoát:
- Anh ấy không biết làm gì hết, vậy đến đấy để làm gì?
Điều này khiến Hồ Cương cảm thấy mất mặt, ánh mắt nhìn Từ Quân Nhiên không chút thiện cảm.
- Bí thư Từ, cậu không cho lão Hồ tôi chút da mặt nào sao?
Hồ Cương nhìn Từ Quân Nhiên, ngữ khí không vui. Trong mắt y, mình đường đường là Cục phó cục tài chính huyện, phải mở miệng nhờ vả một Phó bí thư Đảng ủy công xã tí tuổi đầu, đã là nể mặt hắn lắm rồi, cho dù Từ Quân Nhiên là sinh viên Đại học Kinh Hoa, nhưng đó đã là quá khứ rồi, giờ cậu ta chỉ là một Phó bí thư Đảng ủy công xã, dựa vào cái gì mà ở trước mặt tôi dám ra vẻ chứ?
Cho da mặt tiếng địa phương tỉnh Giang Nam có nghĩa là nể mặt, Hồ Cương nói như vậy, rõ ràng là không hài lòng với hành vi không nể mặt của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên điều chỉnh sắc mặt, nhìn chằm chằm Hồ Cương, bình tĩnh nói:
- Cục trưởng Hồ, da mặt của anh quan trọng, da mặt của Từ Quân Nhiên tôi không quan trọng sao? Đội xây dựng này do tôi lôi kéo mối quan hệ với mấy bạn học ở Thủ đô mới lập nên được, giờ anh muốn tôi nhét một người ăn không ngồi rồi vào, anh nói đi, tiền lương một tháng hơn trăm tệ của người ta, lẽ nào là tiền dư thừa sao?
Nói xong, hắn đứng dậy đi ra ngồi chỗ khác, không cho Hồ Cương có cơ hội mở miệng nữa.
Sắc mặt Hồ Cương trắng xanh một hồi, cuộc đối thoại vừa rồi giữa hai người tuy âm thanh không lớn, nhưng cũng có người đã chú ý đến, lúc này họ đều dùng vẻ mặt cổ quái nhìn y, loại ánh mắt đùa cợt này, khiến y mong có cái lỗ nào để chui xuống.
Lần đầu tiên mở miệng nhờ vả người khác, kết quả bị đối phương cự tuyệt không nói, còn bị mắng cho một trận, điều này khiến Hồ Cương lập tức hận Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cũng biết, chắc chắn mình sẽ đắc tội Hồ Cương, nhưng hắn cũng không còn lựa chọn nào khác, hiện nay sự phát triển của công xã trấn Lý Gia vừa mới bước vào quỹ đạo, nếu lúc này xảy ra vấn đề, Từ Quân Nhiên không dám tưởng tượng sau này sẽ xảy ra những chuyện gì.
Huống hồ, những chuyện nhân tình qua lại như vậy, đã có lần đầu, sẽ có lần thứ hai. Cái này giống như người ta làm chuyện xấu vậy, lần đầu tiên cảm giác không có gì quan trọng, lần sau không làm nữa. Nhưng vấn đề là có lần đầu tiên rồi sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, cố nhân thường nói vật dĩ thiện tiểu nhi bất vi, vật dĩ ác tiểu nhi vi chi chính là đạo lý này.
- Bí thư Từ, sao vậy?
Ngồi bên cạnh Từ Quân Nhiên lần này là Viên Kiến Thiết, là trưởng đồn của Đồn công an công xã trấn Lý Gia, cũng là chiến hữu của Lý Đông Viễn.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Không có gì.
Viên Kiến Thiết nhìn thoáng qua sắc mặt âm trầm của Hồ Cương, thấp giọng nói:
- Hồ Cương này thù dai lắm, rất nổi tiếng ở huyện.
Từ Quân Nhiên gật đầu, biết Viên Kiến Thiết đang nhắc nhở mình.
Lúc này, cửa phòng họp được mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn bước vào, phía sau là đám lãnh đạo huyện Võ Đức – Dương Duy Thiên.
Trong nháy mắt nhìn thấy người này, biểu hiện của Từ Quân Nhiên lập tức trở nên cổ quái, thầm kêu lên: “Sao anh ta lại tới đây?”
Chờ đến khi các lãnh đạo ngồi xuống bàn chủ tịch xong, Dương Duy Thiên nhìn các cán bộ trong phòng họp, lúc này mới ho khan một tiếng nói:
- Sau đây, mời Phó bí thư thành ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, đồng chí Hoàng Tử Tề tuyên bố bổ nhiệm nhân sự của Ủy ban thành ủy.
Trưởng ban tổ chức cán bộ?
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, sửng sờ nhìn năm người trên bàn chủ tịch, những người quen biết lập tức châu đầu lại với nhau.
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy Phục Túy bên cạnh Dương Duy Thiên, thầm thở dài, xem ra cuộc sống của mình sau này phiền phức rồi.
Đúng vậy, Hoàng Tử Tề người đàn ông đứng trên đó, chính là anh trai của Hoàng Tử Hiên người bị Từ Quân Nhiên trêu chọc vào.
Nếu như Từ Quân Nhiên nhớ không lầm, khoảng thời gian trước khi mình vừa mới về huyện Võ Đức, Hoàng Tử Tề đã từng gọi điện thoại cho Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy Phục Túy, thử thăm dò xem có thể chèn ép mình không, kết quả vì Phục Túy thấy Lý Đông Viễn và Nghiêm Vọng Tung coi trọng mình, nên đã quyết định từ chối yêu cầu của gã.
Nhưng bây giờ thì sao?
Hoàng Tử Tề lúc đó chỉ là một Phó trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy, nhưng giờ gã đường đường là Ủy viên thường vụ thành ủy, người đứng đầu của Ban tổ chức cán bộ, là cấp trên trực tiếp của Phục Túy. Hơn nữa hiện tại Nghiêm Vọng Tung đã về hưu, Lý Đông Viễn đã được điều lên tỉnh thành, Từ Quân Nhiên lúc này, chính là thời điểm yếu ớt nhất, phía trên đã chính thức không có lãnh đạo nào che chở cho hắn, đối với bất kỳ kẻ nào mà nói, hắn đã trở thành đối tượng dễ bắt nạt, bằng không, vừa nãy sao Hồ Cương dám mở miệng nói Từ Quân Nhiên đưa em vợ vào Đội xây dựng?
Quan trường chính là như vậy, khi anh đắc chí, mọi người đều không dám chọc vào anh, thậm chí còn nịnh nọt anh, đối tốt với anh, nhưng khi anh vừa thất ý, vậy thì hãy chuẩn bị để chờ tường đổ xuống. Trên đời này số người tặng than mùa rét rất ít, còn người thích thêu hoa trên gấm lại rất nhiều.
Trong thời gian này, Từ Quân Nhiên đã thay đổi thói quen, từ khi Nghiêm Vọng Tung và Lý Đông Viễn rời khỏi vị trí lãnh đạo huyện Võ Đức, Từ Quân Nhiên đã gặp phải nhiều chuyện như vậy rồi, nếu không phải Tỉnh ủy chưa có đánh giá về những gì công xã trấn Lý Gia làm, e là đã sớm bị người ta nhảy ra chỉnh đốn rồi.
Kim Lệ đến thành phố mấy lần, sau khi gọi điện cho Tào Tuấn Minh, trở về nói với Từ Quân Nhiên vài chuyện ở Thủ đô.
Bài văn do Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Minh cùng ký tên, đã đăng được gần một tháng, trong một tháng này, Tào Tuấn Minh và Hoàng Tử Hiên đã nhiều lần phát biểu trên báo đối chọi với nhau rất gay gắt, hai người đều không phải loại bất tài đầu rỗng tuếch, một bài văn làm cây cung, những bài viết tiếp theo đều xoay quanh bài viết trước, thứ họ viết ra, dĩ nhiên mỗi người một vẻ khiến người ta được rửa mắt, trong một thời gian ngắn, phái bảo thủ và phái cải cách đều coi Tào Tuấn Minh và Hoàng Tử Hiên là “gan” của phe mình.
Có điều, so với bài viết của Hoàng Tử Hiên được nhiều người ủng hộ, bài viết của Tào Tuấn Minh, ngoại trừ bản thân, tương đối cô độc.
Nguyên nhân này, dĩ nhiên có liên quan nhiều đến tình thế hiện nay.
Thủ đô hiện nay, thế lực bảo thủ có xu thế ngẩng đầu, những nguyên lão khởi xướng cải cách không được bao nhiêu người, ở các địa phương cũng không thể hình thành thế lực to lớn, điều này khiến trước khi vị Thủ trưởng số một chính thức bày tỏ thái độ, mọi người đều cảm thấy chuyện cải cách mở cửa, không có mấy hy vọng, chuyện mấy chục năm nay không thể nào làm tốt, học hỏi phương Tây, có tác dụng gì chứ?
Cho nên, dư luận hiện nay hầu hết đều phê bình Tào Tuấn Minh, đương nhiên cũng phê bình Từ Quân Nhiên người cùng ký tên với anh, mấy nhà báo Thủ đô không biết bới móc ở đâu ra thân phận của Từ Quân Nhiên, nào là phê bình một sinh viên tốt nghiệp đại học mơ mộng hão huyền, làm việc ở cơ sở không đàng hoàng, lại suy đoán sai về tình hình xây dựng kinh tế nhà nước.
Khi Kim Lệ nói những lời này, rất bất bình tức giận nói với Từ Quân Nhiên:
- Tin tức của cậu, nhất định là do tên khốn Hoàng Tử Hiên tiết lộ!
Từ Quân Nhiên cười cười, chẳng hề để ý, hắn biết rõ, những chuyện này chỉ mới bắt đầu, phía sau còn phải chờ xem thái độ của lãnh đạo tỉnh thành phố.
Thầm nghĩ những tin tức gần đây mình có được, Từ Quân Nhiên chú ý đến Hoàng Tử Tề đang đứng trên kia, tất cả vẫn chưa rõ ràng, giờ là ngày 25, nếu không có gì bất ngờ, đợi đến khi bên Lĩnh Nam Đội xây dựng chính thức khởi công, mình có thể bắt đầu nghiên cứu chuyện nhà máy bút máy.
Lúc này, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Từ Quân Nhiên sững sờ, cũng vội vàng vỗ tay.
Nhìn lên trên bục, Hoàng Tử Tề cũng đang đắc chí vỗ tay, bên cạnh y, Tần Quốc Đồng nở nụ cười đứng dậy chào hỏi mọi người.
“Xem ra, chức Chủ tịch huyện vẫn rơi vào tay Tần Quốc Đồng.” Từ Quân Nhiên thầm nghĩ.
Quả nhiên, Viên Kiến Thiết ngồi bên cạnh thấp giọng thuật lại, Từ Quân Nhiên mới biết, vừa nãy Hoàng Tử Tề tuyên bố bổ nhiệm chính thức của Thành ủy, Dương Duy Thiên giữ chức Bí thư huyện Võ Đức, Tần Quốc Đồng đảm nhiệm chức Phó chủ tịch huyện, thay mặt Chủ tịch huyện, còn những chức vụ khác trong huyện, cũng đều có sắp xếp tương ứng. Ứng cử viên Ủy ban chính trị pháp luật, là từ thành phố đưa xuống, còn chức Cục trưởng Cục công an huyện do Lưu Liễu đảm nhiệm, còn trong chuyện này có gì khác không, không ai biết được.
- Nghe nói, trên thành phố cũng thay đổi không nhỏ, mấy Ủy viên thường vụ đổi người rồi.
Viên Kiến Thiết nhỏ giọng nói với Từ Quân Nhiên, anh ta làm trong hệ thống công an, tin tức dĩ nhiên nhanh nhạy hơn Từ Quân Nhiên, biết được không ít chuyện người khác không biết.
Từ Quân Nhiên gật đầu, không nói gì, trong lòng thầm tính toán, lúc này Hoàng Tử Tề đến huyện Võ Đức, rốt cuộc là có ý đồ gì?
Nếu mình nhớ không nhầm, lúc này, có lẽ Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc đã chính thức bắt đầu rồi!
Vừa lúc đó, Từ Quân Nhiên chợt phát hiện mọi ánh mắt đều dồn về phía mình, hơi sững sờ, thấy một giọng mang khẩu âm Thủ đô vang lên:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, đồng chí Từ Quân Nhiên đã đến đây chứ? Sao không lên tiếng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận