Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 845: Người quen cũ.

Cuộc đời con người cũng giống như chòm sao Thiên Bình, luôn cần một thứ gì đó để cân bằng: một bên cho, một bên nhận; một bên mất đi, một bên có được; một bên cày cấy, một bên thu hoạch; một bên là vật chất, một bên là tinh thần; một bên là bản thân mình, một bên là người ngoài. Thượng đế rất khó khăn. Ông ta không thế đem tất cả những chuyện tốt đến cho bạn; cũng không thể mang hết những chuyện bất hạnh đều đổ lên đầu bạn. Coi nhẹ được mất mới có thể có được sự cân bằng trong cuộc sống.
Giữa nam và nữ hoặc là người tình, hoặc là kẻ thù, hoặc chỉ là người qua đường căn bản là không thể như anh em, bạn bè. Có một điều mãi không thể thay đổi được: giữa nam và nữ có rất nhiều điều không bình đẳng, mà chỉ cần lệch pha một chút thì nhất định phải dùng trí tuệ và mồ hôi để bù lại.
Từ Quân Nhiên cảm thấy cách nói này rất có lý. Chỉ có điều theo hắn giữa nam và nữ vẫn có tình bạn thuần khiết. Căn bản chỉ là một chuyện tiếu lâm mà thôi. Về chuyện này hắn đã có mấy lần trải nghiệm rồi.
Ngược lại giữa nam và nam có thể tồn tại tình bạn thực sự. Còn về việc giữa nam và nữ nói là có tình bạn thân thì Từ Quân Nhiên không tin điều này. Đó chỉ là cách nói của những người đàn bà dâm đãng mà thôi. Chuyện này xảy ra quá nhiều trong giới thanh niên.
Cầm điện thoại di động, Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nói với Đỗ Vĩ:
- Tôi nói cho cậu biết, ăn cơm thì có thể được còn những chuyện khác thì đừng nói đến. Tôi không thể làm những chuyện không có nguyên tắc.
Đỗ Vĩ cười nhạt:
- Tôi nói này đại học giả. Cậu muốn dọa chết tôi hay sao? Tôi biết cậu là người cầm bút. Thế nhưng ở Bắc Kinh thì một cán bộ cấp thấp như cậu cũng không được coi là quan to gì đúng không? Có ai mà thèm chú ý đến cậu chứ?
Đương nhiên là gã biết thân phận và địa vị của Từ Quân Nhiên ở Bắc Kinh. Nói như vậy cũng chỉ là thói quen đấu khẩu bình thường của hai người mà thôi. Từ Quân Nhiên hiểu rõ cho dù là bản thân mình không nói thì Đỗ Vĩ cũng sẽ không sắp xếp đến những nơi lộn xộn. Mà Đỗ Vĩ thì cũng biết bất luận bản thân mình nói thế nào Từ Quân Nhiên cũng không tức giận.
Nghe xong lời của Đỗ Vĩ, Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ cười gượng:
- Được rồi, được rồi. Tôi biết ở Bắc Kinh lợi hại. Cán bộ cấp Sở nhiều như chó con. Lãnh đạo cấp bộ đi khắp nơi. được rồi. Loại quan thất phẩm tép riu như tôi lại được Tổng giám đốc Đỗ quan tâm tới, ài…
Cán bộ cấp thấp, còn là quan thất phẩm tép riu. Dù sao quan thất phẩm ngày xưa cũng đã là Huyện lệnh, chẳng phải cũng chỉ là quan tép riu mà thôi.
Đỗ Vĩ nghe Từ Quân Nhiên nói như vậy cười hi hi:
- Nếu đã như vậy. Cậu nên từ chức đi thì hơn. Chúng ta cùng nhau hùn vốn làm ăn. Cậu thấy thế nào?
Từ Quân Nhiên hừ một tiếng:
- Tên tiểu tử này biết rõ là tôi không thể làm như vậy. Cậu cố ý chọc tức tôi phải không?
Đỗ Vĩ cười nói:
- Biết cậu có tài rồi. Được rồi, cậu đã không trượng nghĩa. Đến Bắc Kinh cũng không gọi điện thoại cho tôi. Nếu như không phải Sở Văn Thiên gọi điện thoại cho tôi thì tôi cũng không biết cậu đã đến đây. Nói đi, muốn đền tội với anh như thế nào?
Từ Quân Nhiên là thành viên nhỏ tuổi nhất ở trong lớp. Đa số các bạn trong lớp đều đối xử với cậu ta khá tốt.
- Đền tội còn không đơn giản sao? Tôi chuẩn bị mời tất cả các bạn học ở Bắc Kinh. Cậu nói xem, nên đến đâu thì hợp lý?
Từ Quân Nhiên cười nói với Đỗ Vĩ. Đỗ Vĩ chính là người cầm đầu, hơn nữa cũng là người làm kinh doanh. Những chuyện như thế hỏi gã là hợp lý nhất rồi. Hơn nữa, quan hệ giữa Từ Quân Nhiên và Đỗ Vĩ cũng là như vậy. Khi còn đi học tuy là Đỗ Vĩ không ở cùng ký túc với Từ Quân Nhiên nhưng có quan hệ rất tốt với phòng ký túc của hắn ta. Sở Văn Thiên lại là đồng hương với gã, là người bạn tâm đầu ý hợp với gã.
Nghe xong vấn đề của Từ Quân Nhiên Đỗ Vĩ nghĩ một lúc nói:
- Đến khách sạn Hoa Phủ đi. Tiệm cơm có tiếng nhất gần đây cũng chính là quán này.
Từ Quân Nhiên nói:
- Vậy được, tối mai ở tiệm cơm Hoa Phủ. Tôi mời, nhất định cậu phải đến đấy nhé.
Đỗ Vĩ gật gật đầu:
- Cậu yên tâm. Cậu mời tôi nhất định sẽ tới. Có điều tôi nói : Cậu mời bạn học của chúng ta có định mời Điền Vũ hay không?
Từ Quân Nhiên lập tức ngây người. Một quá khứ mà hắn không muốn nhắc lại. Trong ký ức của hắn: Điền Vũ đã từng là một trong số những người bạn rất tốt. Chỉ có điều cô ta là phụ nữ. Lúc đó, tuy là Từ Quân Nhiên đã có bạn gái rồi nhưng Điền Vũ vấn thích hắn. Chỉ là sau này Hoàng Tử Hiên chen ngang, Từ Quân Nhiên mới đau lòng dời khỏi Bắc Kinh. Từ đó cũng mất liên lạc với Điền Vũ. Thật ra lúc đó nếu hắn ta chọn ở lại Bắc Kinh. Điền Vũ nhất định sẽ ở bên cạnh hắn.
Vừa mới đây mà đã mười năm rồi. Lần trước Từ Quân Nhiên nghe được tin Điền Vũ đã lấy một người rất có năng lực. Sinh được một con gái thông minh, xinh đẹp, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.
- Cậu Đỗ, cậu cố ý đúng không? Cố ý làm tôi phải ấm ức…
Từ Quân Nhiên cười gượng một cái, hỏi tội Đỗ Vĩ. Tuy là hắn không hối hận với quyết định năm xưa của mình nhưng hắn không hề quên Điền Vũ. Không hề quên năm xưa ở trường Điền Vũ đã mang đến cho hắn nhiều niềm vui. Cho tới bây giờ thời gian đó có thể là quãng thời gian đẹp nhất, vui vẻ nhất của hắn. Đáng tiếc là, có những chuyện không thể hành động theo tình cảm. Đời người vốn không có chuyện hối hận.
Đỗ Vĩ nói:
- Tôi nói nhé, chuyện này cũng đã qua lâu rồi. Sao cậu vẫn còn để tâm chứ?
Từ Quân Nhiên cười gượng nói:
- Cậu cũng nói là chuyện cũ. Đã là chuyện cũ thì còn nhắc lại làm gì? hiện giờ Điền Vũ có cuộc sống rất hạnh phúc. Tôi thấy không nhất thiết phải làm phiền tới cô ấy. Cậu thấy sao?
Đỗ Vĩ im lặng một chút. Gã hiểu được ý của Từ Quân Nhiên. Chỉ có điều gã không nghĩ đến Từ Quân Nhiên đối với chuyện của Điền Vũ lại có suy nghĩ như vậy. Bao nhiêu năm đã qua đi gã vốn nghĩ rằng Từ Quân Nhiên đã quên chuyện này. Thật không ngờ hắn vẫn còn cảm thấy có lỗi với Điền Vũ.
- Quân Nhiên, tuổi của cậu cũng không còn nhỏ nữa. Sau này còn phải quan hệ ở Bắc Kinh. Cậu không thể cả đời không gặp Điền Vũ chứ? Dù sao cũng một thời là bạn. Cô ấy không giống với Tạ Dĩnh. Điền Vũ cũng đã từng đợi cậu mấy năm rồi.
Đỗ Vĩ nghĩ một lúc nói với Từ Quân Nhiên.
Tạ Dĩnh chính là người con gái năm xưa bỏ mặc Từ Quân Nhiên để chạy theo Hoàng Tử Hiên. Cô ta đã kết hôn với Hoàng Tử Hiên. Không thể phủ nhận Hoàng Tử Hiên đối với cô ta cũng khá tốt.
Từ Quân Nhiên hiểu rõ Đỗ Vĩ cũng chỉ là muốn tốt cho hắn, thở dài một tiếng nói:
- Lần này thì thôi đi, để lần sau. Lần sau sắp xếp được nhất định sẽ mời cô ấy.
Trong lòng hắn vẫn cảm thấy ngại khi đối mặt với Điền Vũ. Nói là vì sự kiêu ngạo của người đàn ông cũng được hoặc là vì sự áy náy trong lòng cũng được.
- Được rồi, dù sao cậu cũng tự mình suy nghĩ đi.
Sau khi Đỗ Vĩ khuyên được vài câu cũng không nói thêm gì nữa. Cho dù là tình cảm giữa gã và Từ Quân Nhiên có thân thiết với nhau đến đâu thì gã cũng không phải là Từ Quân Nhiên. Có những việc không phải tự mình trải qua, thì cũng không có quyền lên tiếng. Gã lên tiếng nói chuyện này với Từ Quân Nhiên là bởi vì Đỗ Vĩ cho rằng Từ Quân Nhiên và Điền Vũ đều là người tốt. Tuy rằng cuối cùng hai người không thể đến được với nhau. Nhưng tuyệt đối không thể cả đời không qua lại với nhau được.
Chuyện tình bạn, khi một người càng ngày càng thành công thì lại càng quý hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận