Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 189: Trên tàu hỏa.

- Cục trưởng Lý, lần này tới tỉnh, không biết ngài có thời gian không?
Mỉm cười nhìn về phía Lý Trấn Phong, Từ Quân Nhiên chậm rãi tung ra mồi nhử,
Lý Trấn Phong sững sờ, mặc dù không biết lời này của Lý Trấn Phong có ý gì, nhưng nhìn bộ dạng tự tin của hắn, hình như mình căn bản sẽ không thể từ chối đề nghị của hắn, bộ dạng không chút sợ hãi.
Tuy nhiên Lý Trấn Phong cũng là tay lão luyện, gật gật đầu:
- Đương nhiên là có, có chuyện gì?
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Giới thiệu mấy người bạn cho Cục trưởng Lý.
Hắn đã hạ quyết tâm, phải giúp Lý Trấn Phong kết bạn với Lâm Lệ và Bạch Sa. Cho dù nói như thế nào, mình muốn thành phố tiếp tục phát triển, chắc chắn phải tạo mối quan hệ với phía tài chính. Có Lý Trấn Phong này, rất nhiều lúc dù sao cũng thêm được một nơi dự bị.
Hai người đều là người thông minh, sau khi khéo léo thăm dò, không nói thêm câu nào. Từ Quân Nhiên yên tâm có chỗ dựa chắc, dù sao Lý Trấn Phong hôm nay yêu cầu hắn giúp khơi thông mối quan hệ với tài chính tỉnh, mà Lý Trấn Phong lại đang ở giai đoạn quan sát. Dù sao trước khi Từ Quân Nhiên giúp y giải quyết vấn đề nan giải của sở tài chính, y cũng không tin tưởng Từ Quân Nhiên 100%.
Người xưa thường nói chơi với vua như chơi với hổ, ý tứ thật ra không phải chỉ là để chỉ việc hỉ nộ ái ố của bậc quân vương rất khó lường, mà nguyên nhân căn bản, cũng là vì cái thứ gọi là tín nhiệm, rất nhiều lúc khó mà tồn tại được lâu. Rất nhiều người mặc dù đã tin tưởng nhau một thời gian, nhưng lâu dần không trải qua kiểm chứng trên thực tế, thứ tín nhiệm này dần thay đổi, cuối cùng chỉ cần một lời lỡ miệng, con đường làm quan cũng chấm dứt.
Quan hệ giữa Lý Trấn Phong và Từ Quân Nhiên hiện nay chính là như vậy. Hai bên đều cần đối phương giúp đỡ, một người là ngôi sao hi vọng đang chói sáng, một người là Cục trưởng cục Tài chính được trọng vọng nắm trong tay quyền cao chức trọng. Mặc dù chênh lệch địa vị khá lớn, nhưng dưới cơ hội đặc thù nào đó, hai người hiện tại ở trạng thái có khả năng trở thành bạn bè, bản thân việc này chính là thời thế tác động. Mặc dù Lý Trấn Phong không cam lòng, cũng không có cách gì.
Tàu hỏa những năm 80 đương nhiên màu xanh, ghế cứng trong lối đi nhỏ đều chật người ngồi, vì chủ định mua vé, mấy người cục Tài chính đều ngồi cùng nhau, vừa vặn 6 người, chiếm một vị trí rất lớn.
Tàu hỏa vừa đi vừa nghỉ, mỗi trạm đều có người lên xuống. Vì đông quá, người đứng bên cạnh đám Từ Quân Nhiên và Lý Trấn Phong cũng đổi đi đổi lại, cuối cùng có một ông già dắt hai đứa trẻ đi tới.
- Cậu bé, mấy tuổi rồi? Tên là gì?
Đứng bên cạnh Từ Quân Nhiên là một cậu bé, chừng 4-5 tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh, hai hàng lông mày khiến người ta rất thích thú.
Tuy nhiên rõ ràng cậu bé hơi sợ người lạ, nghe thấy câu hỏi của Từ Quân Nhiên, hơi sợ liếc nhìn Từ Quân Nhiên, người hơi lui về sau.
Đứng sau lưng cậu bé, là anh của cậu, chừng 11, 12 tuổi, nghe vậy chắn trước em trai, hung tợn nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Chú là ai? Coi chừng tôi hô lên kêu người đến bắt chú đó.
Từ Quân Nhiên không kìm được cười, khá thích đôi anh em tình cảm khá tốt này.
- Trẻ con nói linh tinh, chàng trai này đừng giận nhé.
Người nói là ông cụ dắt hai đứa trẻ lên tàu, dáng vẻ chừng 40-50, mặt hơi vàng, nhìn có vẻ thiếu dinh dưỡng.
Ba người Lý Trấn Phong cũng cười rộ lên, Từ Quân Nhiên thì lại khoát tay, cười vô hại:
- Không sao, không sao, trẻ con mà, không chấp lời trẻ con.
Nói xong, hắn nhìn hai đứa trẻ, cười nói:
- Huynh hữu đệ cung, ừ, rất tốt, rất tốt.
Ông cụ nhìn Từ Quân Nhiên, nở nụ cười, ấn tượng đối với Từ Quân Nhiên không khỏi tốt lên nhiều. Dù sao mặc dù trẻ con nói chuyện không biết giữ ý, nhưng nếu là người khác bị nói vậy trong lòng cũng sẽ không thoải mái. Tuy nhiên nhìn bộ dạng của cậu thanh niên này, rõ ràng không chấp lời nói của cháu mình, là một thanh niên có giáo dục.
Thời đại này, thanh niên có giáo dục, lại kính già yêu trẻ, không còn nhiều.
- Ông à, ông ngồi đây đi.
Từ Quân Nhiên thấy ông cụ vẫn đứng, khẽ nhíu mày, biết rõ hẳn là do cụ đứng lâu quá, dứt khoát đứng lên nói với ông cụ.
Ông cụ nói tiếng cảm ơn, nhưng không ngồi, mà chỉ vào vị trí mà Từ Quân Nhiên vừa nhường, nói với cháu trai:
- Tiểu Đào, tiểu Hải, các cháu đi ngồi một lúc đi.
Đứa trẻ lớn hơn lắc đầu:
- Ông, ông bế tiểu Hải ngồi đi, cháu không mệt.
Rõ ràng, đứa bé tên tiểu Đào này, rất hiểu chuyện.
Lý Trấn Phong cười cười, đứng lên nói với hai Trưởng phòng tài chính:
- Lão Vương, lão Tăng, tôi nghiện thuốc lá, đi hút điếu thuốc với tôi.
Hai trưởng phòng cũng đều là người tinh ý, đương nhiên hiểu ý của Cục trưởng Bạch là ý nhường chỗ cho ông cụ nghỉ ngơi, gật đầu cười nói:
- Vâng, vâng, chúng tôi vừa hay cũng muốn đi hút thuốc.
Gật đầu cười cười với Từ Quân Nhiên, ba người Lý Trấn Phong đứng dậy đi khỏi
Đương nhiên Từ Quân Nhiên nhận ân tình này, đưa mắt nhìn theo mấy người đi xa, lúc này mới nói với ông cụ:
- Cụ ơi, có chỗ đây, ba người có thể ngồi rồi.
- Mấy anh em định đi đâu vậy?
Đã có chỗ ngồi, ông cụ cũng không từ chối nữa, để cho hai cháu ngồi cạnh mình, trò chuyện với Từ Quân Nhiên. Dù sao ba người Lý Trấn Phong rõ ràng là muốn họ nghỉ ngơi, mình không thể được lợi mà không quan tâm gì tới người ta.
Từ Quân Nhiên nghe vậy nở nụ cười đáp:
- Cháu đi Giang Châu có việc, cụ thì sao?
- Tiện đường, tiện đường, nhà tôi ở Giang Châu, lần này là đi thăm con gái thứ hai.
Ông cụ nở nụ cười.
Đối với lão mà nói, thanh niên tuổi như Từ Quân Nhiên, rất ít người ăn nói lễ độ được như vậy. Đây là một thứ trực giác, nghề nghiệp của ông cụ khiến ông hình thành nên thói quen nghề nghiệp khi quan sát tiếp xúc với người khác, cho nên ngay sau khi trò chuyện với Từ Quân Nhiên, ông cụ theo bản năng bắt đầu phán đoán thân phận của Từ Quân Nhiên.
- Tiểu huynh đệ, cậu là học sinh à?
Nhìn Từ Quân Nhiên, ông lão hỏi dò. Ông cụ cũng không nghe thấy đám người Lý Trấn Phong xưng hô với Từ Quân Nhiên, cho rằng họ cũng giống mình, trên đường quen biết Từ Quân Nhiên. Dù sao chặng đường dài trên tàu hỏa, những người ngồi cùng chỗ, chỉ cần tính khí không quá cổ quái, thì luôn có thể nói chuyện với nhau được.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, lại lắc đầu;
- Cháu vừa tốt nghiệp đại học hè vừa rồi.
- Ồ?
Rõ ràng ông cụ cảm thấy bất ngờ, có kinh nghiệm sống nhiều như vậy, đã không thể dùng từ phong phú để hình dung nữa, động não một chút, nhanh chóng đoán ra thân phận của Từ Quân Nhiên, cười nói:
- Không ngờ, cậu lại là lứa sinh viên đầu tiên tốt nghiệp sau khi khôi phục kì thi đại học.
Từ Quân Nhiên cười cười, gật đầu, không nói chuyện mình đã đi làm.
Ông lão cho rằng mình đoán được chân tướng việc Từ Quân Nhiên vừa rồi trước thì gật đầu sau lại lắc đầu, cười nói:
- Học xong cũng có thể được coi là học sinh mà. Mặc dù vừa đi làm có thể không thích ứng được, nhưng từ từ sẽ có thể thích ứng, nghĩ lại năm đó, ta…
Rõ ràng, ông cụ đang nghĩ lại những năm tháng đỉnh cao của bản thân.
Lúc này, cậu bé ngồi trong lòng ông cụ bỗng nhiên lên tiếng:
- Chú, chú học ở thủ đô à?
Từ Quân Nhiên sững sờ, lập tức cười cười:
- Đúng thế, sao vậy?
Cậu vẻ khổ sở :
- Thầy giáo nói thủ đô có Trường Thành, nhưng cháu chưa từng nhìn thấy Trường Thành, không biết viết văn như nào.
Mặc dù diễn đạt hơi khó hiểu, nhưng Từ Quân Nhiên đã hiểu được, cậu bé này hẳn là học tiểu học, thầy giáo cho đề sáng tác văn, miêu tả Trường Thành. Cậu không biết, cho nên mới khổ sở, nghe nói mình là học sinh ở thủ đô, muốn mình nói cho nghe.
Người mấy chục tuổi ở kiếp trước như Từ Quân Nhiên đương nhiên từng đi Trường Thành rất nhiều lần, một hồi, miêu tả Trường Thành rất cụ thể chi tiết, bài văn của cậu bé đương nhiên cũng có tư liệu sống, thấy ánh mắt của Từ Quân Nhiên trở nên rất thân thiết.
- Tiểu từ, cậu là người có tính cách khá tốt đấy.
Ông cụ nhìn Từ Quân Nhiên cười cười, dù sao Từ Quân Nhiên rất nghiêm túc nói chuyện với mấy cậu nhóc có mấy tuổi đầu, thanh niên bình thường không thể có kiên nhẫn như vậy, đã sớm thấy phiền phức rồi.
Từ Quân Nhiên khoát khoát tay:
- Cậu bé thật đáng yêu
Hắn thực sự thích trẻ con, kiếp trước hắn không có con, đương nhiên rất thân thiết với trẻ con.
Một lát sau, thấy gần tới trạm, đám người Lý Trấn Phong mới quay lại thu dọn đồ đạc. Ông cụ thấy vậy định đứng lên nhường chỗ cho họ, lại bị Lý Trấn Phong ấn vai ngồi xuống. Người thời này mặc dù hơi ích kỉ, nhưng tố chất lại mạnh mẽ hơn đời sau nhiều, ít nhất đạo lý kính già yêu trẻ, phần lớn vẫn hiểu, khó xuất hiện cảnh một người già ngã trên đất, mà không ai dám tới đỡ lên.
Lúc xuống xe, Từ Quân Nhiên thấy hành lý của ông lão rất nhiều, tiện tai giúp cầm một bao. Dù sao đồ đạc của hắn Lý Trấn Phong đều dặn người cầm rồi, còn bế một đứa bé nhỏ hơn, cười nói với ông cụ:
- Cụ, cụ vẫn khỏe khoắn lắm, dẫn hai đứa trẻ ra ngoài, trong nhà không lo sao?
Hắn không nói đùa, nhìn ông cụ cũng gần 70 rồi, dẫn hai đứa trẻ ra ngoài như vậy, nếu thật sự xảy ra việc gì, sẽ phiền toái lắm.
Người già tới tuổi này, đương nhiên không phải người lòng dạ hẹp hòi, nhìn quen tình người ấm lạnh, cũng biết Từ Quân Nhiên hỏi thật lòng, cười cười:
- Bọn trẻ đòi tiễn tôi, bị tôi đuổi về, bên phía tỉnh có người đón tôi.
Người ta đã nói như vậy, Từ Quân Nhiên đương nhiên không nhiều lời, chỉ là bèo nước gặp nhau, giơ tay giúp chút. Nhưng nếu nói nhiều quá sẽ thành vô duyên, hơn nữa mặc dù nói chuyện không nhiều, nhưng hắn lại có thể nhìn ra, ông cụ này thuộc kiểu người tính cách rất mạnh mẽ, lời của mình nếu nói nặng, không chừng sẽ khiến người ta không hài lòng, sao phải khổ như vậy.
Ra khỏi sân ga, Từ Quân Nhiên để cháu bé xuống, cười với ông cụ:
- Cháu còn bận việc, cụ, sao này gặp nhé.
Ông cụ cười gật gật đầu:
- Hẹn gặp lại, tiểu Từ.
Mọi người cũng không biết, có lúc chỉ một câu khách sáo thông thường, lại có thể trở thành hiện thực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận