Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 700: Luật pháp công chính.

Sau khi ăn xong một bữa cơm, Từ Quân Nhiên lái xe chở Liễu Cường về, hắn ngược lại không nghĩ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, mình chỉ là chào hỏi một chút, Liễu Cường đã biết mình nên làm gì, tuy nhiên hắn vững giữ nguyên ý định thay đổi chủ nhiệm tiếp nhận thông tin Đỗ Quân, dù sao ngay cả việc tìm hiểu ông cụ kia tự sát vì cháu trai hay con trai lão Đỗ Quân cũng không làm rõ được, vị chủ nhiệm tiếp nhận thông này thực sự không giữ được nữa rồi.
Không bao lâu, toà án nhân dân cấp cao ở huyện Nhân Xuyên cũng đưa ra phán quyết, tuy rằng ngườI bị hại không phải nhân viên chính thức của công tay xây dựng thứ hai, nhưng trên thực tế lại tồn tại quan hệ lao động, bất kể là có tuân theo quy tác lao động nào hay không, chỉ cần là do trong thời gian công tác bị thương, nhất định phải nhận được sự bồi thường xứng đáng. Toà án phán quyết công ty xây dựng thứ hai phải chịu toàn bộ tiền điều trị, hơn nữa mặc khác bồi thường phí công tác, sinh hoạt…tổng tất cả chi phí là năm mười ngàn tệ.
Từ đầu đến cuối lãnh đạo của công ty xây dựng thứ hai đều không xuất hiện trong toà án huyện, chỉ có quản lý kiến thiết phụ trách hạng mục ở huyện Nhân Xuyên tham dự buổi xét xử mà thôi. Trên toà, quản lý hạng mục này luôn tỏ thái độ cương ngạnh, tỏ vẻ nhất định phải chống án đến cùng. Không bao lâu, viện kiểm soát huyện Nhân Xuyên nhận được đơn từ viện kiểm soát thành phố Đan Giang kháng án đối với sự phán quyết của toà án huyện, cho rằng toà án huyện thật sự hồ đồ, sự phán quyết trong việc người bị hại không tuân thủ điều lệ an toàn gây ra tai nạn, tồn tại vấn đề trách nhiệm chủ thể, kết quả phán quyết không công bằng.
Phải biết rằng trong thời đại Trung Hoa hiện nay pháp luật trên thực tế vẫn còn nhiều lỗ thủng, dù sao thì đại đa số công nhân đều làm việc trong xí nghiệp tập thể hoặc quốc hữu, trong xí nghiệp quốc hữu cũng không ai làm khó công nhân viên chức khi gặp tai nạn lao động, thậm chí khi ở nhà đụng phải cửa sổ bị thương, trong sổ khám bệnh cũng có thể viết là tai nạn lao động. Cũng không có nhiều khiếu nại tai nạn lao động, Pháp luật không hoàn chuẩn, tới năm 90 mới phát hành. “Pháp lệnh công nhân viên chức phải đống bảo hiểm tai nạn lao động”, mới tiến hành xử phạt quy phạm, vì thế viện kiểm soát kia mới có lý do kiện tụng.
Mà chuyện này là kết quả cuối cùng, là viện kiểm soát thành phố ra mặt kháng túng, cuối cùng phải đến trước tết nguyên đán năm 1989, viện kiểm soát thành phố Đan Giang mới đưa ra quyết định bải bỏ phán quyết của toà án huyện Nhân Xuyên, phát lệnh phúc thẩm. Không thể không nói, từ lần thứ nhất đến khi phát lệnh thúc thẩm, vẻn vẹn chỉ mất hai tháng, tốc đột thật sự rất nhanh.
Mà vào thời gian này, ông cụ tự sát đó vẫn luôn chạy đến chính phủ huyện uỷ, tuy rằng mỗi lần chạy tới đều bị ngăn lại ở cửa, nhưng ông cụ đó vẫn không ngừng kiên trì, hơn nữa còn có lần ngăn cả xe của Bạch Lâm, lúc đó Bạch Lâm cũng chỉ giúp giải quyết, qua một thời gian, ông cụ bị người của công an huyện bắt, với lý do là gây rốI trị an xã hội.
Lúc Từ Quân Nhiên biết việc này, cũng là lúc Trương Hỉ Bân đang dùng cơm với hắn.
Từ sau chuyện Vương Mãnh, Trương Hỉ Bân đã thành người bên phía Từ Quân Nhiên, đi lại với Từ Quân Nhiên nhiều hơn trước, sau vài lần tiếp xúc, Từ Quân Nhiên cũng có thể coi như là đã hiểu được một phần người này, biết rằng anh ta có chút hào phóng, hành sự cũng không phải tệ, điều Vương Hiểu Long vào cục công an. Từ phía Từ Quân Nhiên quan sát, có sự bồi dưỡng của Trương Hỉ Bân, công thêm quan hệ của Trương Phi ở tỉnh thành, chỉ một vài năm, mình có thể đề bạt Vương Hiểu Long đi lên.
Hôm nay là ngày 25/12, lúc này ở Trung Hoa vẫn chưa có phong trào đón giáng sinh, Từ Quân Nhiên bị Trương Hỉ Bân kéo đến nhà anh ta dùng cơm, nói là bà con ở dưới thôn tặng cho vài con gà rừng, nhất quyết kéo Từ Quân Nhiên đến dùng vài ly. Từ Quân Nhiên không thể từ chối, cứ thế bị anh ta kéo đến, nhưng Từ Quân Nhiên cũng không đi một mình, hắn kéo thêm Lưu Tiểu Quang và Tôn Á Châu, bốn người làm vài món ăn và vài bình rượu, ngồi ở nhà thưởng thức.
- Chủ tịch huyện, nào, uống một ly nào.
Trương Hỉ Bân cầm ly rượu lên, cười nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Tôi nói này lão Trương, chúng ta uống rượu thì uống rượu, nháy mắt cái là tới tết nguyên đán rồi, năm nay tết đến sớm, cục huyện các cậu phải đề cao cảnh giác đấy. Tuyệt đối không được để xảy ra chuyện gì, đến lúc đó tôi không có cách nào báo cáo với thành phố đấy, các cậu cũng không có cách nào báo cáo với chính phủ huyện uỷ.
Trương Hỉ Bân uống cạn rượu trong ly, vỗ vỗ ngực nói:
- Chủ tịch huyện ngài cứ yên tâm, lão Trương tôi đây cam đoan sẽ không gây phiền toái cho ngài.
Lưu Tiểu Quang và Tôn Á Châu đều nỡ nụ cười, bọn họ vui vẻ vì nhìn thấy thế lực của Từ Quân Nhiên càng ngày càng lớn, dù sao ai cũng có thể được, huyện Nhân Xuyên hôm nay, Từ Quân nhiên mới là người làm chủ thật sự ở đây.
Uống đến lúc cao hứng, Trương Hỉ Bân vuốt đầu của mình, cười ha ha nói đến đoạn thời gian trước đó của vụ án đó, nói với Từ Quân nhiên:
- Chủ tịch huyện, tôi nghe nói Ngài có chào hỏi với lão Liễu rồi? Đám người bên toà án sẽ làm thành công chuyện chứ. Một phán quyết vụ án giống như không phán quyết, còn bị người ta chuyển thành phúc thẩm. Nếu như theo tôi mà nói, hay là tôi lão Trương tìm vài người đi điều tra xây dựng số hai đó, tôi không tin, những cái mông đó có thể chùi sạch đến cở nào.
Nói xong, anh ta lại lắc lắc đầu nói:
- Ông cụ đó cũng thật bướng bỉnh, người của cục huyện cũng đã từng tố cáo ông ta, căn bản không nghe theo lời khuyên, còn nói muốn vào tỉnh đưa cáo trạng đến trung ương. Ông ta cũng không suy nghĩ, trong bản án này căn bản là con ông ta làm sai, xây dựng số hai người ta bồi thường hay không đều là xem xem tâm trạng, Ngài không biết đấy, con trai ông ta lúc đó rõ ràng đã tan ca rồi, lấy dụng cụ cơ khí của công ty xây dựng số hai đi kiếm tiền riêng, lúc đó mới xảy ra chuyện. Đương nhiên bên phía công ty xây dựng số hai cũng có ý trốn tránh trách nhiệm, nghe nói công việc ngoài ấy có liên quan đến người nhà lãnh đạo.
Con người Trương Hỉ Bân này nói chuyện có vẻ không có kiêng kị gì, nhất là khi ở trước mặt người mình, đều có sao nói vậy.
Từ Quân Nhiên nghe nói tới đây, nhướng mày:
- Sao lại có chuyện này, không phải vụ án đã đánh thắng rồi sao?
Chuyện này hắn thật sự không có chú ý đến, hắn là một chủ tịch huyện, trong huyện có quá nhiều việc, làm sao có thời gian để xem xét vụ án nhỏ này, lúc bắt đầu nghe bên toà thông báo đã đánh thắng rồi, Từ Quân Nhiên còn rất cao hứng, về sau cũng không tiếp tục quản chuyện này.
Trương Hỉ Bân nhún nhún vai:
- Vụ án đánh thắng sau khi ngăn trước xe ngài, nhưng sau đó thì..
Nói xong, anh ta liền kể hết mọi chuyện trên toà án cho Từ Quân nhiên nghe một lần, trên mặt Từ Quân nhiên tuy vẫn nở nụ cười, nhưng động tác uống rượu bắt đầu ngừng lại, có vẻ đã không còn vui vẻ như trước.
Tôn Á Châu và Lưu Tiểu Quang liếc mắt nhìn nhau cái, trực giác nói cho họ biết, việc này e rằng lại muốn nổi sóng lên rồi.
Sau ba ngày, phó bí thư huyện uỷ, chủ tịch huyện Từ Quân Nhiên, phó bí thư huyện uỷ Hiệp Đồng, bí thư chính pháp Liễu Cường cùng nhau đi đến toà án nhân dân huyện Nhân Xuyên.
Đối với việc hai vị đại lão đột nhiên xuất hiện ở viện kiểm soát, toàn bộ người ở toà án cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, bí thư chính pháp Liễu Cường tới thị sát thì thôi đi, dù sao cũng là lãnh đạo chủ quản. Nhưng vị đại nhân chủ tịch huyện Từ Quân nhiên sau khi thăng chức đây là lần thứ hai đến đây, phải biết rằng sau khi hắn thăng chức đến đây một lần, từ đó đến đây, Từ Quân Nhiên một lần cũng không đến đây, nhưng hôm nay, không chỉ có Từ Quân nhiên đến đây mà còn kéo theo cả Liễu Cường cùng đến.
Chẳng lẽ có chuyện gì sao?
Mấy lãnh đạo trong viện không hẹn mà có cùng chung suy nghĩ đó trong đầu, có chút bất an ngồi đó nhìn Từ Quân Nhiên đang ngồi ở vị trí trung tâm trong phòng họp.
Nếu hai vị uỷ viên thường uỷ huyện cũng đã đến rồi, viện kiểm soát huyện đương nhiên cũng phải tập trung toàn bộ, lãnh đạo nào có thể tham dự cuộc họp đều ngồi trong phòng hội nghị, Từ Quân Nhiên ngồi ở vị trí trung tâm, kế bên là Liễu Cường với vẻ mặt cũng vô cùng hoài nghi.
Trước tiên là Liễu Cường phát biểu, nói qua một số yêu cầu trong công tác của viện kiểm soát huyện, sau đó là một số cán bộ trong viện báo cáo công việc.
Sau cùng, Liễu Cường cười nói:
- Tiếp theo, chúng ta mời ngài chủ tịch huyện Từ đưa ra chỉ thị quan trọng với chúng ta.
Mọi người đều không dám thất lễ, nhao nhao vỗ tay, chỉ là trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ gì, cũng không ai biết. Dù sao thì ai cũng biết, vụ án đoạn thời gian trước Từ Quân Nhiên cũng từng quan tâm, kết quả bây giờ thành ra bộ dạng đó, Chủ tịch Huyện Từ nói không chừng sẽ mắng người đây.
Từ Quân Nhiên gõ gõ micro, mỉm cười cái:
- Các đồng chí, có phải hôm nay tôi cùng với bí thư Liễu Cường đến đây, giống như chuột lang đến chúc tết gà không, cảm thấy lo lắng đúng không?
Lập tức có người nhịn không được bật cười lên, câu nói này của Từ Quân Nhiên có chút sơ hở, chẳng lẽ hắn và Liễu Cường là chuột lang sao?
Nhưng người vừa bật cười đó lập tức ngậm miệng lại, dù sao người ta cũng là chủ tịch huyện, không phải đối tượng có thể tuỳ tiện cười đùa.
- Tục ngữ có câu, không quản việc nhà không biết gạo muối mắc, tôi không phải người học luật pháp, đối với công tác của mọi người ở toà án nhân dân, cũng không thể đưa ra chỉ thị gì.
Từ Quân Nhiên chậm rãi nói, nhưng lại khiến cho mọi người đang nghe đều cảm thấy có điểm gì đó không đúng, chỉ nghe thấy hắn vừa cười nói tiếp:
- Lão tổ tông nói với chúng ta, muốn tài giỏi phải lắng nghe ý kiến của mọi người, dung hoà mới lớn mạnh, vì thế mọi người ngoài ngành như tôi nói chuyện, mọi người có thể lựa chọn nghe hoặc không, nếu đúng thì nghe, không đúng thì chỉ ra cái sai, được không?
Lời của hắn tuy nói như vậy, nhưng những cán bộ đang ngồi ở đây đều không dám thất lễ, từng người một ngồi thẳng lưng lên, cầm lấy viết, chuẩn bị ghi chép vào cuốn sổ của mình. Dù sao đây cũng là thói quen trong các cuộc họp ở Trung Hoa, lãnh đạo nói chuyện, người bên dưới sẽ tóm tắt lại ghi chép vào sổ.
Từ Quân Nhiên rất hài lòng với thái độ đó của mọi người, thản nhiên nói:
- Cuộc hội nghị hôm nay của chúng ta chủ yếu là thảo luận về đề tài giải phóng tư tưởng, thời kì công tác tư pháp mới được quyết định, đề tài này thật sự rất tốt đấy, mở cửa cải cách, trăm nhà tranh đua, xuất hiện nhiều tư duy quan niệm mới, đánh thẳng vào cơ cấu xã hội chúng ta, xã hội quan, lịch sử quan, đảng của chúng ta có thể nói là một cục diện mới chưa bao giờ thấy từ trước đến nay, kinh nghiệm đó thay đổi kèm theo từng cơn lột xác đau đớn, Thời đại mới từ ngữ này rất chuẩn xác, nhất là đối với kinh tế huyện Nhân Xuyên chúng ta thay đổi vượt bậc này, mọi thứ trước đây không bao giờ xảy ra vấn đề gì giờ bày ra hết trước mặt chúng ta, hệ thống pháp lý của các mọi người người đều phải chấp nhận khiêu chiến.
Nói xong, hắn nhìn thoáng qua quanh một lượt, rồi mới tiếp tục nói:
- Hệ thống tư pháp phải đối mặt với khiêu chiến này như thế nào? Tôi cảm thấy, nếu như cứ dựa theo biện pháp cũ kỹ tôi e rằng không được rồi? Từ một góc độ dễ hiểu nhất nói, trước đây nếu như một bản án có tranh luận, mọi người có thể lên cáo cáo với huyện uỷ hoặc chánh pháp uỷ, dù sao chúng ta cũng là lãnh đạo đảng của toà án nhân dân. Nhưng hiện tại, theo sự phát triển không ngừng của xã hội, chẳng lẽ cứ dựa theo cách thức cũ để làm việc sao? Việc gì cũng chờ chỉ thị, đợi xem tâm trạng của lãnh đạo, tôi cảm thấy nếu như thật sự xảy ra chuyện như vậy, đều đó nói rõ, quan niệm trong bộ tư pháp của chúng ta tồn tại một vấn đề vô cùng Nghiêm trọng, đó là do mọi người đã mất đi sự phán quyết đúng sai của bản thân, đem thước đo công chính tư pháp biến thành sự yêu thích của một người nào đó, như vậy thật sự không đúng, hành vi đó vô cùng nguy hiểm.
Giọng nói của Từ Quân nhiên dần dần trở nên nghiêm túc, nói đến câu cuối cùng còn kèm theo tiếng đập bàn, ly trà theo động tác của hắn cũng bị trấn động, phát ra âm thanh lác tách.
Người trong toàn bộ hội nghị đều ngồi chết lặng trong đó, tất cả mọi người đều biết, tâm trạng của chủ tịch Từ không tốt, hôm nay đến đây phát tiết.
Liễu Cường mở trừng hai mắt, lông mày khẽ nhíu nhẹ lại, những lời nói vừa rồi của Từ Quân Nhiên dường như ám chỉ chỉ thị gì đó.
Thấy mọi người đều bị mình doạ không nhẹ, Từ Quân Nhiên cầm ly trà lên uống một ngụm, chậm rãi tiếp tục nói:
- Lão tổ tông chúng ta từng nói, việc khó nhất trên thế gian này không phải là chúng ta làm sao thống trị thiên hạ, mà là làm sao giữ vững thiên hạ, đạo lý này thật đơn gian, lúc thống trị thiên hạ chỉ cần suy nghĩ cách đánh thắng là được, nhưng để giữ vững thiên hạ, phải cân nhắc mọi phương diện, pháp luật và công chính là gì? Có thể công bằng tuyệt đối sao? Tôi cảm thấy là chưa hẳn sẽ như thế, công bằng trong pháp luật, tôi cảm thấy có một sự nghiêng nào đó, cái nghiêng đó thường sẽ nhằm vào những kẻ yếu.
- Chúng ta phải cải tạo một xã hội hài hoà, như thế nào là xã hội hài hoà, tôi cảm thấy nên lấy con người ra làm trọng tâm, lấy quần chúng ra làm căn bản, điểm này, đã xuất hiện trên mặt tư pháp, đó chính là công bằng công tư. Nói một cách khác, cô nhi không phải thức ăn của người giàu, quả phụ cũng không phải là thức ăn của kẻ mạnh, vì không muốn để cho kẻ mạnh nắm trong tay tài sản vài trăm ngàn tệ ăn tươi những kẻ yếu tài sản vài trăm tệ, đó mới là pháp luật, việc mà các cậu nên làm đó chính là duy trì loại công bằng này.
Cuối cùng Từ Quân Nhiên nở nụ cười:
- Tôi chỉ nghĩ được tới đây, nói tới đây thôi, có điểm nào không đúng, mong mọi người thứ lỗi, bất kể là nói như thế nào, trong lòng chỉ có một tâm tư, đó chính là toà án nhân dân chúng ta, phải cố gắng làm việc tư pháp công chính liêm minh, chỉ cần như vậy, mới có thể bảo vệ kinh tế đang trong đà phát triển của huyện Nhân Xuyên chúng ta.
Lời hắn vừa nói xong, mọi người trong phòng họp đều vỗ tay, lời nói của vị chủ tịch huyện Từ này tuy có hàm ý phê bình, nhưng hắn cũng rất ủng hộ công tác của viện pháp lý, nhưng lại rất rõ ràng đây.
Sau khi kết thúc buổi hội nghị, Từ Quân Nhiên nói với viện trưởng:
- Hôm nay tôi đến đây không có ý phê bình ai, chỉ hi vọng mọi người có thể hiểu rõ, viện pháp lý là nói bảo vệ công bằng công chính. Công tác của các anh rất quan trọng, nhất định phải nổ lực làm được hai điểm này, nếu như có ai phá hỏng luật pháp công bằng công chính, anh có thể đến tìm chính pháp uỷ, tìm huyện uỷ. Tôi ở đây cho anh một lời bảo đảm, chỉ cần các anh không làm ra vụ án oan, cho dù kiện cáo đến thủ đô, tôi cũng dám cùng mọi người đi.
Mọi người cùng nhau cười to, đám lạnh đạo viện pháp lý cảm thấy vô cùng phần chấn, thái độ của Từ Quân Nhiên vừa, đã cho thấy hắn thật tâm ủng hộ viện pháp lý công chính.
Liễu Cường cười ha ha nói:
- Lời nói của chủ tịch huyện Từ nói không sai, chỉ cần không phán quyết sai vụ án, chúng ta đến bất kì nói nào cũng không phải cúi đầu, không chỉ chủ tịch huyện uỷ dám cùng các cậu, bí thư chính pháp tôi đây cũng dám, đi đòi đạo lý khắp thiên hạ này.
Cuối cùng, Từ Quân Nhiên để Liễu Cường giới thiệu người trung niên kế bên:
- Đây là phóng viên Bạch Lữ Minh trong toà soạn pháp lý thủ đô Nhật Báo, anh ta nghe nói vụ án thời gian trước ở huyện chúng ta, cảm thấy rất có ý nghĩa, vì thế đến đây tìm hiểu tình hình một chút, dù sao chỉ là vấn đề đãi ngộ công nông dân, hôm nay đã thành vấn đề tồn động ở nhiều nơi.
Sau lời nói đó của hắn, Liễu Cường và những người khác đều vội vàng chào hỏi Bạch Lữ Minh, dù sao cũng là phóng viên ở thủ đô đến, mọi người cũng không dám thất lễ.
Đương nhiên Từ Quân Nhiên sẽ không này, vị Bạch Lữ Minh này, là do hắn nhờ vã tam ca Sở Văn Thiên dùng quan hệ để mới đến đây.
Nhìn thấy bóng dáng của Từ Quân Nhiên rời khỏi pháp viện, Liễu Cường ý vị thâm sau nở nụ cười, nói với mọi người ở pháp viện vài câu, sau đó cũng rời khỏi đó.
Cũng không bao lâu, toà án nhân dân huyện Nhân Xuyên cũng bắt đầu tiến hành thẩm tra xử lý vụ án công ty xây dựng số hai. Kết quả phát quyết được đưa ra sau một tuần lễ, lần này chẳng những duy trì phán quyết trước đây, thậm trí tiền bội thường còn tăng lên thành tám mươi ngàn tệ, đây là hình phạt vô cùng nặng!
Lần này, công ty xây dựng thứ hai không tiếp tục chống án, nguyên nhất rất đơn giản, đó là trước một ngày khi có kết quả phán quyết, nhật báo pháp chế Trung Hoa đăng một bài viết, nghiên cứu thảo luận thời kỳ xây dựng kinh tế, làm sao bảo đảm lợi ích cho quần thể yếu thế ở nông thôn. Trong bài viết đó, có dùng bản án ở huyện Nhân Xuyên làm ví dụ, cho rằng tai nạn lao động mặc cho là vì nguyên nhân gì, đều cần phải tuân thủ theo nguyên tắc bồi thường tổn thất, bởi vì đối với một xí nghiệp mà nói có lẽ đó không phải là một điều quan trọng, nhưng đối với gia đình nông dân mà nói, lại có ý nghĩa là bị mất đi một trụ cột gia đình. Làm như thế nào để bảo vệ quần thể thế yếu trong thời kỳ cải cách phát triển kinh tế, đã trở thành một thảo luận trọng điểm trong thời gian dài ở thủ đô.
Có thể đăng bài viết trên báo ở thủ đô, theo lý thuyết mà nói đó là một loại vinh quang khó có thể sánh bằng, nhưng đối với công ty xây dựng số hai mà nói, lần này có thể coi như là ác mộng rồi. Vào ngay cái ngày bài báo được đưa lên kệ, bí thứ Lâm người đứng đầu tỉnh uỷ đã trực tiếp gọi điện thoại đến thủ đô, mà lão lãnh đạo bị bí thư Lâm mắng té tát một trận, bỏ điện thoại xuống liền gọi điện thoại đến thành phố Đan Giang, mắng hai đảng uỷ Bối Siêu Quần và Đoạn Thế Kiệt một trận chẳng ngóc đầu lên nổi, ý nghĩa rất đơn giản, công tác ở thành phố Đan Giang nếu như làm tốt thì tiếp tục làm, nếu như không làm tốt, Đoạn Thế Kiệt và Bối Siêu Quần cút ngay về nhà bán khoai lang là được rồi.
Lão bí thư xuất thân quân nhân nói chuyện không chút khách khí, Bối Siêu Quần và Đoạn Thế Kiệt sau khi đặt điện thoại xuống choáng váng cả đầu, rất nhanh đã thống nhất cùng một ý kiến. Việc này, công ty xây dựng số hai nhất định phải chịu toàn bộ trách nhiệm, nếu không sẽ khó báo cáo với lãnh đạo trong tỉnh, nếu lãnh đạo trong tỉnh không cách nào báo cáo với lãnh đạo trung ương, đoán trừng người bị lôi ra báo cáo cuối cùng, chính là hai vị đại nhân này rồi.
Còn về phần nhật báo Pháp Chế vì sao đột nhiên quan tâm đến vụ án nhỏ ở huyện Nhân Xuyên này, Đoạn Thế Kiệt và Bối Siêu Quần không hẹn mà cùng chung suy nghĩ, người khởi xướng việc này chính là tên khốn Từ Quân Nhiên, nhưng dù nói thế nào đi nữa, chuyện này huyện Nhân Xuyên xử lý rất thoả đáng, dù sao thì cũng được biểu dương trên báo vài lần, bọn họ cũng không nói nhiều, nếu như Từ Quân Nhiên có năng lực đưa phóng viên nhật báo Pháp Chế đến biểu dương viện pháp lý huyện, cũng đồng nghĩa có năng lực tìm phóng viên đến phê bình thành phố Đan Giang và viện kiểm soát.
- Tên tiểu tử này, thật không biết an phận chút nào sao?
Đoạn Thế Kiệt nghe nói phó chủ tịch thành phố phân quản kiến thiết thành phố bị Bối Siêu Quần hung hăng khiển trách một trận, tâm trang vô cùng khoái trí.
Trong thành phố Đan Giang, ai lại không biết, phó chủ tịch thành phố phân quản kiến thiết thành phố, là tâm phúc ái tướng của Bối Siêu Quần, Đoạn Thế Kiệt lại biết rõ, trải qua sự việc lần này, sau một thời gian, vị phó chủ tịch thành phố này sẽ bị điều đi ăn không ngồi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận