Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 380: Súng ngắn.

Ai động vào huynh đệ của ta, ta đốt cảnh phục!
Một câu nói cuồng ngạo vậy thôi, từ trong miệng của một người trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi nói ra, thật khiến người khác cảm thấy y dường như đang nói trong lúc say, nhưng Diệp Hữu Đạo và Dương Quang nhìn nhau một cái, từ trên mặt của đối phương có thể nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của nhau.
Sự kinh ngạc của họ với Từ Quân Nhiên không giống nhau, hai người họ lại biết, ở trong tỉnh Tùng Hợp này vẫn thật có người dám nói những lời như vậy.
Người đó tuy không phải là người thanh niên ở trước mặt, người đó cũng họ Trương, đang là phó bí thư tỉnh ủy, thường ủy tỉnh ủy, bí thư chính pháp ủy tỉnh Trương Thiên Lôi. Người này ở chiến tuyến chính pháp tỉnh Tùng Hợp đã làm lãnh đạo chính pháp ủy đã mười mấy năm, chặng đường từ một cảnh sát nhỏ thăng chức đến vị trí thường ủy tỉnh ủy của ngày hôm nay, toàn bộ chính pháp công an ở trong tỉnh, hầu như có thể nói bị ông ta một tay khống chế, đừng nói chủ tịch tỉnh, đến cả bí thứ đệ nhất tỉnh ủy lúc này cũng không có cách nào giữ được ông ta.
Trương Phi nói như vậy, chẳng lẽ y có quan hệ với Trương gia?
Đương nhiên, đây cũng chỉ là một suy nghĩ lóe lên giữa Diệp Hữu Đạo và Dương Quang, bọn họ dù thế nào cũng không có cách nào hậu đãi thường ủy tỉnh ủy, cùng với cái tên cảnh sát nhân dân thực tập này ở cạnh nhau.
Từ Quân Nhiên lại không biết những điều ấy, hắn đối với lãnh đạo tỉnh lại không đặt biệt đi nghiên cứu, cho nên Từ Quân Nhiên cười đáp:
- Tiểu tử cậu, tâm ý tôi nhận rồi, lời đừng có nói ra lung tung, hôm nay ngồi đây đều không phải người ngoài, thì cũng coi như không có gì, để người bên cạnh nghe thấy, tôi cũng không cứu được cậu.
Ấn tượng của hắn đối với Trương Phi không tệ, một mặt là bởi vì Trương Phi cùng với Lý Dật Phong là chiến hữu, một mặt khác, thanh niên trẻ này nhìn có vẻ cao cao tại thượng, nhưng sau khi tiếp xúc lại phát hiện cũng là một thanh niên khá nhiệt tình, nói trắng ra, chính là kiểu người sẵn sàng vì bạn bẻ rút đao tương trợ.
Trương Phi cười ha hả, bởi vì uống quá nhiều rượu nên mặt đỏ thắm lộ ra thần sắc không hề bận tâm:
- Sợ cái gì? Ông của tôi chỉ cần chưa về hưu, cục công an của tỉnh Tùng Hợp này, tôi chính là giống như bình chuyến. Anh Từ cũng đừng khách khí, có chuyện gì cứ nói, nếu như tôi nói từ không, thì thực sự có lỗi với Hổ ca.
Có thể nhìn ra được, cảm tình của y cùng Lý Dật Phong thật sự rất tốt, bằng không thì cũng sẽ không thể nào nói với Từ Quân Nhiên những lời trong tâm can thế này.
Thôi Tú Anh nhìn mặt của Trương Phi đã đỏ bừng đang rót rượu cho Từ Quân Nhiên, bỗng cảm thấy rất có ý nghĩa, chính vào lúc này, cái bàn ở bên cạnh có đám thanh niên không biết đã ngồi ở đây bao lâu. Lại một lần nữa đám người cười vang, Từ Quân Nhiên cau mày, nhưng không lên tiếng.
- Ấy, cô em này mặt lạ quá, là người ở nhà máy cơ giới phải không?
Bỗng nhiên, một thanh niên ngoài hai mươi tuổi mang theo chai rượu đến trước mặt Thôi Tú Anh đang ngồi một mình một chỗ, có chút say vừa cười đùa vừa nói, bọn chúng ngồi nhìn được một lúc lâu rồi, người phụ nữ này một mình ngồi ở đây.
- Mấy vị huynh đệ, vị này cũng là khách quan, cậu xem đều là láng giềng, hà tất…
Ông chủ quán cơm mở miệng nói, đó là một người đàn ông trung niên đại khái hơn bốn mươi tuổi.
Rất rõ ràng, lời ông ta nói ở trong lỗ tai của những thanh niên này, hoàn toàn bị coi như mấy lời nhảm nhí hời hợt, ở nơi này những tên đầu đường xó chợ đều bị chính phủ bắt giam ngục, ngày thường đại đa số đều là thời kì hoành hàng của những thanh niên trẻ trên đường. Trong mắt của đám người này hầu như không có vương pháp gì cả, tên thanh niên nói với Thôi Tú Anh dứt khoát ngồi ở trước mặt của cô nói:
- Tiểu muội à, tôi thấy cô em cũng chỉ có một người, hay là qua đây ngồi cùng bàn với chúng ta, nói chuyện cùng với mấy anh em ta?
- Cút đi!
Thôi Tú Anh bị chọc tức đỏ bừng cả mặt, miệng mắng mỏ không chút nể tình.
- Ái ya, lại còn là một cô gái nóng bỏng!
Công nhân trẻ kia đứng dậy, cười nói với đám người ở bàn của mình.
- Anh em, nhìn thấy không? Đây lại còn rất nóng nữa!
Nói xong, y lại dám thò tay phải kéo lấy Thôi Tú Anh, trong miệng không sạch sẽ mà cười cười nói:
- Em gái, cô yên tâm, tối nay ca ca nhất định sẽ tốt với cô, khiến cho cô biết được niềm vui của phụ nữ, lại đây, trước tiên để cho ca ca ta hôn một cái.
Sắc mặt của Từ Quân Nhiên bỗng sầm lại, cái thứ gì thế! Giữa ban ngày ban mặt đám lưu manh đùa nghịch, chẳng lẽ bọn chúng thực sự cho rằng không có ai có thể trị được chúng sao?
Mắt thấy tên kia tóm lấy Thôi Tú Anh, Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng nhấc chân lên, đá tên tiểu tử trước mặt, tên đó bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống, phải bám vịn vào cái bàn trước mặt mới đứng vững, lúc quay đầu lại, Thôi Tú Anh bị dọa cho sợ đã nấp ở phía sau lưng của Từ Quân Nhiên.
- Tiểu huynh đệ, đừng quá đáng quá, đây là bạn của tôi.
Từ Quân Nhiên điềm tĩnh mở miệng, nhưng Thôi Tú Anh lại thấy, nắm đấm tay hắn đã nắm chặt lại rồi.
- Bạn?
Tên đó hoài nghi nhìn Từ Quân Nhiên, hừ lạnh nói một câu:
- Hóa ra là một cái tên thư sinh mặt trắng.
Không thể không nói, Từ Quân Nhiên đeo cặp mắt kiếng, thêm vào đó kiểu khí chất nho nhã được dưỡng thành từ nhỏ, thật sự rất giống kiểu thư sinh mặt trắng.
Dương Quang nhướng mày, vừa muốn nói chuyện, Trương Phi ở bên cạnh đã không ngồi yên nữa:
- Mẹ kiếp, chúng mày nói năng kiểu gì thế? Muốn ăn đòn đúng không?
Tên kia cười ha hả, quay người vẫy vẫy đám bạn của mình, lớn tiếng gọi:
- Anh em, ở đây có người muốn gây sự, ta thực sự muốn xem xem, nhà máy cơ giới, còn có ai dám khiêu chiến với mấy anh em ta!
Nói xong, y hung hẳn dùng lực đập mạnh chai rượu đang ở trong tay y xuống bàn, bìnhrượu nát tan, sau đó cười ha hả nói:
- Một lát nữa, cái đồ chơi này sẽ ở trên người các ngươi, mấy người các ngươi đừng có gọi ta là ông nội đó!
Không chỉ có như thế, mấy thanh niên vốn là ngồi sau lưng đám người Từ Quân Nhiên uống rượu kia, thoáng cái răng rắc đều đứng lên, tất cả có hơn mười mấy người, không ít người còn từ trên người móc ra dao nhọn cùng dao găm quân đội, giữa những năm tám mươi chính là như vậy, mấy thứ như đạo cụ và dao găm, dần dần trở thành vũ khí quan trọng của đám lưu manh.
Trương Phi thoáng cái đã đứng lên, y từ bộ đội chuyên nghiệp trở về, bàn về đánh nhau, tuy nói không nhất định sức chiến đấu rất cao, nhưng tuyệt đối sẽ không lùi bước, huống chi hôm nay có Từ Quân Nhiên người huynh đệ mới quen ở đây, y càng không thấy sợ.
Từ Quân Nhiên cũng đứng dậy, đưa tay kéo Thôi Tú Anh lùi về phía sau lưng mình, ánh mắt sắc bén như đao. Trong lòng đã hạ quyết tâm, lát nữa một khi bắt đầu đánh, cho dù có thế nào cũng đưa Thôi Tú Anh đi trước, sau đó mới đi tìm đám lưu manh này từ từ tính sổ.
Cái tên lưu manh kia cười ha hả:
- Tôi nói đây, mấy người các ngươi có phải muốn chết không? Có tin hôm nay tơi sẽ làm thịt các người không hả?
Trương Phi hét lớn một tiếng:
- Mẹ mày!
Giang tay liền dùng tay cầm lấy một chai rượu nện lên đầu của đối phương, cái tên bị đánh hét lên một tiếng, mấy chục người phía sau cùng lúc muốn xông lên, nhưng bước ra được hai bước thì lập tức dừng lại, giống như là bị người khác đánh gãy chân vậy, sắc mặt biến thành trắng bệch!
Giọng nói âm trầm của Diệp Hữu Đạo vang lên:
- Còn tiến thêm bước nữa, ta có quyền bắn các ngươi tại trận!
Một chiếc súng ngắn màu đen, ở trong tay của Diệp Hữu Đạo, rất vững, cũng rất tinh xảo.
Vào lúc này, họng súng cách đầu của thanh niên kia một khoảng chỉ chưa đến hai mươi cm, thậm chí bình rượi trong tay của tên đó đã giơ lên rồi, chỉ một khắc thì sẽ rơi vào đầu của Diệp Hữu Đạo, nhưng y thực sự không dám động, họng súng đen ngòm chỉ thẳng vào đầu y, y thậm chí có thể cảm giác được hàn khí ghê người phát ra từ họng súng kia, khiến cho y toàn thân trên dưới mỗi cọng tóc gáy đều dựng đứng lên., thanh niên cũng từng chứng kiến qua dân liều mạng, từng thấy qua năm ngoái bộ dạng lúc ở pháp trường xử bắn. Nhưng cảm nhận bất cứ lúc nào cũng đều không rõ ràng được như bây giờ, bởi vì gã có thể cảm nhận được rất rõ, y thực sự dám nổ súng.
- Ngươi…ngươi…ngươi điên rồi sao?
Mấy người bạn của tên kia đều phát ra âm thanh run rẩy, bọn chúng chẳng qua chỉ là một đám côn đồ, còn chưa đến bước động đến súng đánh nhau với người ta, đối diện với miệng khẩu súng đen ngòm, bọn chúng giác ngộ không muốn lấy mạng để đổi.
- Anh ta là đội trưởng của đại đội cảnh sát hình sự, mấy người bọn ta ở đây có người là cán bộ của bộ tổ chức huyện ủy, có người là lãnh đạo của chính phủ xã Trường Thanh. Các người hiện tại mang theo hung khí ý đồ tập kích cán bộ quốc gia, hơn nữa ý đồ thực hiện hành vi lưu manh đối với cán bộ quốc gia.
Giọng nói bình tĩnh của Từ Quân Nhiên vang lên:
- Bây giờ, bỏ hung khí trong tay xuống, hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, ta đến ba, đến lúc đó ai mà vẫn chưa ngồi xổm xuống, ta không ngại để cho vị đội trưởng Diệp này làm một cái lỗ trên đầu của y.
Lời thoại không có chút tình cảm, khiến cho tất cả những kẻ sau lưng đều nổi lên một ánh hàn khí, bọn chúng nhìn về phía Từ Quân Nhiên, lại phát hiện trên gương mặt ấy không hề có chút biểu cảm, cũng giống như là đang nói một chuyện hết sức bình thường, nhưng những lời mà hắn vừa nói, chẳng khác gì là đang đưa ra một quyết định sống chết cho đám người này.
- Đúng thế, ta chút nữa quên mất, đám người khốn khiếp các ngươi, là đánh lén cảnh sát!
Trương Phi cũng là một nhân vật rất thâm độc, hơn nữa hôm nay gặp được Từ Quân Nhiên rất là vui mừng, uống nhiều một chút, rõ ràng là rất hào hứng, không đợi đến khi Từ Quân Nhiên kịp nói gì, y dứt khoát cầm lấy chai rượu, hướng vào cánh tay còn lại của mình hung hăng nện một nhát, sức lực dùng không hề ít, khiến cho y hít hà một hơi khí lạnh.
Sau đó, Trương Phi chỉ vào cái tên du côn đùa giỡn với Thôi Tú Anh cười lạnh nói:
- Tiểu tử, cái này chính là do ngươi đánh đó, ngươi hãy đợi mà ngồi tù đi!
Tất cả mọi người choáng váng, đến ngay cả Diệp Hữu Đạo cùng Dương Quang cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Phi đang ở trước mặt, thật sự không biết y từ chỗ nào lại học được bản lãnh này, chỉ là Từ Quân Nhiên thoáng có chút kỳ quái, tại sao mình đối với hành vi này của y, có cảm giác nhìn thấy rất quen mắt.
Không đợi hắn nói cái gì, Trương Phi cười ha hả, nói với Từ Quân Nhiên:
- Hổ ca dạy tôi, anh ấy nói cái này là cậu nói cho anh ấy biết, nếu như đã muốn làm gì ai đó, thì phải hạ thủ được với chính mình. Bằng không thì sao có thể triệt để đánh cho đối thủ tàn phế.
Trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Dương Quang và Diệp Hữu Đạo, trước biểu cảm đầy quỷ dị của Thôi Tú Anh, Từ Quân Nhiên trong tích tắc kích động muốn bắt Lý Dật Phong tới đây đánh cho một trận, mẹ nó có phải mình dạy đâu, bản thân chỉ là lúc trước đánh nhau với người ta được Lý Đông Viễn nhắc nhở, giúp đưa ra chủ ý mà thôi.
Chỉ có điều, Từ Quân Nhiên vừa nghiêng mắt, thì liền nhìn thấy mấy tên lưu manh sau khi chứng kiến hành động của Trương Phi, cảm xúc có chút kích động, xem dáng vẻ, có chút gì đó lo lắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận