Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 860: Trạm kế tiếp

Từ Quân Nhiên trầm mặc không nói gì. Ông cụ Tôn còn chưa nói xong nhưng ý của ông đã rất rõ ràng. Dĩ nhiên, ông đã có cảnh giác trước tình hình đuôi to khó vẫy hiện nay của nhà họ Tôn, vì vậy ông mới muốn dùng cách này để phân biệt được một số người. Dù sao thì các cụ ta đã có câu, gió mạnh mới biết cỏ cứng, Hoa Hạ không thiếu những thế hệ dệt trên gấm, nhưng những người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết thì không nhiều.
Chỉ có điều, Từ Quân Nhiên không biết, cách này là đúng hay sai. Dù sao thì cách này chỉ có thể dùng một lần. Hơn nữa, trong chốn quan trường, bản thân chuyện này đã mang trong mình những ý nghĩa không thích hợp cho lắm. Phải biết rằng, nếu không có lợi ích, cho dù là người thân cũng sẽ dao động khi tính đến vấn đề này.
- Ông ngoại, ông mạo hiểm quá.
Sau khi trầm tư hồi lâu, Từ Quân Nhiên mới mở miệng nói với Ông cụ Tôn. Cho dù chuyện gì có xảy ra đi chăng nữa thì hắn vẫn phải nhắc ông một câu.
Ông cụ Tôn nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta nói rồi, chỉ cần ta vẫn còn đây thì chắc chắn nhà họ Tôn sẽ không có chuyện gì.
Từ Quân Nhiên im lặng. Ông nói đúng, cho dù nhà họ Tôn có đến bước đường nào, cho dù có loạn lạc ra sao, chỉ cần ông cụ vẫn còn, chắc chắn sẽ không bị suy bại. Chỉ sợ đây chính là lý do khiến ông dám làm như vậy.
- Cháu không cần ở lại đây đâu.
Đột nhiên Ông cụ Tôn mở miệng nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Ông nói vậy là sao ạ?
Hắn vừa lên Thủ đô để chuẩn bị nhập học trường Đảng, rốt cục lão gia tử lại nói như vậy, điều này khiến Từ Quân Nhiên hơi khó hiểu.
Ông cụ Tôn nhìn Từ Quân Nhiên rồi chậm rãi nói:
- Ta hiểu rõ suy nghĩ của cháu. Cháu luôn thấy mình còn quá trẻ, cần phải rèn luyện nhiều hơn nữa, phải rèn dũa giấu tài mới là quan trọng. Nhưng cháu có nghĩ tới chuyện, có lúc phải nhìn nhận chuyện này theo hai mặt, cháu cũng đã sắp 30 tuổi rồi, nếu không thể nhanh chóng lập được thành tích, chẳng nhẽ cháu lại muốn làm một nhà lý luận sao?
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc. Hắn không ngờ, ông cụ sẽ nói ra những lời như vậy. Trước đây, hắn vẫn luôn muốn giấu tài, tránh để bị người khác chú ý. Nhưng thật ra, hắn không biết một chuyện, đối với những người quyền cao chức trọng kia, địa vị lúc này của hắn chẳng có tí uy hiếp nào. Tạm thời, người ta còn không thèm quan tâm đến mình, còn với những người ở cấp thấp, một người không được xếp vào hàng ngũ lãnh đạo cấp cao cũng không đủ để khiến họ sợ hãi.
Xem ra là do hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Từ Quân Nhiên lén thở dài. Hắn gật đầu nói với Ông cụ Tôn:
- Tại cháu không suy tính chu toàn.
Ông cụ Tôn gật đầu:
- Học tập ở trường Đảng còn nửa năm nữa, cháu cứ ở đây thêm nửa năm nữa đi. Sau đó phải xuống địa phương làm việc, đừng về Đông Hải nữa. Nơi đó quá loạn, suy tính không đặt vào công việc, cả ngày chỉ nghĩ xem nên đấu đá nhau như thế nào, thật sự không biết bọn họ có phải là cán bộ của Đảng ta nữa hay không.
Với thân phận của ông mà nói ra những lời như vậy, có thể thấy mọi động thái của lãnh đạo tỉnh uỷ Đông Hải đều khiến các bậc tiền bối thấy bất mãn.
- Cháu biết rồi ạ!
Từ Quân Nhiên nói với Ông cụ Tôn. Hắn hiểu được rằng, nếu như ông cụ đã nói như vậy với hắn, điều đó cũng có nghĩa là không bao lâu nữa, công việc của hắn cũng sẽ thay đổi.
Lúc dời khỏi bệnh viện, sắc mặt của Từ Quân Nhiên rất trầm trọng. Nhiều người còn tưởng rằng hắn như vậy vì tình trạng bệnh tình của ông cụ, nhưng thật ra họ không biết rằng là vì hắn sắp phải dời khỏi Đông Hải. Dù sao thì dự định lúc đầu của Từ Quân Nhiên là xây dựng được sự nghiệp ở đó, không ngờ ông cụ đã giúp hắn sắp xếp rất nhiều chuyện rồi. Thật lòng mà nói, là do ông cụ đã dùng trí tuệ chính trị mấy chục năm để vạch trần những gì Từ Quân Nhiên chưa nhìn thấu.
Đến lúc này, cái gọi là mùi rượu ngon không sợ ngõ sâu đã không thể thực hiện được trong chốn quan trường. Nếu Từ Quân Nhiên đã bộc lộ tài năng, vậy kế tiếp việc hắn phải làm là làm như thể nào để dùng kiến thức lý luận để vận dụng vào thực tiễn, từ đó hoàn thành bước chuyển biến từ lý luận sang thực tiễn. Một khi hắn làm được như vậy, tất nhiên con đường làm quan sẽ rộng mở thênh thang.
Việc kêu gọi đầu tư vào tỉnh Đông Hải được diễn ra rất nhanh chóng. Sau khi Từ Quân Nhiên nhập học ở trường Đảng được hơn 1 tháng đã nghe được tin tức này. Tập đoàn Viễn Đại đã chính thức quyết định đầu tư vào tỉnh Đông Hải với kim ngạch đầu tư lớn kinh người. Hơn nữa, hai bên còn đạt được thoả thuận hợp tác lâu dài. Không khoa trương khi nói rằng, Từ Quân Nhiên chỉ mới làm việc ở văn phòng trên Thủ đô chưa tới 3 tháng đã tạo nên một kỳ tích lớn.
Dĩ nhiên, Từ Quân Nhiên cũng đã nhận được điện thoại từ bên phía tỉnh uỷ. Trong điện thoại, Trần Tuấn Nho hùng hồn tuyên dương Từ Quân Nhiên, hơn nữa còn để lộ chuyện, Tỉnh đang tiến hành điều chỉnh đơn vị lãnh đạo huyện thành. Ý tứ rất rõ ràng, nếu Từ Quân Nhiên muốn thay đổi thì phải nhanh chóng nói chuyện với Phương Chính mới được.
Sau khi nhận được cú điện thoại này, Từ Quân Nhiên liền quả quyết gọi điện cho Phương Chính, không thể chuyện gì cũng phải đợi người ta mở lời trước. Hơn nữa, do thân phận, hắn chủ động nói với Phương Chính chuyện hắn có thể rời khỏi đây sẽ kéo gần quan hệ giữa hai người.
Quả nhiên, khi nhận được điện thoại của Từ Quân Nhiên, Phương Chính cười cười, không hề tức giận mà trực tiếp nói với hắn:
- Đồng chí tiểu Từ muốn tới thành phố nào?
Trong lòng Từ Quân Nhiên biết rõ, Phương Chính không chỉ nói cho qua chuyện. Nếu như không xảy ra rắc rối trong tỉnh trước đây, có khi, Phương Chính cũng không nói những lời này. Nếu hắn muốn được điều chuyển đi bất cứ nơi nào với vị trí hiện này, chỉ sợ cũng khó. Chỉ có điều, hiện nay còn có sự cố gắng của Phương Chính, hơn nữa, hắn cũng lập được chút thành tích, có khi Phương Chính vừa đưa ra ý kiến, chắc chẳng mấy ai phản đối.
Từ Quân Nhiên hơi do dự một lát rồi nói với đối phương:
- Thủ trưởng, tôi cũng không rõ lắm. Gần đây, ông cụ trong nhà không được khoẻ lắm nên tôi định nghe theo ý kiến của ông.
Đây là những lời hắn suy nghĩ mãi mới nói ra được. Dù sao thì nếu như tự Từ Quân Nhiên nói muốn rời khỏi tỉnh Đông Hải, chắc chắn sẽ để lại ấn tượng xấu cho Phương Chính. Ngược lại, nếu như là ý kiến ông cụ Tôn đưa ra, Phương Chính sẽ không thể nói gì được. Dù sao thì Phương Chính có lợi hại như thế nào đi chăng nữa vẫn còn kém rất nhiều so với ông cụ Tôn.
Quả nhiên, sau khi Từ Quân Nhiên nói ra câu này, Phương Chính trầm mặc trong giây lát rồi bật cười:
- Phải, chắc chắn lãnh đạo đã tính toán rất kỹ rồi. Vậy thì được, việc điều chuyển cán bộ lần này tôi sẽ cân nhắc.
Khi ông ta nói cân nhắc, điều đó có nghĩa là ông ta sẽ không tự động sắp xếp Từ Quân Nhiên tới những nơi bừa bãi. Phải biết rằng, vị trí của Từ Quân Nhiên hiện này là Thủ đô. Tuy cấp bậc vẫn là cấp chính sở, nhưng chỉ cần Từ Quân Nhiên muốn, việc hắn tới bất cứ một thành phố nào làm phó bí thư là chuyện thường tình.
Từ Quân Nhiên để điện thoại xuống rồi thở phào một cái. Hắn biết mình làm như vậy có thể sẽ đắc tội với Phương Chính, thậm chí còn mất đi một cơ hội tiến thân, nhưng Từ Quân Nhiên tin rằng, cho dù ai có hại mình đi chăng nữa thì ông cụ Tôn cũng sẽ không hại hắn. Hắn đang mong chờ, không biết trạm kế tiếp của mình sẽ là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận