Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 361: Tìm chứng cứ.

Lúc chạng vạng tối, Từ Quân Nhiên về tới thôn Liên Hợp.
- Bí thư Từ, ngài đã trở về.
Vừa mới vào tới cửa của phòng làm việc, Từ Quân Nhiên đã thấy Trần Ái Quốc đang ngồi đối diện với mình, bên cạnh là An Duy Minh cùng với vài vị cán bộ của tổ công tác.
- Bí thư Từ, trong xã có chỉ thị gì sao?
An Duy Minh nhìn thấy Từ Quân Nhiên bước vào, cười đứng dậy, sắc mặt như bình thường.
Từ Quân Nhiên nhè nhẹ liếc mắt nhìn anh ta, nhưng lại không nói gì, mà ngẩng đầu nhìn Trần Ái Quốc ở bên cạnh:
- Lão Trần, cậu theo tôi sang đây một chút, chúng ta nói chuyện mà thôn Hậu Truân đề nghị.
Trần Ái Quốc trong lòng đột nhiên kinh ngạc, nhìn thoáng An Duy Minh, muốn nói gì đó, hoặc lại hy vọng An Duy Minh lúc này có thể đứng ra thay mình giải vây.
- Bí thư Từ, chuyện của thôn Hậu Truân, tôi quen thuộc hơn lão Trần, hay là…
An Duy Minh cười đáp với Từ Quân Nhiên, nhưng còn chưa đợi y nói hết, Từ Quân Nhiên liền hất hất tay, gọn gàng dứt khoát nói:
- Chuyện này tôi biết, có điều tôi vừa đến nhận chức ở tổ công tác, bây giờ trước tiên tôi tìm lão Trần để nắm rõ hơn về tình hình, sau này sẽ lại tìm tổ trưởng An cậu.
Nói xong Từ Quân Nhiên quay người rời khỏi, khiến cho An Duy Minh không biết làm gì.
Biểu cảm của An Duy Minh đơ lại, khuôn mặt vốn dĩ mỉm cười bỗng chốc lát biến thành trầm uất, nhìn cái bóng của Từ Quân Nhiên rời khỏi hồi lâu rồi mà vẫn không nói chuyện.
Vào lúc này, điện thoại ở trên bàn làm việc vang lên, An Duy Minh đi đến cạnh điện thoại, nhấc điện thoại lên, ngữ khí không thân thiện mà hỏi:
- Ai vậy?
- Tôi là Mã Tụ Bảo, Gọi An Duy Minh giúp tôi.
Đầu dây bên kia, giọng nói Mã Tụ Bảo trầm thấp truyền đến.
- Ơ, Bí thư Mã, tôi là tiểu An đây, ngài có chuyện gì sao?
Thái độ của An Duy Minh trong nháy mắt đã chuyển biến quay ngoắt 180 độ, thân thể không tự chủ mà khom người xuống, nếu như Mã Tụ Bảo ở bên đó có thể nhìn thấu được biểu hiện khiêm tốn lúc này của y, thật khiến người khác có chút ngoài ý muốn.
Mã Tụ Bảo ho khan một tiếng, thản nhiên nói:
- Có tiện nói chuyện không? Bên cạnh cậu không có người khác chứ?
An Duy Minh ngây người một lúc, nhìn chung quanh vẫn còn có ba bốn người, lấy tay bụm lấy microphone, xoay người nói:
- Mấy người các ngươi, đi ra ngoài trước, tôi bên này có chuyện.
Những người khác đều đã nghe thấy cách xưng hô lúc An Duy Minh nói chuyện điện thoại, đương nhiên biết cuộc điện thoại bên kia là người ra sao, ai cũng đều rất rõ An Duy Minh là muốn lắng nghe chỉ thị riêng của bí thư Mã, cho nên dứt khoát không dám ở lại, nhao nhao đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, trong phòng nhanh chóng chỉ còn lại có một mình An Duy Minh.
Cầm ống nghe, An Duy Minh cẩn thận nói ra:
- Bí thư, hiện tại chỉ còn lại có một mình tôi.
Mã Tụ Bảo hừ lạnh một tiếng:
- An Duy Minh, lá gan của cậu thật không nhỏ!
Chỉ với một câu, khiến cho An Duy Minh không nhịn được mà rùng mình một cái, lập tức kinh ngạc hỏi:
- Bí thư, ngài như vậy là có ý gì? An Duy Minh tôi theo ngài bao nhiêu năm nay, nếu như có chỗ nào làm không đúng, ngài đánh ngài mắng đều được, nhưng xin đừng hù dọa tôi như vậy!
Y trước kia đã từng làm thông tín viên cho Mã Tụ Bảo, quan hệ của hai người bọn họ thật không tầm thường, nói tới nói lui tự nhiên cũng rất thoải mái. Điều mấu chốt là, An Duy Minh am hiểu tâm tư của Mã Tụ Bảo, biết vị lão lãnh đạo của mình là một người niệm tình cũ, lại thích nghe người khác nịnh nọt ông ta, vì thế đối phó với Mã Tụ Bảo, An Duy Minh coi như là cũng đã có kinh nghiệm.
Nhưng điều ngoài dự liệu là, lần này Mã Tụ Bảo không hề mắc chiêu này của y.
Mã Tụ Bảo không đợi An Duy Minh nói xong những lời nịnh nọt, trực tiếp trầm giọng quát:
- Ngươi bớt ở bên đó mà làm bộ nữa! Tôi hỏi cậu này, chuyện thôn Hậu Truân rút tiền là sao? Tại sao bí thư Từ lại đột ngột tìm đến xã báo cáo, nói chuyện này có vấn đề?
Quan hệ giữa ông ta cùng với Vương Tường Lâm, chỉ có tầm hai, ba người trong xã biết mà thôi, Mã Tụ Bảo ngày thường cũng không để lộ ra, cho nên trong xã không ít người đều cảm thấy Vương Tường Lâm với Mã Tụ Bảo không hợp, có chuyện gì bất lợi liên quan đến Mã Tụ Bảo liền đi tìm Vương Tường Lâm báo cáo, nhưng thật không ngờ, đó chỉ là quân cờ mà Mã Tụ Bảo đeo lên trên khuôn mặt là thôi. Từ cái năm ông ta thiết kế tóm lấy Vương Tường Lâm cùng những người trong huyện, Vương Tường Lâm liền biến thành trợ thủ âm thầm khống chế xã Trường Thanh của Mã Tụ Bảo.
An Duy Minh tuy không biết những chuyện này, nhưng nghe thấy những lời của Mã Tụ bảo, sắc mặt thoáng chốc đã trở nên tái nhợt:
- Bí thư, tôi…
Mã Tụ Bảo gào to:
- Câm miệng! Tôi không muốn nghe lời giải thích của cậu!
- Tôi cho cậu thời gian hai ngày, liệu mà chùi mông cho sạch sẽ! Chuyện này dừng ở đây, không cho phép có bất kỳ sơ sót nào!
Mã Tụ Bảo trầm giọng nói:
- Ngoài ra, giúp tôi bôi xấu tên họ Từ kia! Không tiếc bất kỳ giá nào, khiến cho hắn cút ra khỏi xã Trường Thanh, đã rõ chưa?
Những lời nói đến đây, Mã Tụ Bảo dĩ nhiên tự vén mặt nạ của mình, hạ tối hậu thư cuối cùng cho An Duy Minh. Hoặc là An Duy Minh giải quyết gọn gàng chuyện của Từ Quân Nhiên, đuổi hắn ra khỏi xã Trường Thanh, hoặc là Từ Quân Nhiên lật nắp lên, khiến cho những chuyện xấu của An Duy Minh bị mọi người biết, thì đến lúc đó, An Duy Minh tin rằng, dựa vào cái tính khí của Mã Tụ Bảo, ông ta khẳng định sẽ không bảo vệ một cựu thư ký như mình, nói không chừng đến lúc đó còn diễn vở kịch đại nghĩa diệt thân nữa.
- Từ Quân Nhiên, nếu như ngươi đã bất nhân, thì đừng trách ta bất nghĩa!
Đặt điện thoại xuống, trong mắt của An Duy Minh lóe lên hàn khí, hai nắm tay nắm chặt, giống như đã quyết định cái gì đó.
Cùng lúc đó, Từ Quân Nhiên đang ngồi ở trong phòng làm việc của chính mình, nhìn Trần Ái Quốc ngồi trước mặt có chút lo lắng, thản nhiên nói:
- Lão Trần, chuyện rút khoản của thôn Hậu Truân, vẫn luôn là anh phụ trách đoạt lại đúng không.
Nói xong, hắn còn nhẹ nhàng gõ vào một xấp giấy dầy ở trên mặt bàn.
Trần Ái Quốc trong lòng có quỷ, đương nhiên cũng không dám đối diện với Từ Quân Nhiên, nghe thấy vậy liền gật đầu, cười khan nói:
- Đúng vậy bí thư Từ, chuyện này là tôi phụ trách. Có điều tôi cũng là đem số liệu cùng tài khoản mà bọn họ báo lên thống kê mà thôi, cụ thể còn phải cần kế toán của thôn Hậu Truân phụ trách.
Đây chính là chuyện mà bọn chúng đã thương lượng xong từ trước, đêm tất cả trách nhiệm đều đổ lên người của Mã Lực.
Từ Quân Nhiên nhíu mày, không mặn không nhạt nhìn Trần Ái Quốc nói:
- Lão Trần ngươi cũng là người ở tổ công tác đã lâu, dự theo đạo lý mà nói, coi như anh là tiền bối, tôi cũng là từ cơ sở đến đây, những thứ trong này tuy không nói tất cả đều hiểu rõ nhưng có những chuyện, trong mắt của tôi không thể bẻ cong sự thật.
Vừa nói xong, hắn cầm lấy xấp giấy, nói với Trần Ái Quốc:
- Tôi hy vọng anh suy nghĩ thật kỹ, đừng để bản thân tự mình đi sai đường. Nếu không thì thanh tra ban kỷ luật không dễ nói chuyện như tôi đâu.
Sở dĩ lựa chọn Trần Ái Quốc để đột phá, là vì Từ Quân Nhiên cho rằng, con người này có vẻ dễ đối phó hơn, cứ nhìn y sắp về hưu rồi, hơn nữa Từ Quân Nhiên cũng hiểu một chút, tính cách của Trần Ái Quốc mềm yếu, không có bản lĩnh gì, có thể đi đến ngày hôm nay hoàn toàn là dựa vào lý lịch cá nhân mà ra, so với An Duy Minh mà nói, y thực sự là dễ đối phó hơn nhiều.
Trần Ái Quốc sắc mặt tái nhợt, cả buổi đều nói không được một câu đầy dủ, do dự nói với Từ Quân Nhiên:
- Từ, Bí thư Từ, tôi có thể hút điếu thuốc không?
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, cầm điếu thuốc đốt cho Trần Ái Quốc, đứng dậy lên vỗ vỗ bờ vai của hắn:
- Anh tốt nhất suy nghĩ một chút đi.
Trần Ái Quốc rất lâu không nói, một mực không nói gì, ngồi trên ghế, đờ ra một lúc.
Từ Quân Nhiên rời khỏi phòng làm việc, ngẩng đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài, lúc này mới chú ý đến, hóa ra đã là hơn sáu giờ tối rồi, lắc lắc đầu, hắn đi hướng về phía nhà của Vu Thanh Hải. Nếu như bản thân đã quyết định lật cái nắp này lên thì phải cầm chắc chứng cứ trong tay, bằng không thì một khi điều tra, không cầm ra được chứng cứ mới thực sự là phiền toái.
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, bất kể là Vương Tường Lâm hay là Mã Tụ Bảo, đều là không thể tín nhiệm, duy nhất có thể tín nhiệm được, chỉ có chính mình.
- Bí thư Từ, ngài đi nơi nào à?
Vừa đi ra từ đại viện không được vài bước, Từ Quân Nhiên liền thấy Thôi Tú Anh ôm một đống lớn đồ vật đi trở về.
Mỉm cười, Từ Quân Nhiên nói:
- Tôi đi sang trưởng thôn Vu, có chút việc muốn thương lượng với ông ta. Cô đang cầm cái gì thế?
Thôi Tú Anh nói:
- Đều là bài tập của đám trẻ trong làng, tôi giúp sửa lại…
Đang nói chuyện, cô nhịn không được lại cúi đầu, dù sao Hoàng Hải ở trước mặt Từ Quân Nhiên đã nói qua, không cho phép cô lẫn lộn những chuyện này.
Từ Quân Nhiên cười ha hả, không biết vì cái gì, mỗi lần nhìn thấy cô gái này, hắn đều cảm thấy tâm tình rất tốt, có lẽ là vì đã trải qua quá nhiều lo lắng âm mưu tích lũy, thật không dễ gì gặp được một vệt ánh mặt trời, khiến cho Từ Quân Nhiên có vài phần thiên vị với Thôi Tú Anh, kiểu yêu thích này không phải là quan hệ tình cảm nam nữ, chỉ là một sự tôn trọng và thưởng thức đối với những gì cô làm, hành động của cô.
- Yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho Chủ Nhiệm Hoàng đâu.
Từ Quân Nhiên cười và hứa với Thôi Tú Anh.
Thôi Tú Anh cười vui vẻ:
- Vậy tôi đi đây, bí thư.
Nói xong, cô đi về phía phòng làm việc.
Từ Quân Nhiên cất bước đi vài bước, lại ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Thôi Tú Anh:
- Tiểu Thôi, sao cô không đem về ký túc xá làm?
Thôi Tú Anh lè lưỡi một cái:
- Tôi không mang chìa khóa, chị Dương không biết đi nơi nào. Ta tạm ở trước phòng làm việc đối phó một lúc.
Từ Quân Nhiên cười cười, biết rõ cô có ý gì, phòng làm việc không thể nào so sánh được với biệt thự đại viện, địa điểm phòng làm việc của tổ công tác thôn Liên Hợp, thực tế có hai nơi, một chỗ ở ngay tại nhà trệt nơi mà Từ Quân Nhiên và Thôi Tú Anh đang đứng, vốn là phòng hội nghị của đội sản xuất. Nơi này không có sự tồn tại những cái như máy sưởi, hoàn toàn là dựa vào bếp lò phổ biến nhất ở phương bắc để sưởi ấm, còn ở chỗ biệt thự kia, là dùng máy sưởi đất cũng chính là bức tường lửa sưởi ấm, khỏi cần phải nói, nhiệt độ ở bên trong kí túc xá, ấm hơn phòng làm việc này rất nhiều.
Không đành lòng nhìn một nữ nhi như Thôi Tú Anh ngày ngày lạnh cóng ở văn phòng, Từ Quân Nhiên cười từ trong túi quần lấy ra chìa khóa căn phòng của mình, đi đến trước mặt của Thôi Tú Anh đưa cho cô rồi nói:
- Đi trước đến chỗ của tôi mà nghỉ ngơi đi, tôi phải ra ngoài lát nữa mới trở về.
Thôi Tú Anh chần chờ một chút, thoáng có chút xấu hổ, dù sao vị bí thư Từ này tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm, ở trong lòng của thiếu nữ, Từ Quân Nhiên cũng giống như sự tồn tại của bạch mã hoàng tử trong thành, có văn hóa, ngoại hình lại không đến nỗi nào, hơn nữa con người rất ôn hòa.
- Cám ơn bí thư Từ.
Thôi Tú Anh nói lời cảm ơn với Từ Quân Nhiên, đi hướng về phía biệt thự bên kia.
Từ Quân Nhiên cười lắc đầu, cất bước đi về phía nhà của Vu Thanh Hải, bất luận nói thế nào, chuyện của xã Trường Thanh nếu như mình đụng vào, vậy thì không thể lại để cho chân tướng bị che giấu. Người phạm sai lầm nên nhận lấy trừng phạt, huống chi là đám sâu mọt kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận