Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 883: Bỏ được

Sắc mặt Chu Kiếm rất không tốt. Sau khi nhận được điện thoại của Đoạn Văn Hiên, vốn ông ta đã rất tức giận nhưng đợi tới khi mình mang đội ngũ chạy tới khách sạn, phát hiện ra đúng là Từ Quân Nhiên đang bị thuộc hạ của mình vây quanh. Đột nhiên Chu Kiếm có ý nghĩ muốn mình biến mất lập tức.
- Con mẹ nó đây là chuyện gì chứ hả!
Thầm mắng một câu, Chu Kiếm lướt qua thân ảnh Trần Ái Quốc, cất bước đi tới trước mặt Từ Quân Nhiên:
- Bí thư Từ, sao ngài lại ở chỗ này?
Mặc dù trong lòng đã thầm đoán được tám chín phần mười nhưng Chu Kiếm vẫn còn ôm một tia hy vọng, chỉ có thể cầu khẩn là Từ Quân Nhiên chỉ đi ngang qua đây.
Nghiêm khắc mà nói, Chu Kiếm cũng không e ngại Từ Quân Nhiên. Dù sao ông ta cũng là lãnh đạo cầm quyền cao, đường đường là cục trưởng một cục, nói ra cũng có thể khiến rất nhiều người kinh hãi run sợ. Nhưng vấn đề nằm ở việc Chu Kiếm biết Từ Quân Nhiên vừa mới gây náo động lớn trong cuộc họp thường ủy cấp trên, ngay cả Chủ tịch thành phố và Trưởng ban Tổ chức cũng không muốn chọc vào hắn.
Cho nên đây mới là điểm mấu chốt nhất. Chu Kiếm không sợ Từ Quân Nhiên nhưng cũng không muốn mình có nhược điểm gì rơi vào tay Từ Quân Nhiên. Chuyện này giống như việc rất cảnh giác với người này, không muốn đắc tội với hắn, cũng không muốn tới gần hắn nhưng không ngờ nổi lại đâm đầu vào người này.
Ánh mắt Chu Kiếm tha thiết nhìn Từ Quân Nhiên, rất hy vọng Từ Quân Nhiên gật đầu, sau đó nói cho mình là chẳng qua hắn chỉ đang xem náo nhiệt thôi. Chuyện ở nơi này không có quan hệ với Phó bí thư thị ủy như hắn.
Rất đáng tiếc là không như mong muốn, Từ Quân Nhiên liếc nhìn Chu Kiếm một cái, bình tĩnh nói:
- Cục trưởng Chu, bên trong đội ngũ công an Nam Châu chúng ta sao lại có một kẻ bại hoại, cặn bã như vậy trà trộn vào!
Lúc nói lời này, Từ Quân Nhiên giơ ngón tay chỉ thẳng vào phía Trần Ái Quốc đang trốn trong đám người:
- Người như thế không ngờ có tư cách mặc cảnh phục. Thật ra tôi muốn hỏi một chút, cục công an thẩm định và thông qua kết quả thế nào? Một người dùng danh nghĩa chính quyền, bắt nạt nam nữ, không chuyện ác nào không làm, không ngờ lại được cất nhắc thành sở trưởng, còn dám đường hoàng bắt nạt người! Đồng chí Chu Kiếm, tôi nghĩ anh phải cho cơ quan Thành ủy, cho toàn bộ nhân dân thành phố một lời giải thích đấy!
Trong nháy mắt Chu Kiếm cảm thấy đau đầu. Ông ta đột nhiên phát hiện ra mình muốn rút súng bắn Trần Ái Quốc.
Ỷ thế hiếp người thì thôi, không ngờ lại có gan bắt nạt cả phó bí thư thành ủy, đúng là đầu óc lợn rồi.
Bình thường ông ta cũng biết Trần Ái Quốc này ỷ vào một người anh rể làm phó cục trưởng nên sinh sự khắp nơi trong thành phố. Cho y làm cục trưởng cục công an cũng là nể mặt mũi chiến hữu cũ của mình. Chu Kiếm cũng không muốn để ý nhiều kẻ này, chỉ ngầm cảnh cáo mấy lần rồi làm lơ.
Nhưng không thể nào ngờ được, Trần Ái Quốc này lại mù mắt như thế, dám dây vào Từ Quân Nhiên.
- Bí thư Từ, tôi có trách nhiệm trong chuyện này…
Chu Kiếm cũng không nói hết nổi một câu. Ông ta hiểu rất rõ, thân là thường ủy thành ủy, tuyệt đối Từ Quân Nhiên sẽ không làm mấy chuyện không rõ ràng. Nếu đã dám để thư ký gọi mình tới thì chứng tỏ Từ Quân Nhiên đã nắm bằng chứng xác đáng rồi.
Nói càng rõ ràng hơn một chút, lúc này căn bản Từ Quân Nhiên muốn làm lớn chuyện!
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nhìn thoáng qua Chu Kiếm, lạnh nhạt nói:
- Cục trưởng Chu, hôm nay mời anh tới đây không phải là để truy cứu trách nhiệm. Bởi hiện giờ không phải lúc truy cứu trách nhiệm bất cứ ai. Tôi chỉ hy vọng anh có thể giải thích cho tôi một lời, tại sao chuyện như vậy lại xảy ra ngay dưới mí mắt chúng ta? Chẳng lẽ cuộc sống bình thường của quần chúng Nam Châu đều thế này sao?
Trực tiếp bị chụp một cái mũ lớn, sắc mặt Chu Kiếm lập tức tái nhợt. Ông ta hiểu rất rõ chuyện này muốn lớn là lớn, muốn nhỏ là nhỏ. Nói lớn ra thì chính là cục trưởng cục công an như ông ta không có tinh thần trách nhiệm. Dù sao thì chuyện này xảy ra ngay dưới mắt mình, chỉ cần Từ Quân Nhiên muốn làm lớn chuyện, không chừng mình cũng phải gặp xúi quẩy. Nhưng nếu Từ Quân Nhiên muốn tha cho mình một lần thì chuyện này chỉ gắn chặt với Trần Ái Quốc, vậy là tốt hơn nhiều rồi.
Nhưng cho dù là thế nào đi nữa, quyền chủ động và quyền quyết định việc này đều nằm trong tay Từ Quân Nhiên.
- Bí thư Từ, tôi…
Vẻ mặt Chu Kiếm bất đắc dĩ, nhìn về phía Từ Quân Nhiên đầy cầu khẩn. Ông ta làm cục trưởng cục thành phố rất tốt, cũng không muốn bởi loại chuyện này mà bị xuống đài hoặc kinh động càng nhiều người hơn. Nếu thật sự lớn chuyện thì khẳng định người gặp xui là ông ta.
Trương Lệ Hoa nhìn Chu Kiếm sắc mặt tái nhợt bị Từ Quân Nhiên mắng xối xả, hai mắt mở to như quả trứng.
Chị ta cũng chưa từng gặp Chu Kiếm, đại bộ phận chỉ nghe tên vị đường đường là lãnh đạo cục công an này mà thôi. Có đôi khi là từ miệng Trần Ái Quốc, có đôi khi là từ miệng người khác. Nhưng dù là ai nhắc tới Chu Kiếm, trong lời nói đều tràn đầy vẻ kính sợ. Với Trần Ái Quốc mà nói, vị anh rể của y trong hệ thống chính trị Nam Châu kia đã là một nhân vật lớn, nhưng Chu Kiếm trong hệ thống chính trị Nam Châu càng là cường nhân, là nói một không hai, nhất ngôn cửu đỉnh.
Nhưng một đại nhân vật trong miệng mọi người như vậy lúc này lại đang cúi đầu nghe người mà mình vẫn gọi là cậu em kia mắng như máu chó xối xuống đầu, thậm chí còn phải chủ động tiến tới cho Từ Quân Nhiên mắng, trả lời một câu cũng không dám.
Bí, Bí thư Từ?
Trong đầu lóe lên danh từ mà Chu Kiếm vừa xưng hô với Từ Quân Nhiên, Trương Lệ Hoa đột nhiên phát hiện ra, hình như mình đã quen một nhân vật rất lớn rồi. Một bữa cơm kia đúng là không phải mời không.
- Bí thư Từ, đây là trách nhiệm của tôi. Ngài yên tâm, nhất định tôi sẽ có câu trả lời rõ cho ngài.
Chu Kiếm thấy Từ Quân Nhiên không mở miệng, cắn răng hứa hẹn đơn giản với Từ Quân Nhiên. Hiện giờ ông ta đã vô kế khả thi rồi. Nếu không nhanh chóng dẹp lửa giận của Từ Quân Nhiên, thật sự đến tay hội đồng thường ủy, không chừng chuyện này sẽ trở thành bão táp lớn. Phải biết rằng hệ thống chính – pháp vẫn luôn là nơi hội đồng thường ủy coi trọng. Tất cả mọi người đều nghĩ cách đưa người của bên mình vào. Mà lúc này rõ ràng chính là một cơ hội.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng những người đó giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh mà lao tới xâu xé thế lực của mình, Chu Kiếm cảm thấy không rét mà run. Trong lòng ông ta thầm hạ quyết tâm, dù có phải trả giá lớn thế nào cũng phải hạ lửa giận của Từ Quân Nhiên xuống.
Từ Quân Nhiên lắc đầu bất đắc dĩ. Hắn chỉ liếc mắt là nhận ra suy nghĩ của Chu Kiếm lúc này. Không ngờ phía sau còn nghĩ tới cả chuyện tranh quyền đoạt lợi, cũng không trách hắn không làm nổi tới bí thư chính pháp ủy (Bí thư/Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật).
Đối với chuyện Chu Kiếm chạy chức vị bí thư chính pháp ủy kia, Từ Quân Nhiên đã nghe Đoạn Văn Hiên nói một chút. Đơn giản là công an và chính pháp đều muốn độc chiếm mà thôi, về phần ai đúng ai sai Từ Quân Nhiên cũng chẳng có hứng thú để ý tới. Hắn là phó bí thư thật nhưng hắn chú ý nhiều tới phương diện kinh tế hơn.
Huống chi Từ Quân Nhiên cũng không muốn dính dáng tới những cuộc tranh đấu tại Nam Châu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận