Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 302: Chuyện nhà chuyện nước.

Lúc này, trong đại viện của Tôn gia, Tôn Chấn Quốc đang cung kính báo cáo cho cha mình về tình hình hôm nay ở nhà ga.
Sắc mặt Tôn lão gia lúc này rất Bí thư, người ngoài không thể nhìn ra được tình cảm của ông, sở dĩ ông phái Tôn Chấn Quốc đi đón đứa cháu Từ Quân Nhiên là bởi ông đã nhận được điện thoại của người con thứ hai, nói y có thể đã tìm ra con trai của đứa em gái đã bỏ nhà đi năm đó của mình.
Khi nghe được tin này, Tôn lão gia dù đã trải qua bao nhiêu phong ba cũng không kìm được nước mắt.
Con gái ruột của ông bị chính mình ép phải trốn khỏi nhà, chuyện này, vợ của ông đến tận lúc lâm chung vẫn nhớ đến. Đã nhiều năm như vậy, chuyện này đã thành điều cấm kị không dám nhắc đến trong lòng của Tôn lão gia, khi mà ông tuổi ngày càng cao, sức khỏe ngày càng yếu, thì ông lại càng nhớ đến đứa con gái đã rời nhà nhiều năm của mình, ông hận không thể khiến cho con gái mình hiện ra trước mặt, nghe con gái gọi một tiếng, tự tay xoa đầu con gái, lúc này đột nhiên lại nghe ngóng được tin tức về con gái, Tôn lão gia sao có thể không vui mừng.
Có điều đã đến được nơi này của Tôn gia, dù cho có biết tin thì cũng phải cẩn thận xác nhận lại, cho nên ông mới để Tôn Chấn Quốc dẫn người đi đón Từ Quân Nhiên, tuy nhiên chỉ nói là muốn hắn đến Tôn gia một chuyến chứ không phải là chuyện xác nhận thân phận thật sự của hắn.
- Cha, thằng bé đó nhìn có vẻ đã biết rồi!
Tôn Chấn Quốc nhìn cha mình, khẽ nói.
Nghe y nói, Tôn lão gia vẫn biểu lộ rất bình tĩnh, gật đầu nói:
- Nếu thằng bé không biết thì ta mới thấy lạ. Theo như những gì người và Tĩnh Vân nói thì xem ra, trong lòng đứa trẻ này nhất định là rất căm giận nhà chúng ta.
Ông là người như thế nào, đường đường là một trong những người kiệt xuất của Trung Hoa. Từ Quân Nhiên đã tiếp xúc với Tôn gia mấy lần, thái độ đều rất đúng mực, rõ ràng là đã thể hiện ra, cái thân phận con cháu của Tôn gia, Từ Quân Nhiên vốn không để ý đến, nếu không thì hắn cũng sẽ nói với Tôn Chấn An mấy lời này.
Tôn lão gia dừng lại một chút rồi căn dặn Tôn Chấn Quốc:
- Mấy ngày này, con hãy giữ liên lạc với anh hai của con, hỏi xem, rốt cuộc chị của con …
Nói xong, sắc mặt của ông có chút buồn, giống như phải dùng đến sức lực của cả đời người mới có thể nói ra được:
- Xem xem chị gái lớn của con, được chôn ở đâu?
Tôn Chấn An đã nói thật với ông, tư liệu về Từ Quân Nhiên cũng được để trên bàn của ông, ông biết được cha mẹ của Từ Quân Nhiên đều đã mất, từ nhỏ, đã được các vị hương thân nuôi dưỡng, nếu Từ Quân Nhiên thật sự là con trai của Tôn Tĩnh Văn, thì con gái ông lúc này e là đã không còn trên thế gian này nữa.
Đối với một ông già mà nói, một chuyện đau lòng cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi, con gái bỏ đi mấy chục năm, nay đột nhiên có tin tức, nhưng kết quả cuối cùng lại là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh! Dù Tôn lão gia là một nhân vật lớn thì lúc này cũng đau lòng đến tột cùng.
- Cha, cha nên chú ý đến sức khỏe, con ra ngoài, gọi điện cho anh hai.
Tôn Chấn Quốc nhìn thấy sắc mặt của cha mình không ổn, không dám nói thêm gì nữa, đành lặng lẽ lui ra ngoài.
Y biết rõ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Từ Quân Nhiên có thể chính là đứa cháu ngoại thất lạc nhiều năm của mình. Anh hai của y đang ở huyện Võ Đức khảo sát sự phát triển của tập thể xí nghiệp, nhưng thật ra là đang tìm hiểu tin tức về chị ấy, nếu tin tức của Chủ tịch Tôn Chấn An không sai, thì Từ Quân Nhiên chính là con cháu của Tôn gia rồi.
Tôn Chấn Quốc vừa rời khỏi thư phòng của cha mình thì sau lưng có người gọi:
- Anh sáu!
Tôn Chấn Quốc sững người, dừng lại, quay người nhìn thấy Tôn Tĩnh Vân đang đứng ở một góc hoa viên:
- Em gái, không phải em đang ở Lĩnh Nam hay sao?
Chỗ ở của Tôn lão gia không phải ai cũng có thể vào, nói thẳng ra thì đây chính là hoàng cung đại nội thời xưa, ngay đến Tôn Chấn Quốc, con trai lớn của Tôn lão gia cũng không có tư cách ở đây, chỉ có Tôn Tĩnh Vân, con gái út được Tôn lão gia yêu quý mới được ở đây cùng cha mình.
Đạo lý này rất đơn giản, hoàng đế thời xưa có rất nhiều con cái, nhưng ngoại trừ những người con được hoàng đế sủng ái, thì không có mấy người là có thể được ở cùng hoàng đế.
Tôn Tĩnh Vân nhìn Tôn Chấn Quốc mỉm cười nói:
- Em vừa về đến nhà, anh sau, anh đã đón được Từ Quân Nhiên chưa?
Lần trước cô bởi vì giúp Từ Quân Nhiên đã bị cha mình mắng cho một trận, dù cho Tôn Tĩnh Vân là hòn ngọc quý của Tôn lão gia, nhưng ông vẫn bảo cô sau này ít tham gia vào chuyện của người lớn, nhưng dù sao Tôn Tĩnh Vân vẫn là người của Tôn gia.
Nghe thấy em gái hỏi vậy, Tôn Chấn Quốc không khỏi lắc đầu:
- Không, thằng nhóc đó vốn không có ý định đến nhà chúng ta!
Y cũng là một nhân vật vô cùng khôn khéo, thái độ lúc gần lúc xa này của Từ Quân Nhiên rõ ràng là muốn để lộ ra rằng, hắn đối với chuyện Tôn gia nhận thân thiết này, vốn không hề nghĩ đến, hay nói thật ra là hắn không muốn nhận.
Tôn Tĩnh Vân cau mày, khẽ hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Anh hai không phải đã đến huyện Võ Đức hay sao?
Cô cũng nghe nói, Tôn Chấn An nhân chuyện lần này đến huyện Võ Đức, thành phố Toàn Châu để khảo sát, trên danh nghĩa là khảo sát các xí nghiệp tập thể, nhưng thật ra là xác định thân phận của Từ Quân Nhiên, điều tra tin tức của Tôn Tĩnh Văn. Có điều Tôn Tĩnh Vân không hiểu tại sao đến giờ Tôn gia vẫn còn nghi ngờ.
Tôn Tĩnh Vân thấy thân phận của Từ Quân Nhiên đã không còn gì để bàn cãi, con trai chị cả của Tôn gia sao có thể chỉ cho một mình Tôn Chấn Quốc đi đón?
Tôn Chấn Quốc tất nhiên nghe hiểu được ngụ ý của em gái mình, cười khổ đáp:
- Anh cả và chị dâu bên đó …
Tôn Tĩnh Vân sững người, lập tức hiểu được, xem ra bên trong Tôn gia, đối với chuyện nhận Từ Quân Nhiên vẫn còn có người có ý khác.
Đại gia tộc cũng có nỗi khổ của đại gia tộc, Tôn Tĩnh Vân từ nhỏ đã biết sự thật này, anh cả của mình Tôn Chấn Khôn và anh hai Tôn Chấn An vẫn luôn rất khác nhau, sự khác nhau này không chỉ là về chính kiếm mà còn bao gồm cả địa vị gia tộc … Anh cả sau khi lấy vợ, cũng không phải là ngọn đèn đã cạn dầu, những năm gần đây, ở Tôn gia có rất nhiều chuyện xảy ra, nếu như viết lại có thể thành một cuốn tiểu thuyết, tuyệt đối có thể cho rất nhiều người mở rộng tầm mắt.
Tôn Chấn Quốc bất đắc dĩ nói tiếp:
- Chị dâu có ý là tướng mạo tên Từ Quân Nhiên này trông rất lạ, dựa vào đâu mà hắn nhất định là con trai của chị cả? Chỉ với mấy lời của công xã trấn Lý gia thôi, thì có gì mà không nói được.
Y vẫn còn một câu không nói ra, lúc đó, câu nói nguyên văn của Phùng Tú Kiệt là : “ Một người không rõ lai lịch như vậy, đột nhiên lại dựa thế Tôn gia chúng ta, có ma mới biết là hắn có tâm địa gian xảo như thế nào, lỡ may là vì thấy người sang bắt quàng làm họ thì chẳng phải Tôn gia sẽ thành trò cười cho cả thủ đô hay sao?
Tề Vương cũng biết Phùng Tú Kiệt là người thế nào, cũng biết miệng lưỡi chị dâu sắc bén, thuộc vào loại người chua ngoa, cay nghiệt, lời nói từ miệng chị ta nhất định không có đơn giản như Tôn Chấn Quốc nói, không thể nào không xuất hiện máy từ khó nghe, chỉ là Tôn Chấn Quốc không muốn nói cho cô mà thôi.
- Em đi thăm cha trước!
Tôn Tĩnh Vân bình tĩnh nói với Tôn Chấn Quốc.
Tôn Chấn Quốc gật đầu:
- Em đi đi, anh đi gọi điện thoại cho anh hai….
Y thật sự cũng không biết làm thế nào, một bên là anh cả, một bên là cha, chuyện mà Tôn Chấn Quốc có thể làm cũng chỉ là làm hết sức để dung hòa.
Sau một đêm không có chuyện gì xảy ra, sáng ngày thứ hai, Từ Quân Nhiên liền đi đến nhà của Tào Tuấn Minh, Kim Lệ đang định đi làm, nhìn thấy Từ Quân Nhiên liền đứng sững lại, ngạc nhiên nói:
- Thằng nhóc này, chú đến Thủ đô sao không gọi điện thoại trước!
Cô rất quý mến người anh em này của chồng mình, đối đãi với hắn như người thân trong nhà.
Từ Quân Nhiên cười lớn:
- Mới đến tối qua, nhưng không dám quấy rầy chị và anh, anh hai em đâu rồi!
Kim Lệ gật đầu:
- Ở nhà đây, buổi sáng còn nói là hai ngày này, chú lẽ ra phải đến rồi!
Cô dừng lại một chút cười nói:
- Mấy ngày này, chị cùng với cha đi đến Tây Nam bên đó xem thế nào, chú không có chuyện gì thì cứ đến đây, làm bạn với anh cậu!
Cô bây giờ đã là giáo sư chính của Viện khoa học nông thôn, phần lớn thời gian đều cùng cha mình là Kim Thừa Hữu đi ra ngoài, đối với hai cha con này, thời gian nhiều nhất trong năm của họ là dành thời gian trên đồng ruộng, đối với họ mà nói, có thể khiến cho dân chúng ăn no, là tâm nguyện lớn nhất.
Từ Quân Nhiên cười gật đầu:
- Chị dâu yên tâm, lần này em đến Thủ đô sẽ ở lại một thời gian, dù sao cũng có chỗ để ăn cơm, em nhất định không bỏ qua.
Kim Lệ không hỏi lắc đầu:
- Chú thật là ..
Hai người đang nói chuyện thì Tào Tuấn Minh từ trên lầu đi xuống, gã bởi vì cùng với Từ Quân Nhiên cùng nhau đăng bài báo được thủ trưởng cấp cao khen ngợi cho nên đã bị điều khỏi vị trí giáo sư đại học, sau đó được bổ nhiệm làm phó Bí thư huyện ủy của một huyện nghèo gần Thủ đô, mấy tháng gần đây đều ở cơ sở, Từ Quân Nhiên thấy gã so với thời điểm còn ở trường học đã gầy đi nhiều, xem ra làm việc tại cơ sở đã giúp rèn luyện con người rất nhiều.
- Anh hai!
Từ Quân Nhiên tươi cười chào Tào Tuấn Minh.
Tào Tuấn Minh gật đầu, tình cảm của gã và Từ Quân Nhiên không cần nhiều lời khách khí, khoát tay một cái nói:
- Ngồi đi, ăn cơm chưa?
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Đã ăn ở nhà khách rồi!
Tào Tuấn Minh nói:
- Chú đến lần này, có dự định gì sao? Còn gọi nhóc Tuấn Vĩ về nữa.
Từ Quân Nhiên trước khi lên đường đã gọi điện cho Tào Tuấn Minh, bảo gã gọi hai người Tào Tuấn Vĩ và Trần Hoành Đạt từ Lĩnh Nam trở về, nói là có chuyện quan trọng cần bàn bạc, Tào Tuấn Minh tuy đã làm theo rồi, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy ngổn ngang trăm mối không có cách giải, không rõ là Từ Quân Nhiên đến đây rốt cuộc đang có ý đồ gì.
Từ Quân Nhiên cười lớn, nói một cách thần bí:
- Chuyện này không cần nói với anh, dù sao mấy chuyện trên thương trường, anh nhất định là không thích nghe.
Tào Tuấn Minh là một loại cán bộ đặc biệt chính phái, không hề để ý đến mấy chuyện buôn bán.
Kim Lệ đã đi làm, Từ Quân Nhiên và Tào Tuấn Minh cùng nhau nói chuyện về tin tức trong Thủ đô, cuối cùng Tào Tuấn Minh mới nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Chú nói cho anh nghe xem, lần trước trong điện thoại, chú bảo anh ở huyện mở một xí nghiệp tư nhân, rốt cuộc là có ý gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận