Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 561: Tố cáo.

- Mấy ngày nữa tôi sẽ về, đợi tôi về sẽ tới thăm cô.
Từ Quân Nhiên nghiêm túc giữ máy an ủi Thôi Tú Anh qua điện thoại. Hiện tại hắn đang ở nhà khách của thành phố Song Tề. Vốn Từ Quân Nhiên định tới tìm chủ tịch thành phố Trần phản ánh tình hình. Tuy nhiên hiện tại hắn lại thay đổi ý định, việc này, mình phải cẩn thận một chút.
Tận tới lúc đặt điện thoại xuống, Từ Quân Nhiên mới thở phào. Lần này hắn tới một mình, không gọi Trương Phi, cũng không thông qua bất cứ ai. Lí do nói với phía huyện là trong nhà có việc gấp phải về bên Giang Nam một chuyến.
Hiện tại Từ Quân Nhiên mặc khiêm tốn hết mức, thời tiết thành phố Song Tề vào tháng 6 rất nóng. Lúc này Từ Quân Nhiên đang do dự, mình đi tới chính quyền thành phố, hay tới cơ quan cao hơn một cấp.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì hắn sợ.
Quan hệ giữa Diệp Vĩ Dân và Lôi Bạo khiến Từ Quân Nhiên không thể không cẩn thận. Nếu mình báo cáo việc này lên thành phố, ngộ nhỡ Diệp Đức Hoa dìm việc này xuống, bản thân biết xử lý như thế nào?
Bàn bạc với Thôi Tú Anh cả buổi, một câu của cô gái khiến Từ Quân Nhiên như bừng tỉnh đại ngộ. Theo cách nói của Thôi Tú Anh, nếu chuyện này bản thân không thể tin tưởng bất cứ ai, vậy dứt khoát, hãy để chuyện này chọc thủng tới trời luôn.
Không thể không nói, việc ở bên Thôi Tú Anh xảy ra quá đột ngột. Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, hắn lại thấy hơi khó thích ứng.
- Đã như vậy, vậy lên tỉnh là được.
Đứng ở cửa của nhà khách, Từ Quân Nhiên nghĩ ngợi hồi lâu, dứt khoát không màng gì nữa, xem xem bầu trời của huyện Phú Lạc này, rốt cuộc có thể bị hắn chọc thủng tới mức độ nào.
Thành phố Tân Châu là thành phố tuyến 2 duy nhất trong tỉnh Tùng Hợp. Ưu thế về địa lý và địa vị chính trị khiến nơi này trở thành đô thị phồn hoa hiếm có của cả tỉnh Tùng Hợp, thậm chí toàn khu vực Đông Bắc.
Đi dạo trên đường phố của Tân Châu, Từ Quân Nhiên rất tò mò về tất cả mọi thứ ở nơi đây. Dù sao kiếp trước hắn toàn làm việc ở phía Nam, cũng chưa từng tới phía Bắc. Đây là lần đầu tiên có cơ hội đi dạo ở thành phố trọng điểm phía Bắc ở khoảng cách gần như vậy.
Trời xanh ngắt, từng đám mây trắng bồng bềnh trôi. Trong thời tiết đẹp hiếm có này, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu nhìn bên ngoài, mày nhíu lại.
- Hô.
Đứng ở cổng khu chính quyền tỉnh Tùng Hợp, Từ Quân Nhiên hít sâu một hơi. Hắn biết rõ, cùng với việc bước chân vào tòa nhà này, phong ba sẽ khiến huyện Phú Lạc, thậm chí toàn bộ thành phố Song Tề nổi lên một trận động đất. Lúc đó ánh mắt của tất cả mọi người đều sẽ tập trung vào mình. Nói không chừng, mình còn trở thành kẻ lắm mưu nhiều kế bị người người trách cứ.
Nhưng Từ Quân Nhiên không thể lui bước. Giống như hắn nói với Thôi Tú Anh, có lẽ bản thân hiện tại không phải người tốt. Nhưng Từ Quân Nhiên không thể có lỗi với lương tâm của mình.
Từ từ bước về phía cửa lớn khu chính quyền tỉnh, chỉ trong nháy mắt đó, Từ Quân Nhiên thậm chí nghi ngờ chứng cứ trong tay mình có phải là thật không, liệu có phải có người trêu đùa mình, hắn lại thà ràng đây là một trò đùa còn hơn.
- Đồng chí, anh tìm ai?
Lúc đi tới cửa, Từ Quân Nhiên bị cảnh vệ chặn lại. Dù sao cũng là đại viện chính quyền tỉnh, không phải là cửa nhà dân bình thường, người bình thường không thể tùy tiện vào.
Lấy chứng minh thư và giấy chứng nhận công tác ra, Từ Quân Nhiên khách sáo cười nói:
- Tôi là cán bộ thành phố Song Tề, tìm trưởng phòng Trương của phòng tổng hợp 1 thuộc văn phòng có việc.
- Trưởng phòng Trương?
Người nọ nghi ngờ nhìn Từ Quân Nhiên. Rõ ràng đối với anh ta, lí do này không đáng tin lắm. Dù sao một ngày có không ít người tới chính quyền tỉnh có việc, có quỷ mới biết anh tìm trưởng phòng Trương nào. Huống hồ Từ Quân Nhiên nhìn có vẻ không lớn tuổi lắm, thực sự không giống dáng vẻ một cán bộ.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Tôi tìm Trương Trọng Kiên.
Người nọ ngây ra. Rõ ràng y biết cái tên Trương Trọng Kiên. Dù sao cũng là thư kí của đại nhân Chủ tịch tỉnh, nếu ngay cả Trương Trọng Kiên cũng không biết là ai, cảnh vệ hẳn đã phí công lăn lộn trong chính quyền tỉnh. Liếc nhìn Từ Quân Nhiên, phát hiện mặc dù cậu thanh niên này nhìn có vẻ khá trẻ, nhưng trên người đúng là toát lên vẻ oai phong. Sau đó gật gật đầu, để Từ Quân Nhiên đăng kí vào sổ rồi kí tên. Lúc này mới nói với Từ Quân Nhiên:
- Trưởng phòng Trương ở tòa nhà văn phòng số 4.
Từ Quân Nhiên cười gật đầu cảm ơn. Lúc này mới cất bước đi về phía tòa nhà chính quyền.
Đi trên cầu thang, bình tĩnh lại nghĩ, mỗi bước đi, Từ Quân Nhiên cảm thấy đôi chân mình dường như nặng thêm một phần. Đến cuối cùng, hắn gần như sắp mất đi dũng khí bước lên tiếp.
Bởi vì Từ Quân Nhiên biết rõ những thứ mình đang ôm trong tay có ý nghĩa như thế nào.
Đây là một túi thuốc nổ cực lớn, một khi kích nổ, cán bộ quan chức chính quyền từ trên xuống dưới của huyện Phú Lạc, không biết sẽ có bao nhiêu người bị hủy hoại tiền đồ sau màn bom nổ này. Càng không biết có bao nhiêu người phải chịu cảnh lao tù.
Đó cũng không phải cục diện mà Từ Quân Nhiên muốn nhìn thấy. Ngay từ khi mới bước chân tới làm việc tại huyện Phú Lạc, hắn đã cảm thấy không vừa ý đối với một số hiện trạng tồn tại trong huyện, thậm chí còn muốn điều tra tới cùng rốt cuộc phía sau tấm màn đen này là gì. Nhưng, đó chỉ là mâu thuẫn tồn tại trong công việc, không liên quan tới phương diện quốc pháp kỉ luật Đảng. Nếu có cơ hội có thể quay trở lại, Từ Quân Nhiên thà không đi ai liên lụy tới pháp luật, dù sao đây cũng không phải chuyện gì đáng tự hào.
Vì sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Từ Quân Nhiên thỉnh thoảng tự hỏi, hắn tin mỗi người lúc bước vào quan trường đều giống nhau, bao gồm cả những tên quan tham kia. Hẳn là họ cũng từng có giấc mơ của mình, nhưng cùng với sự biến thiên của thời gian, những người này lại bị tha hóa? Lẽ nào sức hấp dẫn của đồng tiền lại lớn đến vậy, vì thế mới khiến nhiều người lần lượt ngã xuống như vậy, cho dù rủi ro mất đầu cũng không quản sao?
Không thể không thừa nhận, khi một người bị dục vọng làm mờ mắt, thì sẽ chẳng nhìn thấy gì. Lúc tham lam và dục vọng chiếm thế thượng phong, lương tri và nhân tính khi đối diện với lợi ích cực lớn, căn bản không chịu nổi một đòn tấn công.
Bước chân của Từ Quân Nhiên rất chậm, lên tới tầng 5 mà cảnh vệ nói, Từ Quân Nhiên liền kéo một nhân niên hỏi thăm văn phòng của Trương Trọng Kiên, rất nhanh đã có người nói cho hắn.
Tới bên ngoài cửa phòng làm việc, Từ Quân Nhiên khẽ gõ cửa.
- Cốc cốc
- Ai thế?
Bên trong truyền ra giọng nói của Trương Trọng Kiên, cửa lập tức được mở ra, lộ ra khuôn mặt chữ điền của Trương Trọng Kiên.
- Ô, cậu Từ.
Lúc Trương Trọng Kiên nhìn thấy Từ Quân Nhiên ban đầu ngây ra, sau đó trên mặt lộ vẻ vui mừng, kéo cánh tay Từ Quân Nhiên:
- Tôi đang định gọi điện cho cậu, phía tỉnh đã phê chuẩn, cậu đi Lĩnh Nam cùng đoàn thu hút đầu tư…
Khóe miệng Từ Quân Nhiên lộ ra nụ cười khổ. Nếu Trương Trọng Kiên báo cho mình tin này mấy ngày trước, Từ Quân Nhiên chắc chắn đã vô cùng vui mừng. Nhưng hiện tại hắn chẳng có tí hào hứng nào.
- Trương đại ca, anh xem cái này trước đi.
Từ Quân Nhiên nói, đưa đống chứng cứ trong tay cho Trương Trọng Kiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận