Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 343: Thiếu phụ xinh đẹp.

Từ Quân Nhiên tất nhiên không biết mấy chuyện đánh cờ sau lưng, hắn chẳng qua thấy rằng vị Bộ trưởng Chu này có chút nhiệt tình thái quá, có điều hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn ở huyện Phú Nhạc, hay thậm chí là tỉnh Tùng Hợp này đều không quen biết ai, thái độ hôm nay của Chu Trạch Thành, dường như có ý vị khá sâu xa.
Hắn cũng không hề nôn nóng, một mình ra khỏi trụ sở Huyện ủy, tìm một nhà khách, dùng giấy chứng minh nhân dân cùng với thư giới thiệu để thuê một phòng, nằm trên giường ngủ thiếp đi.
Đợi đến lúc Từ Quân Nhiên tỉnh lại, bên ngoài trời đang trở tối, cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay thì phát hiện đã hơn 7h rồi. Mấy ngày ngồi tàu hỏa thật mệt mỏi, Từ Quân Nhiên cũng không có nghỉ ngơi được, khó khăn lắm mới có cơ hội để nghỉ ngơi, hắn thật sự muốn cho thả lỏng thân thể một chút.
Sáng sớm hôm sau, Từ Quân Nhiên liền ăn mặc chỉnh tề đi đến trụ sở huyện ủy, không ngờ là Chu Trạch Thành không có ở đây, chỉ có một mỹ nhân trong phòng.
- Là đồng chí Từ Quân Nhiên sao, tôi là Tạ Mỹ Quyên, người phục trách bộ phận tổ chức cán bộ.
Người phụ nữ kia đứng dậy, chào hỏi Từ Quân Nhiên một tiếng.
Từ Quân Nhiên lúc này mới quan sát kỹ, thì ra là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, có hơi ngạc nhiên.
Tạ Mỹ Quyên cao khoảng 1m67, ngũ quan rất tinh xảo, mũi cao cao, khuôn mặt xinh đẹp, bộ đồ công sở hồng nhạt cũng không thể che giấu được dáng vẻ xinh đẹp của cô, cái eo nhỏ chỉ cỡ một nắm tay, chính vì thế mà bộ ngực đầy đặn của cô được tôn lên, nhìn càng thấy thêm cao ngất.
Đây quả thật là một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp trang nhã. Dù Từ Quân Nhiên đã gặp không ít người đẹp, nhưng một người phụ nữ trưởng thành và kiêu mị như vậy đây là lần đâu tiên hắn được gặp, khiến hắn vô cùng bất ngờ. Hắn chưa từng nghĩ đến là một huyện nhỏ như huyện Phú Nhạc lại có một người đẹp diễm lệ như vậy.
Chỉ tiếc là, khuôn mặt cô biểu lộ quá nghiêm túc, đã làm giảm bớt vài phần nữ tính, bên trong vẻ đẹp của cô lại phảng phất một chút khí khái hào hùng.
- Xin chào Trưởng phòng Tạ, không biết Bộ trưởng, ông ấy …
Từ Quân Nhiên vừa lên tiếng chào hỏi Tạ Mỹ Quyên, vừa hỏi thăm về Chu Trạch Thành. Dù sao cũng đã hẹn trước, hôm nay Chu Trạch Thành sẽ đưa hắn đến xã Trường Thanh để nhậm chức.
Tạ Mỹ Quyên biểu lộ rất nghiêm túc, dường không quen mỉm cười cùng người khác, liếc nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Bộ trưởng vốn định đích thân tiễn đồng chí Từ Quân Nhiên đi Xã Trường Thanh, có điều, huyện ủy hiện đang tổ chức hội nghị, ông ấy nhất định phải tham gia dự thính. Cho nên, hiện tại anh có hai lựa chọn, một là tôi đưa anh đến xã Trường Thanh hoặc là anh ở đây chờ một chút, đợi khi Bộ trưởng họp xong sẽ bớt chút thời gian đưa anh đi. Đây là nguyên văn của Bộ trưởng.
Thật ra cô cũng không có nói thật, bởi nguyên văn lời của Chu Trạch Thành là muốn cô và Từ Quân Nhiên đợi mình ở phòng làm việc một lúc, sau khi Chu Trạch Thành đi họp về mới quyết định
Tạ Mỹ Quyên cũng có chút thân thích với nhà Chu Trạch Thành, cô là em họ của vợ Chu Trạch Thành, có thể làm đến vị trí hiện tại, cũng là nhờ Chu Trạch Thành đã bỏ không ít sức lực, tất nhiên Tạ Mỹ Quyên cũng có bản lĩnh và quan hệ riêng. Thân phận của Từ Quân Nhiên, Chu Trạch Thành không để lộ, Tạ Mỹ Quyên tất nhiên cũng không nghĩ nhiều.
Từ Quân Nhiên có hơi giật mình, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Vẫn nên đợi Bộ trưởng trở về.
Bình tĩnh mà xem xét thì, hắn cũng không có yêu cầu gì đối với việc là ai đưa mình đi, có điều, giống như hôm qua Chu Trạch Thành đã nói với hắn, dù sao được Bộ trưởng đưa đi vẫn long trọng hơn là trưởng phòng cán bộ. Từ Quân Nhiên mới đến, ở xã Trường Thanh cũng không có căn cơ gì cả, cho nên hắn cũng không ngại “cáo mượn oai hùm”.
Có điều hắn không nghĩ đến, mình nói như vậy lại khiến cho Tạ Mỹ Quyên không vừa ý.
Tạ Mỹ Quyên cau mày, liếc Từ Quân Nhiên một cái:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, anh không nôn nóng đi đưa tin hay sao? Xã Trường Thanh bên đó, chắc hẳn là đang mong tin.
Câu này chỉ là cô thuận miệng nói ra, buổi sáng Chu Trạch Thành đã gọi điện cho xã Trường Thanh rồi.
Từ Quân Nhiên giật mình, liền hiểu ra được, câu nói của hắn e là đã khiến cho Tạ Mỹ Quyên phật ý, dù sao người ta cũng là trưởng phòng, phụ trách cán bộ, đã có ý chủ động đưa mình đi nhậm chức, coi như là có ý tốt, vậy mà hắn lại hết lần này đến lần khác nói để cho Chu Trạch Thành đưa mình đi, rõ ràng là có ý không tin Tạ Mỹ Quyên.
Nghĩ vậy, Từ Quân Nhiên vội vàng nở một nục cười xin lỗi với Tạ Mỹ Quyên, khiêm nhường nói:
- Trưởng phòng Tạ, cái đó, tôi trước đó quên không nói rõ với cô, hôm qua Bộ trưởng đã hẹn tôi ở đây, nói muốn giới thiệu qua về tình hình xã Trường Thanh, cho nên tôi mới muốn đợi ông ấy.
Dù nói thế nào thì hắn và Tạ Mỹ Quyên cũng không quen biết, Từ Quân Nhiên thấy không cần đắc tội cô ta, thêm nhiều bạn dù sao cũng tốt hơn, huống chi hắn và cô cũng không có xung đột gì, không đáng vì một chút chuyện nhỏ mà khiến cho hai bên đều có cái gai trong lòng. Điều quan trọng nhất chính là, Chu Trạch Thành đã để người phụ nữ này ở đây đợi mình, có thể thấy được, Tạ Mỹ Quyên này nhất định là tâm phúc của Chu Trạch Thành, tốt nhất hắn không nên đắc tội, lỡ may khiến Chu Trạch Thành phạt ý, vậy thì cái được không bù nổi cái mất.
Hắn hiện tại còn không biết vì cái gì mà Chu Trạch Thành lại coi trọng mình như vậy, đương nhiên càng phải cẩn thận.
Tạ Mỹ Quyên ngượi lại lại hơi bất ngờ, không ngờ là Từ Quân Nhiên và Chu Trạch Thành đã có hẹn trước như vậy, cô cũng biết Từ Quân Nhiên nhất định không dám lừa mình, sắc mặt dịu xuống một chút, ngữ khí cũng có phần khách khí hơn:
- Đã vậy thì anh ngồi đây đợi đi!
Nói như vậy nhưng cô lại thấy có chút tò mò với người tên Từ Quân Nhiên này. Dù sao Tạ Mỹ Quyên quen biết Chu Trạch Thành đã một thời gian khá dài rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy Chu Trạch Thành đối với một cán bộ mới nhậm chức cấp phó phòng lại thận trọng như vậy, không chỉ tự mình đưa đối phương đi nhậm chức mà xem ra còn muốn cho đối phương làm việc thật tốt.
Chẳng lẽ Từ Quân Nhiên này lại có liên quan đến ông lớn nào?
Người ở trong Bộ tổ chức đều biết rõ, trong khoảng thời gian gần đây, do vị trí bộ trưởng vô cớ bị để trống, mấy vị phó Bộ trưởng thật giống như bát tiên quá hải, lộ ra bản lĩnh cao cường, thường xuyên đến trụ sở thường ủy không nói, ngay cả trong thành phố cũng không có người đi cửa sau, chạy quan hệ. Mục đích rất đơn giản, đều là muốn có ông to ra mặt giúp mình tranh giành chức vụ thường ủy Huyện ủy kia. Bởi Thành ủy đã có thông báo xuống, tuyển chọn người đảm nhiệm chức Bộ trưởng tổ chức Huyện ủy huyện Phú Nhạc , muốn Hướng Phi Hồng đề bạt người lên.
Điều này cũng có nghĩ là, ứng cử viên cho chức vụ Bộ trưởng tổ chức toàn huyện này chính à mấy vị phó Bộ trưởng.
Tạ Mỹ Quyên là được Chu Trạch Thành đề bạt, tất nhiên biết rõ, đừng nhìn chồng của chị họ mình chỉ là một phó Bộ trưởng thường vụ bình thường, lại là người không có ưu thế nhất trong bốn vị phó bộ trưởng, bởi vì người mà trước kia đề bạt Chu Trạch Thành đã về hưu từ mấy năm trước rồi, mà ngay cả chức phó Bộ trưởng này của y cũng là kết quả của các lãnh đạo trong huyện sau khi cân nhắc kỹ lưỡng đưa ra.
Nói cho cùng, nguyên nhân mà Chu Trạch Thành hôm nay cạnh tranh vị trí Bộ trưởng Tổ chức ở vào thế yếu cũng là bởi y không có hậu thuẫn.
Tạ Mỹ Quyên cũng đã từng khuyên Chu Trạch Thành không chỉ một lần, bảo y hãy tìm một vị lãnh đạo có thể dựa vào, nói đỡ cho mình. Tuy nhiên, thứ nhất, tính tình Chu Trạch Thành quá cố chấp, không muốn thông đồng với những người khác làm bậy, thứ hai, trong giới chính trị, không phải anh muốn nhờ vả là người ta liền tiếp nhận, mỗi một vị lãnh đạo đều có một vòng tròn cố định của mình, muốn vào vòng tròn đó, tuyệt đối không có đơn giản như vậy.
Những nhân vật bất hạnh trong chốn quan trường, hầu hết đều có kết cục không tốt đẹp gì, không còn quan hệ gì với tâm phúc của họ nữa, một khi đã có tâm phúc, thì rất dễ dàng có họa từ tâm phúc của mình, một khi có thân tín thì cũng rất dễ có họa từ thân tín. Cho nên, các lãnh đạo trong chốn quan trường sẽ không dễ dàng nhận người ta làm tâm phúc, cũng không có dễ dàng bồi dưỡng một thân tín bên cạnh mình.
Mà thân là một cán bộ trong giới chính trị, chuyện quan trọng nhất là không quá định vị, Chỉ khi vị trí của mình đã vững chắc, hay nói cách khác, khi mình có chỗ đứng rồi, mới biết được, mình nên đi đâu, đi như thế nào là có lợi nhất cho mình, mới chính là con dường ngắn nhất.
Tạ Mỹ Quyên thấy được Chu Trạch Thành trước giờ vẫn không có sắp đặt gì cho vị trí của mình, ở một bộ phận quan trọng như Bộ tổ chức, làm sao có thể chỉ lo cho bản thân mình được? Phải biết được rằng chính trị là cuộc tranh đấu giữa các vòng tròn. Nếu muốn đánh bại đối thủ, đầu tiên là phải tiêu diệt phe cánh của đối phương từng bước làm suy yếu thế lực của đối phương, đem võ đài chính trị cắt thành các vòng tròn, cuốn các ông lớn vào trong đó, chỉ cần anh đang ở vị trí quan trọng, muốn không để tâm đến là điều không thể.
Căn bản của một chính trị gia đó chính là có thế lực và đội ngũ của riêng mình, muốn có tư cách làm một nhà chính trị thì phải hao tâm tổn huyết trên phương diện này, như vậy mới có “tiền vốn” để thực hiện lý tưởng của mình. Bởi vậy cái gọi là từ không thành có, từ bé thành lớn, từ yếu thành mạnh, từ một cuộc nổi dậy ngắn hạn đến bá nghiệp lâu dài, nền móng gốc rễ càng kiên cố vững chắc thì cành lá càng sum sê, đây là đạo lý không đổi từ trước đến nay.
Cục diện hiện tại của huyện Phú Nhạc, Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy, còn vị Thổ Phách Vương của Ủy ban chính pháp kia nữa, thiên hạ chia làm ba, tự theo ý mình, ngoài ra còn có 3 vị phó Bộ trưởng của Bộ tổ chức kia nữa lần lượt đều là tâm phúc của ba người này, Chu Trạch Thành muốn lộ tài năng ngay giữ họ, trừ phi là ông trời mở mắt, gửi xuống cho y một quý nhân.
Tạ Mỹ Quyên lắc đầu, muốn vứt mấy thứ hỗn loạn này ra hỏi đầu, mấy ngày nay nghĩ đến mấy chuyện này, thật sự là có hơi ngẩn ngơ.
- Trưởng phòng Tạ, cô thấy không khỏe sao?
Từ Quân Nhiên thấy Tạ Mỹ Quyên đâm chiêu nhìn mình cả buổi, chợt lấc đầu, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Tạ Mỹ Quyên nghe vậy giật mình, nhìn thẳng vào mắt Từ Quân Nhiên, vẻ mặt biến đổi, sắc măt liền dịu xuống:
- Đồng chí Tiểu Từ, anh đang nhìn gì vậy?
Cô rõ ràng cho rằng Từ Quân Nhiên đang nhìn chằm chằm vào chính mình.
Từ Quân Nhiên thấy hơi khó xử, hắn quan tâm một câu, ngược lại lại thành cái cớ để bị hỏi tội, khó trách Khổng lão phu tử lại ví phụ nữ giống tiểu nhân, đều khó dạy bảo như nhau, phụ nữ càng xinh đẹp, nếu không nói đạo lý thì người ta cũng không biết làm sao.
Vào lúc này, Từ Quân Nhiên lại nhớ đến Uyển Tiêu, mới đỗ đại học Kinh Hoa năm ngoái, cô bác sĩ đó cũng là một mỹ nữ, nhưng lại ôn hòa như nước chứ không có lạnh như băng giống vị Trưởng phòng Tạ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận