Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 188: công danh lợi lộc.

- Bí thư Từ, tôi còn tưởng mai cậu mới tới.
Người đứng đối diện Từ Quân Nhiên, đương nhiên là Cục trưởng cục Tài chính thành phố Toàn Châu – Lý Trấn Phong. Lúc này y hớn hở cười, giống như bạn bè nhiều năm không gặp của Từ Quân Nhiên, nhiệt tình tới nỗi khiến tất cả những cán bộ quen với cách cư xử của Cục trưởng Lý, đều tò mò quan sát Từ Quân Nhiên đang đứng ở cửa lớn, tò mò chàng thanh niên này là thần thánh phương nào, có thể khiến Cục trưởng Lý đích thân đi đón, lại còn khách sáo như vậy. Phải biết rằng phó Chủ tịch thành phố bình thường tới, Lý Trấn Phong cũng chỉ khách sáo thôi, căn bản không nhiệt tình ra đón như vậy.
Quản túi tiền của mấy triệu dân toàn thành phố, Lý Trấn Phong có lý do để kiêu ngạo nhường đó.
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Lý Trấn Phong, cười cười nói:
- Cục trưởng Lý khách sáo rồi, tôi biết ngài bình thường bận trăm công ngàn việc, vậy mà lại có thời gian tới đây nữa.
Hắn là người thông minh cỡ nào, cán bộ cấp cục đường đường chính chính như Lý Trấn Phong này, lại khách sáo với mình như vậy, một mặt là vì quan hệ của Chu Dật Quần, mặt khác cũng chính là nguyên nhân chủ yếu nhất, e rằng còn là vì số tiền cấp phát bị kẹt ở phòng tài chính tỉnh.
Vô sự bất đăng tam bảo điện, Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ đạo lý này. Theo như nguyên tắc kết giao và quy tắc quan trường bình thường, địa vị giữa Lý Trấn Phong và mình cách nhau một trời một vực, đặc biệt người ta còn là “thần tài” của thành phố Toàn Châu, nói cách khác, một cán bộ nông thôn cấp phó phòng như mình, nếu là bình thường, e rằng Lý Trấn Phong còn không thèm liếc nhìn, huống hồ còn nhiệt tình chào hỏi nói chuyện như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì y có việc nhờ cậy mình.
Đây chính là hai bên cùng có lợi. Từ Quân Nhiên cần có một người bên trong thành phố mắc nợ ân tình mình. Còn Lý Trấn Phong thì cần mở đường trên tỉnh. Dù sao lần này mặc dù Lâm Lệ chiếm được toàn bộ khoản viện trợ cấp của thành phố Toàn Châu, nhưng nếu có thể mượn quan hệ của Từ Quân Nhiên, kết giao với vị Cục trưởng Lâm này, sau này trong sở tài chính tỉnh, thành phố Toàn Châu cũng có thể coi như có một con đường. Phải biết rằng, vị trí của Lâm Lệ không phải người bình thường có thể ngồi vào được. Nhìn thì tưởng là một chức Trưởng phòng bình thường, nhưng lại có bao người chạy theo muốn kết giao, dù sao cũng chỉ có cô ấy kí tên đồng ý, khoản chi tài chính của các sở tài chính mới có thể cấp phát đi theo trương mục từ sở tài chính, nếu không, cứ đợi đấy.
Mặc dù có chút thực dụng, nhưng sự thật chính là như vậy.
Trong quan trường, chưa từng có việc vô duyên vô cớ yêu, đương nhiên cũng không có vô duyên vô cớ hận.
- Vậy phiền Bí thư Từ rồi, như vậy đi, tôi đi chuẩn bị một chút, rồi chúng ta lập tức xuất phát.
Lý Trấn Phong khách sáo nói với Từ Quân Nhiên. Y rất rõ, thành tựu về sau của Bí thư Đảng ủy công xã này chưa bàn tới, nhưng chỉ riêng khí độ và sự trầm ổn này, cán bộ nông thôn bình thường tuyệt đối không có được. Không hổ là sinh viên top đầu của trường đại học danh tiếng, không mất bình tĩnh chút nào, đối diện với lãnh đạo cục Tài chính thành phố như mình, không kiêu ngạo không siểm nịnh, không chút sợ hãi.
Có lúc nếu anh cảm thấy một người khá được, sẽ chú ý quan sát anh ta, nhìn hành động lời nói của anh ta, nhìn hành vi cách ăn nói của anh ta, liền phát hiện ưu điểm của người đó, rồi lại cảm thấy người này không tồi, có thể kết giao.
Đây là bệnh chung của con người, bởi vì bất luận kẻ nào cũng không có cách gì nghiên cứu người mình cảm thấy ghét.
Giống như Lý Trấn Phong và Từ Quân Nhiên hiện tại, nếu Từ Quân Nhiên là một người khiến người khác không cảm thấy thoải mái, Lý Trấn Phong chắc chắn sẽ không quan sát hắn. Mà hoàn toàn là vì Lý Trấn Phong quan sát Từ Quân Nhiên, mới cảm thấy đây là một cậu thanh niên rất được, không chỉ tiền đồ vô lượng, mà còn biết cách đối nhân xử thế. Đây chính là cơ sở vững chắc đặt mối quan hệ về sau giữa hai người.
Giao tình giao tình, có trao đổi mới có tình cảm, sự trao đổi này không chỉ là trao đổi về lợi ích, còn gồm mối quan hệ qua lại giữa người với người.
Đối với Từ Quân Nhiên và Lý Trấn Phong mà nói, lúc này giao tình giữa họ mặc dù mang chút tính chất lợi ích cá nhân, nhưng tương lai cũng có thể phát triển thành tình bạn, còn về phần trong tình bạn có được từ giao tình qua lại này tới cuối cùng ai sẽ trở thành chủ đạo, điều đó phải xem sự phát triển về tiền đồ của hai người. Nếu vẫn cứ luôn ở tình trạng hiện tại, vậy rất rõ ràng, Lý Trấn Phong sẽ trở thành một vị lãnh đạo mà lần nào Từ Quân Nhiên tới thành phố cũng phải đến thăm. Ngược lại, Lý Trấn Phong lại phải cân nhắc có nên vào một lúc nào đó thích hợp đỡ Từ Quân Nhiên một tay, để đổi lấy chút đầu tư nào đó cho tương lai không
Giờ phút này, tên béo vừa quát Từ Quân Nhiên trợn tròn mắt, nhìn về phía Cục trưởng đại nhân luôn cao cao tại thượng không thích nói cười lúc này lại cười nói hồ hởi với tên nhà quê vừa rồi. Cho dù y có ngốc tới mức nào cũng nhìn ra được, hai người quen biết nhau, hoặc có thể nói, Cục trưởng của mình rõ ràng rất khách sáo với người ta.
- Lẽ nào, đây là nhân vật lớn nào?
Sau khi trong đầu hiện lên ý nghĩ đó, tên mập đột nhiên cảm thấy dường như mình đã làm sai một việc, ngay sau đó nghĩ tới thái độ vừa rồi của mình, lập tức sắc mặt u ám, trong lòng cảm thán những ngày tháng tốt đẹp của mình sắp hết rồi.
Tuy nhiên rất đáng tiếc, đối với nhân vật kiểu này, Từ Quân Nhiên thật sự không cần phải để ý tới, nhìn thoáng qua tên mập mặt trắng bệch, Từ Quân Nhiên mỉm cười, nói với Lý Trấn Phong:
- Cục trưởng Lý, cửa của cục Tài chính các ông không dễ vào nhỉ.
Lý Trấn Phong sững sờ:
- Xảy ra chuyện gì?
Y hơi kinh ngạc , mình nhìn thấy Từ Quân Nhiên ở tầng dưới, đã vội xuống, không ngờ Từ Quân Nhiên lại nói như vậy.
Từ Quân Nhiên cười cười, chỉ vào tên mập nói:
- Đồng chí rất có trách nhiệm, thấy tôi không quen mặt, nằng nặc bắt tôi đăng kí mới được gặp ngài.
Có lúc, nhân vật nhỏ bé đương nhiên có cái khổ của nhân vật nhỏ bé, cảnh cáo một chút là được. Từ Quân Nhiên cũng chưa tới mức không lấy đi bát cơm của người ta thì không chịu được.
Lý Trấn Phong lập tức cười ha hả, khoát tay nói:
- Được được được, sau này tôi mời cơm, được rồi chứ.
Nhìn bóng hai người đi xa dần, tên mập không kìm được lau mồ hôi trên trán, trong lòng âm thầm thề, sau này sẽ đối tốt hơn với người chồng quê mùa của em gái một chút, không chừng người ta lại có họ hàng lợi hại nào đó, đạo lý không thể trông mặt mà bắt hình dong vẫn rất đúng.
Lý Trấn Phong sớm đã chuẩn bị xong, gọi lái xe đưa mình và Từ Quân Nhiên tới nhà ga, thời gian đi tàu hỏa từ Toàn Châu tới tỉnh thành không ngắn. Tàu hỏa thời này còn chưa có tốc độ cao như sau này, từ từ chậm rãi, cơ bản là tới trạm nào cũng dừng lại, lái xe của Lý Trấn Phong cộng thêm phóng viên, thêm hai cán bộ cục Tài chính phụ trách tài liệu, bốn năm người ngồi trên ghế cứng, rất náo nhiệt.
Tuy nhiên từ chuyện này, ấn tượng của Từ Quân Nhiên đối với Lý Trấn Phong đã tốt lên nhiều.
Dù sao việc vị Cục trưởng này không mua vé giường nằm, mà lại ngồi ghế cứng cùng cán bộ, điều đó chứng minh ông ta không phải loại người ham hưởng lạc.
Chuyện năm mươi ngàn lần trước, Từ Quân Nhiên nghe Dương Duy Thiên nói, Lý Trấn Phong đích thực không biết tình hình, là một vị phó Cục trưởng của cục Tài chính hạ lệnh trừ xuống, nguyên nhân rất đơn giản, một nhà máy thuộc cục Tài chính, nửa năm trời không phát lương. Phó Cục trưởng đó là tâm phúc của Lý Trấn Phong, tốn bao nhiêu công sức suy tính mới có một cách giải quyết việc đau đầu này.
Đối với cán bộ như vậy, Từ Quân Nhiên không quá ác cảm, không quản lý việc nhà không biết gạo muối đắt, có lúc thần tài cũng không dễ làm. Các nơi đều hi vọng được quản tiền của y, không nói cái khác, chỉ riêng chi tài chính một năm của thành phố Toàn Châu, đã đủ khiến Lý Trấn Phong đau đầu, đừng quên, thành phố Toàn Châu không phải nơi giàu có gì, nơi nghèo có sự tai hại của nơi nghèo, chính là bỏ ra không ít tiền, nhưng tiền trong tay thì lại giật gấu vá vai, nghèo rớt nghèo dãi.
- Bí thư Từ, tôi nghe Chủ tịch thành phố nói, công xã các cậu định xây nhà máy rượu trắng?
Ngồi trên xe, Lý Trấn Phong cười, hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên sững sờ, lập tức gật gật đầu, chuyện nhà máy rượu trắng đúng là mình đã nhắc tới với Chu Dật Quần, hơn nữa trong bản kế hoạch kia cũng có nhắc đến chuyện này. Thành phố Toàn Châu không có nhà máy rượu trắng quốc doanh, đại bộ phận đều là xưởng nhỏ, sau đó điều phát từ tỉnh xuống
Trên mặt Lý Trấn Phong lộ ra nụ cười:
- Đợi từ tỉnh quay về, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người bạn, là giám đốc phòng tiếp khách của Thành ủy chúng ta, con người khá được.
Một câu ngắn ngủn, đã bao hàm rất nhiều ý nghĩa. Từ Quân Nhiên hiểu, Lý Trấn Phong là đang lôi kéo mình, hứa hẹn cho mình lợi ích.
Giám đốc phòng tiếp khách, đương nhiên cũng có quyền quyết định phòng tiếp khách dùng loại rượu trắng gì để tiếp khách, dù sao không phải tất cả khách hàng đều phải dùng những loại rượu quý như Mao Đài để tiếp đãi, khách bình thường cũng uống rượu bình thường là được. Giống như quán cơm, khách hàng tới không chắc tất cả đều là người giàu, cũng có dân chúng bình thường. Trên thực tế những người này uống rượu cũng không kén chọn gì. Anh cho người ta hai sự lựa chọn, người ta sẽ chọn bừa một cái, trừ phi là kiểu người rất kén chọn, nếu không phần lớn, sẽ dứt khoát chọn sự lựa chọn mà anh dành cho họ, đây là một loại bệnh thường gặp của con người.
Từ Quân Nhiên thầm hiểu đạo lý bên trong, chuyện như vậy đời sau nhìn đã quen mắt, ví dụ người buôn bán, thường sẽ hỏi anh, mua 10 tệ, hay là mua 20 tệ, thực ra có lúc chưa chắc đã thực sự muốn mua, nhưng người ta đã cho mình chọn, chúng ta theo bản năng sẽ tìm thứ rẻ hơn hoặc cảm thấy cao cấp.
Cho nên, nếu Lý Trấn Phong thật sự muốn giúp giới thiệu giám đốc phòng tiếp khách Thành ủy kia, Từ Quân Nhiên cảm thấy, sau khi nhà máy bia huyện võ đức trở thành nhà máy rượu trắng, ít nhất có một viễn cảnh khá tốt.
Đương nhiên, tiền đề của tất cả những chuyện này, là khoản đổi trác Từ Quân Nhiên phải giúp Lý Trấn Phong khi đến tỉnh.
Tuy làm như vậy có chút thực dụng, nhưng sự thật là như vậy, muốn có được sự giúp đỡ của người khác thì trước tiên phải giúp đỡ người khác. Đây là một loại quy tắc ngầm trong quan trường, hoặc đây là kinh nghiệm mấy chục triệu năm tổ tiên Trung Quốc tổng kết ra. Từ Quân Nhiên và Lý Trấn Phong đều rõ ràng, cũng sẽ hiểu.
Cho nên, Từ Quân Nhiên không có cảm giác Lý Trấn Phong làm như vậy có gì là sai. Muốn có được sự giúp đỡ của người khác, thì phải khiến mình biến thành người đáng được giúp đỡ trước mặt người khác. Đạo lý này, từ kiếp trước sau khi gia nhập quan trường không bao lâu Từ Quân Nhiên đã hiểu được. Dù sao không phải tất cả mọi người đều có thiện ý đó, như cha con Lý Dật Phong giúp mình.
- Cục trưởng Lý, chuyến đi tỉnh lần này, chi bằng ông cùng tôi đi thăm một người bạn, được không?
Nhìn Lý Trấn Phong, Từ Quân Nhiên chậm rãi ném ra một miếng mồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận