Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 232: Tới thăm Cảnh Hoa.

Tuấn mã thường có mà Bá Lạc không có, Từ Quân Nhiên tự nhận coi mình là tuấn mã, nên xung quanh hắn xuất hiện vài người, những người như Dương Duy Thiên, Hô Diên Ngạo Ba, chính là Bá Lạc.
Người trong chốn quan trường không sợ đắc tội với lãnh đạo, dù người anh đắc tội có là bí thư tỉnh uỷ, chỉ cần bản thân không phạm phải lỗi thuộc về nguyên tắc, không bị người khác nắm thóp, thì sẽ chẳng lo xảy ra vấn đề gì. Kẻ địch lớn nhất chốn quan trường, không ai khác, chính là tuổi tác.
Từ Quân Nhiên từ lâu đã rõ đạo lý này, đắc tội với lãnh đạo, cùng lắm là bị lạnh nhạt vài năm, nhưng nếu tuổi ngày càng lớn, thì xảy ra chuyện lớn rồi đó.
Xem ra cái lôgic này có hơi kì lạ, nhưng nếu nghĩ kĩ một chút, lại rất hợp lý, nếu đắc tội với lãnh đạo, lãnh đạo có thể quyết định anh trong tương lai vài năm tới có hay không có cơ hội thăng tiến, nhưng mấy cái chuyện thăng tiến trong quan trường nhiều lúc lại không phải là chính tích, mà là tuổi tác, nếu không một ông bí thư huyện uỷ sáu mươi tuổi, cho dù chính tích có lớn, ông ta có thể trong có vài năm mà thăng tiến tới vị trí nào?
Điều thực sự quyết định một cán bộ có thể tiến càng xa hay không, chính là trong thời gian có hạn, có thể có thành tích càng lớn, đi càng xa.
Một khi bước vào vòng quay của tuổi tác, muốn thăng quan, là điều rất khó.
Đắc tội với lãnh đạo có cách đổi sang nơi khác bắt đầu lại từ đầu, nhưng nếu lãng phí tuổi tác, thì không khác gì tự tay phá huỷ cuộc đời chính trị của mình.
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, Từ Quân Nhiên vừa bước về phía phòng bệnh, Hô Diên Ngạo Ba còn có chuyện, đã đi trước rồi.
Đến phòng bệnh nhìn thoáng qua, anh phát hiện Kim Thái Nghiên đã ngủ, đành bất đắc dĩ lắc đầu, ngồi bên giường bệnh một lúc, Từ Quân Nhiên mới quay người rời đi.
Mấy ngày tiếp theo Từ Quân Nhiên bận tới nỗi chân không chạm đất, vừa liên hệ với Vương Vĩ Đạt, thông quan cho lô máy đang cần gấp của công xã trấn Lý gia, vừa liên hệ với bên huyện, bảo bọn họ phái người sang bên công xã giúp đưa một ít sản phẩm sản xuất được đến tỉnh thành, dưới sự lãnh đạo của Trịnh Vũ Thành Từ Quân Nhiên, đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm cho nhà máy bia và nhà máy rượu trắng ở khắp nơi, dưới sự lãnh đạo của Bạch Sa, sản phẩm của nhà máy graphit cũng được thúc đẩy tiêu thụ đáng kể.
Từ Quân Nhiên cũng biết, mình không đủ sức tự lo được hết, cho nên chuyện bên nhà máy rượu, hắn chủ yếu dự định để Trịnh Vũ Thành phụ trách tiêu thụ, Uyển Đức Tuấn phụ trách sản xuất, còn bên nhà máy graphit, Từ Quân Nhiên đã uỷ thác cho Bạch Sa giúp đỡ.
Tôn Tĩnh Vân bị ông nội gọi về thủ đô, xem ra là sẽ bị khiển trách một trận, nói cho cùng, bài viết của đại tiểu thư nhà Tôn gia trên nhật báo Giang Nam và nhật báo Thủ đô, thái độ rõ ràng ủng hộ chế độ trách nhiệm nhận thầu, chẳng giống với ông cụ Tôn từ xưa đến nay luôn giữ thái độ trung lập chút nào, sẽ khiến bên ngoài cho rằng cách nghĩ của Tôn Tĩnh Vân như vậy là do ảnh hưởng của người nhà.
Lãnh Nhạc lại tự mình đến gặp Từ Quân Nhiên, cũng không nói gì, chỉ là cảm ơn sự biết điều của Từ Quân Nhiên.
Còn về phía Trần Sở Lâm và Chu Đức Lượng, dường như không có phản ứng gì, đến cả Lưu Bân vị thư kí đầu tiên của tỉnh uỷ, hình như cũng chẳng còn hứng thú gì với việc liên lạc với Từ Quân Nhiên.
Gió yên sóng lặng, dùng bốn chữ này để hình dung cuộc sống của Từ Quân Nhiên một tuần gần đây quả không quá chút nào.
Chớp mắt đã cuối tháng 10 rồi, Từ Quân Nhiên gọi điện cho bên huyện, biết được từ Dương Duy Thiên, công xã trấn Lý gia hiện nay đã chính thức nhận thầu nhà máy bia của huyện, hơn nữa theo sự sắp xếp của Từ Quân Nhiên, cả nhà máy rượu sản xuất chủ yếu là bia và rượu trắng, ngoài ra, Nghiêm Vọng Tung đã tìm được ở thành phố Bằng Phi một doanh nghiệp đồng ý bán đồ uống pha chế, nhà máy đồ uống lập tức đầu tư sản xuất, không tới một tháng, có thể chính thức cho ra sản phẩm.
Còn về mấy đội sản xuất lớn thuộc công xã, cũng đều làm xưởng gia công quy mô nhỏ, hiện tại cả công xã trấn Lý gia, nghiễm nhiên trở thành nơi kinh tế tập thể phát trển nhất toàn huyện.
- Tiểu Từ, cậu đúng là người có tài!
Dương Duy Thiên cầm ống nghe, nói với Từ Quân Nhiên một cách chân thành, người khác không biết, chứ ông thì rất rõ, nếu như không có sự cố gắng của Từ Quân Nhiên, công xã trấn Lý gia căn bản không thể đạt tới sự phồn hoa như hiện tại, hiện tại thu nhập tài chính trên thống kê cho thấy, chậm nhất là một năm nữa, công xã trấn Lý gia chắc chắn sẽ thoát khỏi khó khăn để phát triển mạnh mẽ, trở thành công xã phát triển nhất toàn huyện. Mà tất cả, đều là nhờ Từ Quân Nhiên một năm nay mang đến.
- Bí thư Dương, ngài quá khen rồi, đều là nhờ ngài lãnh đạo đúng đắn, nhờ chính sách tốt của đảng ta.
Từ Quân Nhiên khiêm tốn nói, sau khi nói chuyện với Hô Diên ngạo Ba, hắn đã nghĩ thông rất nhiều chuyện, cũng dần dần thay đổi.
Thương lượng với Dương Duy Thiên một lát, Từ Quân Nhiên chuẩn bị mấy ngày rồi trở về Toàn Châu, tỉnh thành này, nói cho cùng cũng không phải nơi có thể ở lại lâu.
Một lần nữa đứng trong đại viện, Từ Quân Nhiên lại có chút do dự, bản thân bởi vì mấy ngày thực sự quá bận, cho nên nhờ Lâm Lệ chăm sóc Kim Thái nghiên, nghe Bạch Sa nói, Kim Thái Nghiên hỏi mình mấy lần, cũng không biết cô ấy có tức giận hay không.
Cầm giỏ hoa quả trên tay, từ Quân Nhiên nở một nụ cười khổ, ho một tiếng, đưa tay gõ cửa.
- Cốc cốc cốc !
Bên trong rất yên lặng, không có ai trả lời.
Từ Quân Nhiên cau mày, đưa tay đẩy cửa, bước vào trong.
Bốn bức tường trắng toát không treo một vật gì, chiếc giường bệnh trong phòng trống trơn, đây là phòng bệnh cao cấp, vốn dĩ chỉ có một mình Kim Thái Nghiên, hiện tại lại được dọn dẹp một cách sạch sẽ, cửa sổ vẫn đang mở, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chim hót từ bên ngoài vọng vào, nhìn về phía đầu giường có tấm ga giường đã được gấp ngay ngắn, Từ Quân Nhiên lập tức cau mày thành hình chữ xuyên.
Cửa phòng bệnh một lần nữa mở ra, Từ Quân Nhiên ngẩn người, liền nhìn thấy cô y tá đi tới, bắt đầu chỉnh lại đồ đạc trên giường.
Hít một hơi sâu, từ Quân Nhiên hỏi cô y tá:
- Xin hỏi, vị nằm ở đây đã đi đâu rồi?
Người đó hơi bất ngờ, sau đó cười trả lời:
- À người kia à, sáng nay đã xuất viện rồi.
- Xuất viện rồi?
Từ Quân Nhiên lúc đầu lặng cả người, sau đành phải hỏi :
- Sao cô ấy lại xuất viện rồi? Sức khoẻ đã hồi phục chưa?
Y tá lắc đầu:
- Cái này tôi không rõ lắm.
Gật đầu, Từ Quân Nhiên suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định đi hỏi bác sĩ.
Xoay người đi tới phòng làm việc của bác sĩ điều trị chính cho Kim Thái Nghiên, Từ Quân Nhiên trước đây đã từng gặp ông ấy, sau khi giới thiệu qua, Từ Quân Nhiên hỏi:
- Bác sĩ, không biết tình hình hồi phục của Kim Thái Nghiên thế nào?
Bác sĩ đường nhiên cũng biết thân phận của bệnh nhân này không phải tầm thường, người bệnh có thể khiến viện trưởng năm lần bảy lượt đến hỏi thăm, làm sao là người bình thường được. Nghe thấy câu hỏi của Từ Quân Nhiên, ông ta mới lắc đầu:
- Hồi phục khá tốt, nhưng tôi nói cô ấy nên nằm viện một thời gian nữa, nhưng cô ấy vẫn muốn xuất viện.
Từ Quân Nhiên hơi trầm ngâm gật đầu
- Cảm ơn bác sĩ.
Rời khỏi bệnh viện, Từ Quân Nhiên đến đại viện tỉnh uỷ, nhưng lại không ngờ là, anh gõ cửa nhà Hô Diên Ngạo Ba cả nửa ngày, cuối cùng lại là một người phục vụ ra mở cửa, bà ấy là người của văn phòng uỷ ban tỉnh điều tới dọn dẹp phòng cho Hô Diên Ngạo Ba.
- Đội trưởng Kim?
Người kia kinh ngạc hỏi Từ Quân Nhiên:
- Không có, cô ấy lâu lắm không tới đây rồi.
Từ Quân Nhiên lặng cả người, lúc này mới nghĩ tới, Kim Thái Nghiên hình như ở một mình ở kí túc xá cục thành phố, bình thường sao có thể về đại viện tỉnh uỷ này được.
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên liền nói với người phục vụ:
- Xin hỏi, cô có biết cục thành phố ở chỗ nào không?
Người phục vụ lắc đầu:
- Không biết.
Từ Quân Nhiên thở dài, xoay người rời khỏi đại viện tỉnh uỷ.
Bước ra bên ngoài, Từ Quân Nhiên nghĩ, cứ gọi một cái xe ba gác cái đã, sau khi bảo chở đến cục công an, thì để mặc cho xe kéo mình về phía trước.
Cục công an thành phố Toàn Châu cách đại viện tỉnh uỷ không xa lắm, rất nhanh đã tới nơi rồi, Từ Quân Nhiên hỏi bừa một người, liền biết địa chỉ kí túc xá, nguyên nhân rất đơn giản, anh có mang theo thẻ công tác của mình, mọi người vừa nhìn thấy anh cũng coi như là cán bộ ở cơ quan nhà nước, đương nhiên rất biết điều.
Thời đại này, nhân viên làm ở cơ quan nhà nước là một cái danh rất đáng tin, ít nhất nếu như người nào đó là người làm việc cho nhà nước, đi đến đâu cũng được coi trọng hơn một bậc.
Từ Quân Nhiên đứng trước toà kí túc mà người kia chỉ, nhìn qua, là một toà nhà rất cũ, xem ra chắc cũng phải 50 năm rồi, trên tường đã có dấu vết cũ nát.
Người chỉ đường nói Kim Thái Nghiên ở tầng bốn, Từ Quân Nhiên bước lên tầng, ở góc tầng hai anh bỗng sững người lại một lúc.
Xuất hiện trước mặt anh, là hình ảnh Kim Thái Nghiên khập khà khập khiễng mang theo một bình nước xuống tầng.
Nhìn thấy Từ Quân Nhiên xuất hiện ở kí túc, Kim Thái Nghiên rất bất ngờ, có chút kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên, không nói nên lời.
Từ Quân Nhiên cười:
- Tôi rất lợi hại đúng không, dễ dàng tìm được chỗ này.
Kim Thái Nghiên đành phải quay đầu lại, miệng không biết lầm bẩm câu gì, lúc sau mới quay đầu lại nhìn Từ Quân Nhiên, nói không khách khí:
- Đến tìm tôi ư?
Từ Quân Nhiên gật đầu, nhún vai một cái nói:
- Quá may mắn, tôi mới đến nhà kí túc xá của cục công an lần đầu tiên, nói thật, đi quãng đường xa như vậy, tôi hơi mệt, không mời tôi ngồi ư?
Dừng một lát, anh đưa tay đón bình nước trên tay Kim Thái Nghiên
- Muốn đi lấy nước hả?
Kim Thái Nghiên vẻ mặt không đành, nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Tôi muốn xuống dưới tầng lấy nước nóng.
Từ Quân Nhiên gật đầu, xem xét tình hình xung quanh rồi cười nói:
- Ở đây, là kí túc xá chung cho cả nam nữ sao? Nhìn không giống lắm.
Kim Thái Nghiên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Từ Quân Nhiên.
Cười có chút ngượng nghịu, Từ Quân Nhiên nói:
- Chân của cô như vậy, sao tự đi lấy nước được, phòng lấy nước ở đâu, tôi giúp cô đi lấy.
Do dự một chút, hắn nói tiếp một câu:
- Cô nhìn cô xem, vẫn chưa khoẻ hẳn, còn đòi xuất viện.
Kim Thái Nghiên cuối cùng cũng lộ ra nụ cười lạnh lẽo, Khoé miệng hơi nhếch, giống như đang mỉa mai cái gì.
Từ Quân Nhiên lặng cả người, nhìn cô ta kinh ngạc hỏi:
- Sao thế? Tôi nói sai gì sao? Cô giận à?
Sau đó, nhìn ánh mắt Kim Thái Nghiên cười như không, Từ Quân Nhiên cười nói:
- Nếu như nói sai điều gì, tôi xin lỗi, tôi chỉ là quan tâm cô thôi mà.
Những một câu nói của Kim Thái Nghiên, lại khiến cho mặt Từ Quân Nhiên biến sắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận