Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 680: Thành uỷ tranh luận.

- Chủ tịch Huyện trưởng, tôi biết trong lòng cậu không thoải mái, nhưng chuyện này chúng ta vẫn phải suy nghĩ vì người dân, cậu nói đi?
Bạch Lâm nhìn Từ Quân Nhiên, cười khổ khuyên giải.
Ông ta tất nhiên biết trong lòng Từ Quân Nhiên có tức giận, nhưng việc này đã trở thành dạng này rồi, cho dù trong lòng có tức giận, cũng là việc không có biện pháp. Người dân Trung Hoa là như vậy, không cần nói đến mưu cầu cuộc sống hạnh phúc là bản năng của con người, rất dễ bị người khác lợi dụng đầu độc.
Việc Từ Quân Nhiên gặp ở trấn Đào Hoa, Bạch Lâm cũng nghe người khác nói qua, Vương Mãnh trong chuyện này, thực sự có chút quá phận, vậy mà dám tính kế với Từ Quân Nhiên một chủ tịch huyện, nếu không phải cậu ta là huyện ủy thường ủy, Bạch Lâm sớm đã đối phó y.
Nhưng vì thân phận huyện ủy thường ủy của Vương Mãnh, cũng khiến Bạch Lâm không dám dễ dàng đụng đến y, sợ ném chuột vỡ bình, không chỉ vì quan hệ giữa Vương Mãnh với Liễu Cường, còn vì sau lưng Vương Mãnh, có sự ủng hộ của một lãnh đạo nào đó trong thành phố, dù sao làm đến vị trí này, đã là cán bộ cấp chủ tịch huyện, sau lưng ai không có sự ủng hộ của nhân vật lớn.
Từ Quân Nhiên hừ một tiếng, không phản bác lại lời của Bạch Lâm, hắn hiểu Bạch Lâm nói không sai, cho dù bản thân biết là Vương Mãnh giở trò sau lưng, nhưng không có cách gì bắt y. Tình hình trấn Đào Hoa rất đặc biệt, thôn dân ở đó không ít đều có quan hệ thân thích, lấy Vương Mãnh làm ví dụ, dựa vào hiểu biết của Từ Quân Nhiên, y là cán bộ cùng làng cùng xóm ở đây, nhà vợ ở trấn Đào Hoa là gia tộc rất có sức ảnh hưởng, không nói khoa trương, lời của Vương Mãnh có tác dụng hơn so với bản thân một chủ tịch huyện hoặc bí thư huyện ủy Bạch Lâm ở trấn Đào Hoa.
Muốn động đến Vương Mãnh, trong lòng Từ Quân Nhiên không có niềm tin, cũng không thể xin phía trên, phái một đội cảnh sát vũ trang xuống đây.
- Bí thư, tôi biết ý của ngài.
Từ Quân Nhiên thở dài một hơi, gật đầu nói với Bạch Lâm, hắn biết Bạch Lâm là vì muốn tốt cho mình, cho nên không có suy nghĩ gì.
Bạch Lâm cười cười, đứng lên nói:
- Đi thôi, người phía dưới đều đang chờ trong phòng họp.
Hai người đứng lên, cùng đi về phía phòng họp huyện ủy.
Trong phòng hội nghị của huyện ủy Nhân Xuyên, lãnh đạo của tất cả xã trấn đến không ít, đang bàn luận kịch liệt về việc nhận thầu đất của ba xã trấn cũng như xã Thanh Sơn, sau khi ba xã trấn đó bắt đầu thực hiện chính sách nhận thầu, rất nhiều người dân của những xã trấn dưới huyện Nhân Xuyên đều đến đó xem, càng có nhiều người có người thân ở những xã trấn này động tâm với những việc phát sinh ở đó, người trước kia không có cơm ăn bây giờ thay đổi, gia đình trước kia phải dựa vào tiền xóa đói gảm nghèo để sống bây giờ trở thành gia đình bậc trung, thậm chí khá hơn một chút, loại thay đổi nay trước mắt mọi người, người dân trong ba xã trấn bây giờ coi chủ tịch huyện Từ mới đến như cha mẹ tái sinh, không cho phép người khác nói xấu Từ Quân Nhiên một câu.
Cũng vì thí điểm ở mấy xã trấn như xã Thanh Sơn đạt được thành công, khiến những xã trấn khác có được trở thành thí điểm thoáng cái hoảng ồn, mắt thấy ngày tháng của người khác ngày càng tốt hơn, họ không cách nào trấn tĩnh được. Tâm tính người Trung Hoa đều là không lo ít nhiều chỉ lo không đồng đều, nếu mọi người đều là người nghèo, còn có thể nhẫn nhịn, dù sao tinh thần công bằng vẫn có trong lòng rất nhiều người, tôi nghèo anh cũng nghèo, tôi không được ăn cơm anh cũng không được ăn cơm.
Nhưng vấn đề là, nếu người khác được ăn cơm gạo trắng, bên này lại phải ăn cơm độn, vậy liền khiến người khác không thể nào chấp nhận.
Cho nên, mấy người dân ở xã trấn dứt khoát đến chính quyền xã trấn tìm người đứng đầu chính đảng, mục đích chỉ có một, đó chính là yêu cầu chính quyền Đảng ủy xã trấn phản ánh tình hình với huyện, mở rộng chính sách nhận thầu đất tại toàn huyện, không thể chỉ để mấy xã trấn như xã Thanh Sơn có được lợi ích.
Lúc bắt đầu chỉ có một số ít người dân đến yêu cầu, thời gian gần đây ngày càng nhiều, còn có người dân tính cách nóng nảy đã có phản ứng kích động, việc này khiến đám đầu não của những xã trấn này rất đau khổ.
Cũng có một vài lãnh đạo xã trấn đích thân chạy đến xã trấn thí điểm xem một chút, thấy tình hình như vậy khiến họ động tâm, làm một lãnh đạo, ai không hy vọng bản thân trong đoạn thời gian mình quản lý có sự phát triển lớn, họ cũng hy vọng giúp xã trấn phát triển, sau khi thấy tình hình của mấy xã trấn thí điểm, nhìn thấy hy vọng phát triển từ đó. Lần này mọi người liên hệ với nhau, cùng chạy đến huyện uỷ mục đích chỉ có một, hy vọng trong huyện đồng ý việc nhận thầu đất ở phạm vị quản lý. Tuy bản thân họ cũng không hiểu nên vận dụng thế nào, nhưng dù sao không có chủ tịch huyện Từ Quân Nhiên có năng lực này, chỉ cần có được sự ủng hộ của hắn, chắc chắn chủ tịch huyện Từ sẽ đồng ý giúp đỡ các xã trấn phát triển.
Thấy Từ Quân Nhiên cùng Bạch Lâm tiến vào, phòng hội nghị lập tức náo nhiệt, một đám người phụ trách xã trấn đứng lên vây lấy Từ Quân Nhiên.
- Chủ tịch Huyện Từ, anh không thể bất công như vậy!
- Bí thư Bạch, anh nói với chủ tịch huyện đi, mấy xã chúng tôi không phải con nuôi đâu!
- Chủ tịch Huyện, nghe nói lần này còn có rất nhiều người tỉnh thành chưa nhận thầu đất, đất trống ở quê chúng tôi có rất nhiều.
- Bí thư, trong huyện không thể bỏ mặc chúng tôi! Đám nông dân bây giờ không làm nữa, toàn bộ đều tập trung ở chính quyền, đợi một câu nói trong huyện.
Âm thanh họ hét loạn cào cào, khiến phòng hội nghị như cái chợ, Từ Quân Nhiên và Bạch Lâm nhìn nhau, không hẹn cùng lộ ra nụ cười khổ, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Bạch Lâm bắt buộc mình quay về sử lý việc này, thực sự để đám người này tiếp tục làm ầm ở đây, đừng nói Bạch Lâm không chịu đưuọc, Từ Quân Nhiên có xúc động xoay người xông ra ngoài.
Mắt thấy mấy tên này như con rệp dựa vào người mình cùng Từ Quân Nhiên, anh một lời tôi một lời nói không ngừng, Bạch Lâm cau mày, khoát khoát tay nói thẳng:
- Cậu xem đám người này, thành cái dạng gì? Các anh còn có chút giác ngộ của cán bộ Đảng viên không! Không biết còn cho rằng các anh đang buôn bán đấy!
Mọi người thấy Bạch Lâm nổi giận, cũng không nói gì nữa, đành phải ngượng ngùng cười khổ.
Từ Quân Nhiên thấy thế chậm rãi mở miệng nói:
- Tâm tình của mọi người tôi có thể hiểu, các đồng chí, tôi cùng bí thư Bạch rất hiểu tình hình của mọi người, chúng tôi cũng quyết định báo cáo việc này với chính quyền thành ủy. Nhưng các anh cũng phải hiểu, công tác của thành ủy rất nhiều, hơn nữa việc này cần mở rộng toàn huyện, liên quan đến các phương diện, trong thành phố cũng cần tiến hành nghiên cứu mới có thể quyết định.
Đây là những gì Từ Quân Nhiên thương lượng với Bạch Lâm, dù sao việc trọng đại, hai người cũng không có lá gan quyết định làm thế nào, biện pháp tốt nhất, vẫn là giao cho thành phố xem xét.
Những lãnh đạo xã trấn này nghe nói sự việc đã báo lên thành ủy, lập tức không còn âm thanh gì, họ cũng là người trong quan trường, đương nhiên hiểu đến bước này, vậy quyền quyết định không phải ở huyện, nhất định phải đợi thành phố quyết định.
Có mấy người phụ trách xã trấn nhìn nhau, bất đắc dĩ nói:
- Chủ tịch Huyện, chúng tôi cũng biết ngài khó xử, nhưng tình hình bây giờ, cảm xúc của người dân rất kích động, nếu không cho họ đáp án, công tác phía dưới của chúng tôi rất khó.
Trong lòng Từ Quân Nhiên hừ lạnh một tiếng, hắn vừa mới nhìn qua, Vương Mãnh không ở trong này, là trưởng trấn của trấn Đào Hoa, xem ra Vương Mãnh cũng không ngồi yên được rồi.
Nhìn những xã trưởng, trấn trưởng này còn có bí thư đảng ủy ai cũng vội vàng nhìn mình, Từ Quân Nhiên nhàn nhạt mở miệng nói:
- Sự việc đã đến bước này, tuy trong thành phố rất vừa ý với thành quả chính sách nhận thầu đất của huyện chúng ta đạt được, nhưng vì phải xem xét từ toàn cục, họ chắc chắn phải nghiên cứu nghiêm túc. Tôi hy vọng mọi người có thể hiểu được, mấy xã trấn như xã Thanh Sơn, là thí điểm, tất nhiên cho thấy rất nhiều việc đều đang trong sự thăm dò, tuy bây giờ có được thành tích nhất định, nhưng tôi không thể đảm bảo sự phát triển sau này sẽ thuận lợi, vì thế nếu mở rộng nhận thầu đất trong phạm vi toàn huyện, trên thực tế còn tồn tại nhiều mạo hiểm.
Không ngờ lúc này, trấn trưởng trấn Đào Hoa nói:
- Bí thư Bạch, chủ tịch huyện Từ, hai vị không biết, bây giờ tình hình trấn chúng tôi đã rất tệ, cho dù có mạo hiểm cũng không tệ như bây giờ, nếu nhận thầu đất ở mấy xã trấn thí điểm có thể khiến người dân sống tốt hơn trước, vậy đã cho thấy vẫn có tính khả thi, nếu trong thành phố không đồng ý, vẫn mời chủ tịch huyện Từ ngài cho chúng tôi tiếp tục làm việc này, cho một con đường sống đi.
Từ Quân Nhiên cười cười, không nói thêm gì, hắn cũng không phải đầu đất, chuyện này tóm lại vẫn đợi phía trên nói mới tốt, trước kia bản thân có thể làm thí điểm, nếu gióng trống khua chiêng trong phạm vi toàn huyện, vậy nhất định phải có người gánh trách nhiệm, làm tốt còn được, làm không tốt, chẳng lẽ lại muốn mình đứng ra gánh trách nhiệm sao?
Huyện Nhân Xuyên bên này đang an ủi đám cán bộ, lại không biết lúc này trong thành phố cũng đang thảo luận tình huống huyện Nhân Xuyên.
Bối Siêu Quần cùng Đoạn Thế Kiệt dường như cùng lúc nhận được tin tức từ huyện Nhân Xuyên, người dân rất chủ động yêu cầu nhận thầu đất, việc này rất nhanh liền dẫn đến sự coi trọng của họ. Hơn nữa hai người rất rõ, việc này nhất định phải nhanh chóng giải quyết, nếu không một khi dẫn đến người dân kích động, thực sự gây ra chuyện gì, trong tỉnh sẽ không tha cho hai người họ.
Đoạn Thế Kiệt thấy đây không phải là chuyện nhỏ, nếu người gây chuyện quá nhiều, có lẽ thực sự sẽ phát triển thành sự kiện có tính quần chúng, sau khi thương nghị với Bối Siêu Quần, tạm thời mở hội nghị thành ủy thường ủy nghiêm cứu việc này, dù sao ông ta cũng là người đứng đầu thành ủy, mở hội nghị hoàn toàn phải xem tâm tình của ông ta, điểm này không có gì đáng trách.
Bối Siêu Quần đương nhiên sẽ không phản đối, ông ta cũng không phải ngu, mặc dù mình có chút mâu thuẫn với Đoạn Thế Kiệt, nhưng muốn chia ra lúc nào, lúc này nếu thực sự người dân huyện Nhân Xuyên gây ra sự kiện quần chúng, căn bản không có cách thu dọn cục diện. Đến lúc đó cho dù là mình hay Đoạn Thế Kiệt, chắc chắn sẽ bị trong tỉnh truy cứu trách nhiệm.
Trong phòng họp thành ủy, thành viên thành ủy thường ủy thành phố Đan Giang đã đến đông đủ, bí thư thành ủy Đoạn Thế Kiệt ngồi ở vị trí chủ vị, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Bây giờ, thông báo với mọi người một chuyện, vì người dân của mấy xã trấn huyện Nhân Xuyên làm công tác nhận thầu đất, đạt được thành tích rất lớn. Nay người dân của những xã trấn không phải là thí điểm của huyện Nhân Xuyên không vừa ý, nhao nhao tìm đến chính quyền, yêu cầu cũng thực hiện chính sách nhận thầu đất, việc này không chỉ bên huyện Nhân Xuyên khó xử lý, thành ủy cũng khó xử, việc nhận thầu đất không phải việc chính sách Trung ương cho phép, đến bây giờ cũng không có chính sách rõ ràng nói về việc này, nhưng, nếu không giải quyết tốt vấn đề của người dân huyện Nhân Xuyên, việc này sẽ xảy ra vấn đề lớn. Mọi người xem xem, nên làm thế nào?
Nghe Đoạn Thế Kiệt nhắc đến vấn đề nhận thầu đất, đám thường ủy nhìn nhau, nhưng ai cũng không dám lập tức mở miệng. Dù sao việc này là việc trọng đại, trước kia tuy trên đại hội trao đổi kinh nghiệm có chút ý với thành tích huyện Nhân Xuyên đạt được, nhưng mọi người đều biết, việc này có liên quan với ván cờ giữa Đoạn Thế Kiệt và Bối Siêu Quần, Từ Quân Nhiên kia dám làm như vậy, rất có khả năng là có được sự ủng hộ của Đoạn Thế Kiệt. Nhưng vấn đề bây giờ là, tranh luận của việc này ở phía trên vẫn đang tiếp tục, nhỡ một ngày nào đó phía trên nói con đường tư tưởng này là sai, bây giờ dễ thể hiện tán đồng, chẳng phải là quấn vào mình?
Mưu cầu cuộc sống ổn định là bản năng của con người, có thể trở thành cán bộ cập sở, tất nhiên không dễ bị người khác đánh gục, vì thế sau khi Đoạn Thế Kiệt nói xong, tuy đám thường ủy không ai tỏ vẻ phản đối, nhưng cũng không ai mở miệng tán thành, mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều đợi người khác mở miệng nói.
Thấy trong hội trường có chút nặng nề, ánh mắt Bối Siêu Quần đảo qua những thường ủy, hắn rất vừa lòng với phản ứng này, điều này cho thấy Từ Quân Nhiên làm ra việc nhận thầu đất không thể đạt được sự tán đồng của mọi người, khác nhau rất lớn. Hoặc là nói, loại việc mạo hiểm này, các thường ủy không muốn làm.
Cho nên đợi sau khi Đoạn Thế Kiệt nói xong, Bối Siêu Quần mở miệng nói:
- Đồng chí Từ Quân Nhiên làm nhận thầu đất ở huyện Nhân Xuyên, tôi thấy vẫn có chút mạo hiểm, không có sự ủng hộ của cấp trên, không có chính sách của Trung ương, bây giờ làm ra, tôi thấy phải kiểm tra vấn đề tư tưởng nghiêm khắc mới được.
Đoạn Thế Kiệt cau mày, những lời này của Bối Siêu Quần đã có ý trách hỏi bên trong, nhìn Bối Siêu Quần, trong lòng Đoạn Thế Kiệt đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, nhưng hắn cũng là người thông minh, biết lúc này Bối Siêu Quần nếu dám mở miệng nói, chắc chắn còn có chiêu dưới, dứt khoát nhẫn nại nghe y tiếp tục nói tiếp, xem xem vị chủ tịch thành phố đại nhân Bối, còn có cao kiến gì.
Thấy Đoạn Thế Kiệt không nói lời nào, Bối Siêu Quần mỉm cười, lộ ra biểu tình trí tuệ vững vàng, tiếp tục nói:
- Vấn đề đất, từ trước là một vấn đề chính quyền và Đảng chúng ta rất xem trọng, tuy nói nay chúng ta mở rộng chế độ phụ trách nhận thầu gia đình liên sản, nhưng đó đã là thông qua chính sách nghiệm chứng. Nhưng bây giờ huyện Nhân Xuyên làm ra chính sách nhận thầu đất này, ngay cả Trung ương cũng chưa thảo luận ra kết quả, cho dù muốn thực hiện, cũng nên tiến hành thí điểm vài năm, mới có thể tiến hành thu hút thương nghiệp đầu tư. Nhưng bây giờ đồng chí Từ Quân Nhiên mượn lần đến tỉnh để thu hút thương nghiệp đầu tư, làm ra để mọi người đều biết huyện chúng ta đang làm việc này. Không sai, thu hút được không ít đầu tư, nhưng nay rắc rối rồi, người dân huyện Nhân Xuyên có người gây chuyện, điều này cho thấy cái gì? Cho thấy việc nhận thầu đất gì đó, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự thông thường của người dân chúng ta, khiến tâm tư người dân bất ổn!
Đến lúc này, mọi người đều đã nhìn ra, chủ tịch thành phố Bối đây là tiến hành phê bình việc huyện Nhân Xuyên làm việc nhận thầu đất!
Hơn nữa, mọi người thấy rất rõ ràng, đầu mũi của Bối Siêu Quần, trực tiếp chỉ về phía Từ Quân Nhiên.
Đợi sau khi Bối Siêu Quần nói xong, phó bí thư thành ủy, trưởng ban tuyên truyền thành ủy Hà Mai vẫn luôn không vừa ý với Từ Quân Nhiên trực tiếp nói:
- Tôi cảm thấy chủ tịch thành phố nói rất có đạo lý, chúng tôi có nhiều đồng chí trẻ tuổi, một chút kỷ luật tổ chức cũng không có. Không nói người khác, lấy đồng chí Từ Quân Nhiên làm ví dụ, tuy cậu ta thực sự rất có năng lực, nhưng tôi nghe nói lần này trong tỉnh thành, cậu ta không thông qua sự đồng ý của đồng chí Đàm Hân, tự tìm đến bên sở ngoại thương, tiến hành tuyên truyền. Các đồng chí, việc nhận thầu đất nay chỉ là thí điểm, có thể nói chúng ta vẫn chưa tổng kết ra kinh nghiệm, kết quả tuyên truyền tuy dẫn được một nhóm nhà đầu tư đến, nhưng chúng ta đừng quên, những người này chỉ là tò mò nhất thời, cảm thấy nhận thầu đất này rất thú vị. Một khi họ hết hứng thú liền rời huyện Nhân Xuyên, chẳng phải là công dã tràng sao?
Dừng lại một chút, Hà Mai nâng chén trà lên uống một ngụm, dường như thở một hơi, lúc này mới tiếp tục nói:
- Tôi thấy loại tác phong chủ nghĩa anh hùng rất không tốt, năng lực đồng chí Từ Quân Nhiên này không tồi, nhưng có chút tự phụ. Huyện Nhân Xuyên vốn là một huyện nghèo khó dựa vào tiền cứu tế của nhà nước, giải quyết vấn đề cơm ăn của người dân thế nào, mới là vấn đề cán bộ Đảng viên huyện Nhân Xuyên nên suy nghĩ. Vẻn vẹn dựa vào nhận thầu đất muốn có thể để người dân huyện Nhân Xuyên ăn no, vậy còn cần cán bộ chính quyền trên chúng ta làm gì? Tôi đề nghị thành ủy tiến hành chỉnh đốn ban ngành lãnh đạo của huyện Nhân Xuyên, cắt hết tật liều lĩnh này đi, tránh nguy hại đến sự phát triển của huyện Nhân Xuyên.
Hà Mai là tâm phúc của Bối Siêu Quần, trước kia bà ta vẫn luôn muốn để người của ban tuyên truyền thành ủy đến huyện Nhân Xuyên đưa tin việc nhận thầu đất, nguyên nhân rất đơn giản, nếu có thể lấy được tin tức, đưa đến báo lớn Trung ương, cũng là một việc nở mặt, không ngờ Từ Quân Nhiên không có ý định tiếp thu, dám trực tiếp từ chối, điều này khiến Hà Mai ôm hận trong lòng, cuối cùng hôm nay tìm được cơ hội, phát tiết ra ngoài.
Nói xong lời này, Hà Mai cảm thấy phiền lòng mình chất chứa trong lòng mấy ngày nay tìm được cách giải quyết, nghĩ đến tin tức mình có được, bà ta cười lạnh một tiếng, từ từ nhìn chén trà đặt trong tay mình, nhìn lãnh đạo Bối Siêu Quần một cái, lại nhìn bí thư thành ủy Đoạn Thế Kiệt, trầm giọng nói:
- Tôi thấy hành vi của đồng chí Từ Quân Nhiên, không phải cung cấp phúc lợi cho người dân, mà là làm tổn hại đến lợi ích nhân dân, nếu để mặc cậu ta đưa đất của huyện Nhân Xuyên ra, chỉ sợ dùng chưa được bao lâu, người dân huyện Nhân Xuyên sẽ đánh đến cửa thành ủy mất.
Hừ lạnh một cái, Hà Mai chậm rãi nói:
- Muốn chiến tích cũng không nên coi thường lợi ích của người dân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận