Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 844: Giáo sư.

Sáng ngày hôm sau Từ Quân Nhiên mới đến được nhà của Phương Thư Kiếm. Phương Thư Kiếm nghe nói Từ Quân Nhiên được điều về Bắc Kinh và còn vào theo học ở trường Đảng. Ông rất vui! Ông cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Em à, đã để em ở Bắc Kinh làm việc rồi vậy mà lại cứ muốn được điều đến nơi khác làm việc.
Từ Quân Nhiên cười hi hi đáp:
- Giáo sư, thầy đừng mắng em. Em muốn có thể dùng những thứ đã được học vận dụng vào thực tế.
Phương Thư Kiếm cười nói:
- Mỗi người có một chí hướng riêng. Em cũng giống như Tuấn Minh đều là những người làm việc lớn. Đúng rồi, em cũng học Nghiên cứu sinh đi. Thầy sẽ dẫn dắt cho em. Không phải em cũng sẽ ở lại Bắc Kinh một năm hay sao? Học tập bên trường Đảng và ở đây cũng không trùng lịch.
Từ Quân Nhiên gượng cười gật gật đầu:
- Giáo sư, em phải nói trước nhé. Nhiều năm nay em không động đến sách. Nếu có chỗ nào không được mong thầy thông cảm.
Thấy Từ Quân Nhiên nói hơi nản lòng Phương Thư Kiếm trừng mắt nhìn hắn một cái:
- Tên nhóc này, nền tảng của trò như thế nào thầy còn không rõ sao? Hơn nữa, năm đó khi Tào Tuấn Minh bước vào trường còn lớn tuổi hơn em. Chẳng phải cũng đã tốt nghiệp như em sao?
Từ Quân Nhiên không nói lên lời. Hắn đã quên khi Tào Quân Minh bước vào trường đã hơn ba mươi tuổi rồi. Còn lớn hơn mình mấy tuổi.
Nếu đã nói như vậy Từ Quân Nhiên cũng không còn gì để nói thêm nữa. Hắn cũng biết Phương Thư Kiếm muốn tốt cho mình. Dù trong lúc này học vấn cũng không nói lên điều gì. Nhưng càng về sau học lực vẫn luôn là thứ quan trọng để cất nhắc. Theo sự phát triển của nền kinh tế, các lãnh đạo trẻ tuổi có học vấn cao là một xu thế không thể đảo ngược. Bản thân học một chút sau này ắt sẽ có lợi.
Sau khi nói chuyện một lúc Phương Thư Kiếm nhìn Từ Quân Nhiên một chút thở dài nói:
- Em à, quả là đáng tiếc mà. Nói thật, lúc đầu thầy còn nghĩ em sẽ ở lại Bắc Kinh. Tính cách của em làm nghiên cứu rất là hợp. Em làm quan thì quá ngay thẳng.
Từ Quân Nhiên cười cười. Hắn hiểu rằng Phương Thư Kiếm nói không hề sai. Nếu như có thể làm lại chuyện này quả thật là đã để thầy nói đúng.
- Là ý trời. Lúc đầu em rời khỏi Bắc Kinh cũng không nghĩ rằng sẽ bước chân vào chốn quan trường. Lúc đó em luôn muốn học hỏi nhiều hơn kiến thức từ thầy. Hiện giờ có muốn cũng không được nữa rồi. Thầy cũng biết mũi tên đã bắn ra thì không thể thu lại được. Em đã đi đến bước này muốn quay đầu cũng khó. Cho nên em mới học tập để ứng dụng vào thực tế. Đem tất cả kiến thức học được từ thầy vận dụng vào trong thực tế. Vận dụng vào thực tế cho nhân dân. Cũng là chuyện tốt.
Từ Quân Nhiên nhìn Phương Thư Kiếm mỉm cười giải thích. Lời nói này cũng coi như xuất phát từ đáy lòng hắn. Nếu năm xưa không phải vì báo thù, hắn cũng không lựa chọn bước vào quan trường. Đến lúc này, việc báo thù đã có hồi kết rồi. Nhưng hắn muốn quay lại thì không còn chuyện dễ như vậy nữa rồi.
Phương Thư Kiếm cũng không phải là hạng người không hiểu chuyện, gật gật đầu nói giọng có chút tiếc nuối:
- Được rồi, em biết mình nên làm gì là tốt. Đúng rồi, vừa về Bắc Kinh có chuyện gì cần thầy giúp thì cứ nói. Năm đó, thầy không thể giúp được em. Hiện tại em đừng khách sáo với thầy.
Đối với người học trò mà mình coi trọng nhất năm đó đã bị người ra ép rời khỏi Bắc Kinh. Phương Thư Kiếm vẫn luôn coi chuyện này như cái gai trong mắt. Tuy rằng thế lực của Hoàng gia rất mạnh. Nhưng trong con mắt của Phương Thư Kiếm tự mình bảo vệ cho Từ Quân Nhiên cũng không phải là chuyện lớn. Nhưng ông ta cũng không biết làm sao với người học trò quá thẳng thắn này. Thà là rời khỏi Bắc Kinh cũng không cầu xin sự giúp đỡ của thầy cô, bạn bè. Cho nên lần này Phương Thư Kiếm dứt khoát phải chủ động nói ra.
Từ Quân Nhiên cười hi hi:
- Thầy yên tâm đi cho dù thầy không nói con cũng phải xin sự giúp đỡ của thầy. Lần này ngoài việc con đến học tập ở trường Đảng còn kiêm thêm việc làm Chủ nhiệm ở Văn phòng thường trú nữa. Tất cả các mặt đều phải dựa vào quan hệ.
- Văn phòng thường trú?
Phương Thư Kiếm cau mày nói:
- Việc này không tốt. Chỗ đó luôn thích làm mấy thứ vô dụng. Chạy hạng mục thì cứ chạy hạng mục. Cứ thích xây dựng Văn phòng thường trú. Lẽ nào không biết rằng chuyện đó rất dễ nảy sinh tham nhũng hay sao? Thầy thấy sớm muộn gì quốc gia cũng sẽ tiến hành thanh lý loại cơ cấu này.
Từ Quân Nhiên không thể không thừa nhận ông cụ xứng đáng là chuyên gia nghiên cứu chính sách quốc gia. Chỉ cần nghe đến chuyện này thì cũng đã phân tích được sự tai hại từ Văn phòng thường trú. Cũng giống như Phương Thư Kiếm nói sau này Văn phòng thường trú sẽ trở thành một khối u ác tính. Việc xảy ra vấn đề ở Văn phòng thường trú tỉnh ủy tại Bắc Kinh là chuyện đã quá quen thuộc. Đến cuối cùng cũng làm cho cấp trên phải ra tay chỉnh đốn. Hiện giờ hắn không thể nói những lời như vậy, chỉ có thể gượng cười nói:
- Mọi người đều đang làm, tỉnh chúng em không thể lạc hậu. Hơn nữa, con chỉ phụ trách 1 năm. Chỉ thị của cấp trên chính là muốn con mở một tình hình mới. Những chuyện khác con không cần lo tới.
Phương Thư Kiếm gật gật đầu:
- Con có suy nghĩ như vậy là tốt nhất. Đúng rồi, con định bắt tay từ nơi nào?
Từ Quân Nhiên nói tất cả suy nghĩ của mình cho thầy nghe:
- Em không định sẽ chạy như con ruồi không đầu. Em nghĩ, đầu tiên là phải tìm được chỗ đứng cho mình rồi sẽ tính sau.
Phương Thư Kiếm sớm đã biết được quan hệ của Từ Quân Nhiên với Tôn gia, nhíu mày nói:
- Em đã nghĩ tới việc hỏi ý kiến chỗ ông ngoại chưa?
Từ Quân Nhiên khẽ gật đầu:
- Em là em, Tôn gia là Tôn gia.
Hắn không muốn dựa vào Tôn gia. Từ Quân Nhiên rất rõ về cục diện chính trị sau này của Hoa Hạ. Bất kể là ở phe phái nào cũng không cho phép sự xuất hiện của Tôn gia. Cho nên bản thân hắn cũng phải làm nhạt đi quan hệ với Tôn gia. Như vậy cũng giúp ích cho mình và Tôn gia.
Phương Thư Kiếm gật đầu:
- Em nghĩ thế là đúng. Thế nhưng ở một nơi như Bắc Kinh thì bất kể là làm hạng mục gì hay là làm thu hút đầu tư đều không dễ dàng gì. Em muốn trong một năm tạo ra thành tích có lẽ không dễ đâu. Thầy thấy em vẫn lên mở rộng mối quan hệ thì hơn.
Từ Quân Nhiên cười nói:
- Em biết, nhưng vẫn đang nghĩ. Nếu đã làm ở vị trí này thì cũng phải tạo được chút thành tích gì đó. Cho nên em nghĩ cần phải thăm dò xem có thông tin gì hợp lý.
Phương Thư Kiếm nhíu mày. Ông ta hiểu được ý của Từ Quân Nhiên. Hắn đã ngồi lên vị trí Chủ nhiệm Văn phòng thường trú thì chắc chắn sẽ phải làm được chút thành tích gì đó. Nếu không cũng khó mà giao phó. Hơn nữa, ông ta cũng hiểu rằng Từ Quân Nhiên thuộc tuýp người trong cứng ngoài mềm, bên ngoài nhìn thì có vẻ hiền hòa nhưng trên thực tế lại có ý kiến của riêng mình. Để cho hắn sống vô dụng một năm ở Bắc Kinh thì chắc chắn sẽ không làm như thế. Cho nên hắn mới có suy nghĩ như vậy.
Nghĩ đến đây, lông mày của Phương Thư Kiếm cũng giãn ra, cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Nếu đã như vậy, em nên đi tìm mấy bạn học cũ nói chuyện xem sao. Mấy đứa đó đều đang làm ở Đảng ủy. Tuy đều là cán bộ cấp ban nhưng lại nhiều người. Họ đều là những người rất nhanh nhẹn. Có bất kỳ một biến động gì dù là nhỏ các em ấy đều biết nhiều hơn thầy. Không chừng có thể giúp được con.
Từ Quân Nhiên cười hi hi nói:
- Vẫn là thầy nói đúng. Sở Văn Thiên đã liên lạc với em rồi. Em vừa hay cũng đang muốn tụ họp với các bạn.
Lại nói chuyện với thầy giáo thêm một lúc. Thấy thầy giáo hơi buồn ngủ. Lúc này, Từ Quân Nhiên mới đứng dậy đi về.
Ra khỏi cổng lớn, điện thoại của Từ Quân Nhiên cũng vang lên.
- Từ Quân Nhiên cậu thật là không tốt. Đến Bắc Kinh mà cũng không liên lạc với tôi. Cậu có ý gì vậy?
Từ đầu bên kia điện thoại vang lên một âm thanh hung hăng.
Từ Quân Nhiên ngơ ngơ một hồi lắc lắc đầu:
- Đỗ Vĩ, cậu đừng có oán trách tôi nữa. Tôi vừa đi ra từ nhà Giáo sư Phương.
Đỗ Vĩ là một trong số những người bạn thời đại học của Từ Quân Nhiên. Khi còn là sinh viên quan hệ của hai người cũng khá tốt. Thằng cha này sau khi tốt nghiệp được phân về đảng ủy bộ. Sau đó dời bỏ để kinh doanh hàng hải. Gã thành lập một Công ty mậu dịch. Phát triển cũng khá tốt. Nghe nói gã đã có đến mấy chục triệu tệ rồi.
Đỗ Vĩ cười hi hi:
- Tôi mặc kệ, từ khi đi học thầy Phương đã xem cậu như bảo bối. Cậu đi thăm thầy, tôi không có ý kiến gì. Tối nay cậu ra ngoài, anh sẽ sắp xếp cho cậu.
Từ Quân Nhiên được một trận đau đầu:
- Tôi nói này anh ơi. Anh đừng có lấy mấy trò buôn bán kia ra lừa phỉnh tôi. Cậu biết rõ tôi làm gì. Cậu vẫn còn định bẫy tôi? Tôi nói cho cậu biết, thân là cán bộ lãnh đạo tôi phải chú ý đến hình ảnh. Cậu sắp xếp cái gì? Tôi thấy thôi đi thì tốt hơn.
Hắn biết rõ Đỗ Vĩ sắp xếp là có ý gì. Ngày nay tốc độ phát triển ở Bắc Kinh càng ngày càng nhanh. Ngoài phương diện về mặt kinh tế, phương tiện giải trí cũng phát triển rất nhanh. Những chỗ ăn chơi của thanh niên tụ nhiên cũng dần dần xuất hiện.
Từ Quân Nhiên không hề ghét những nơi ăn chơi này. Chỉ có điều hắn không có cảm tình giao du với mấy nơi này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận