Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 556: Tâm sự với người đẹp.

Thời tiết thất thường giống như sắc mặt của cô thiếu nữ kiêu căng. Buổi sáng trời trong nắng ấm, buổi chiều đã mưa phùn rầm rề. Từ Quân Nhiên đứng ở ngoài cửa nhà Thôi Tú Anh, phát hiện thời tiết bên ngoài đã bắt đầu tối sụp dần. Đang mưa phùn mù mịt, hiện tại có chiều hướng phát triển thành mưa to gió lớn.
Sắc trời u ám, ánh sáng nhàn nhạt trên con đường giăng đầy mưa mù mịt, cửa phòng cũng không mở. Từ Quân Nhiên cúi đầu đứng đó hút thuốc. Điếu thuốc bị đốt khiến không gian nhỏ hẹp sặc mùi thuốc lá. Đôi mắt Từ Quân Nhiên hơi đỏ lên, khóe môi khô khốc, lòng bàn tay nóng hổi, ngây ngẩn nhìn giọt mưa “tí tách” rơi trên cửa sổ.
Do dự một lúc, Từ Quân Nhiên mới gõ cửa nhà Thôi Tú Anh.
- Chủ tịch huyện Từ, sao ngài lại tới vậy?
Thôi Tú Anh mở cửa, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, không ngờ Từ Quân Nhiên lại tới tìm mình vào lúc này.
Từ Quân Nhiên nhún vai:
- Có việc tìm cô nói chuyện, có tiện không?
Thôi Tú Anh gật đầu:
- Hôm nay bố mẹ tôi đều làm ca đêm, chỉ có mình tôi, vào rồi nói.
Từ Quân Nhiên gật đầu, bước vào cửa nhà Thôi gia, nhìn bàn trà phòng khách. Bất ngờ phát hiện trên bàn có một bình rượu trắng đã mở nắp, lại quay người, quan sát kĩ sắc mặt của Thôi Tú Anh, phát hiện mặt cô hơi ửng hồng, xem ra đã uống khá nhiều.
Áo khoác màu xanh nhạt, bên trong áo sơ mi hồng, hôm nay Thôi Tú Anh mặc đồ khá đẹp.
- Sao lại uống rượu?
Từ Quân Nhiên thoáng nhìn Thôi Tú Anh, cười hỏi.
Từ Quân Nhiên vừa nói dứt lời, “bựt” một tiếng, Thôi Tú Anh đã dùng đồ mở nắp chai mở cái nút, khiến mùi vị của Yet lập tức bật tung ra lan trong không khí.
Ngửi thấy mùi thơm, Thôi Tú Anh cười khoái trá. Cặp mắt tinh nghịch nhìn Từ Quân Nhiên, rõ ràng phát hiện đối phương có vẻ hơi nghiêm túc. Mặc dù còn đứng đó, nhưng không có ý định uống với mình một cốc.
Dường như hơi do dự một chút, lại như bị mùi thơm này kích say. Gò má Thôi Tú Anh lại bắt đầu ửng hồng mơn mởn như cánh hoa anh đào đang hé nở. Sự do dự và đấu tranh trong ánh mắt cô cuối cùng biến thành sự kiên định, sau đó mở miệng hỏi.
- Anh nói đi, sao đột nhiên lại tới đây? Tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc anh sẽ không tới giải thích với tôi.
Từ Quân Nhiên hơi bất ngờ, im lặng hồi lâu, mới cười nhẹ lắc đầu. Sau đó nói với Thôi Tú Anh:
- Có lẽ tôi muốn tìm một người để tâm sự. Cô còn nhớ không? Tôi từng nói với cô khi ở tầng dưới, sự kiên trì của tôi và của cô về mặt bản chất đều giống nhau. Chúng ta kiên trì để có được cuộc sống như ý muốn. Tôi nghĩ chúng ta hẳn là có rất nhiều tiếng nói chung. Tôi cũng có thể nói với cô một số chuyện, dù sao qua một thời gian nữa, chúng ta cũng sẽ không gặp mặt thường xuyên nữa.
- Vì sao?
Thôi Tú Anh nghiêng đầu, có chút khó hiểu hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười cười, thản nhiên nói:
- Cô biết quá nhiều bí mật của tôi, theo bản năng tôi đều phải tránh xa cô ấy.
Chăm chú nhìn Thôi Tú Anh, Từ Quân Nhiên nhìn cô trực diện không né tránh. Ánh mắt không tới mức thành khẩn, nhưng lại khiến người ta muốn tin lời hắn nói. Vì ngoài trời đầy mây đen, Thôi Tú Anh lại không bật đèn phòng khách, chỉ có ánh sáng một chiếc đèn bàn trong phòng ngủ soi chiếu cả căn phòng. Cảnh này khiến cả người Từ Quân Nhiên dường như bị ẩn giấu trong bóng tối. Vì thế Thôi Tú Anh không nhìn rõ biểu cảm của hắn, nhưng đôi mắt đó lại cứ sáng trưng.
- Được rồi. Dù sao tôi cũng rảnh, nghe thử xem anh muốn nói gì.
Thôi Tú Anh nói, nhẹ nhàng dựa vào trên ghế sopha, không tiếp tục nhìn vào đôi mắt hút hồn của Từ Quân Nhiên. Bởi vì đôi mắt của Từ Quân Nhiên rất đẹp, cho dù trong bóng đêm cũng khiến tim người ta đập rộn.
- Em thích nghe kể chuyện không? Những câu chuyện này rất thú vị.
Từ Quân Nhiên thản nhiên nói.
Hai người uống rượu ở ban công nhà Thôi Tú Anh. Cửa sổ đóng chặt, vì bên ngoài đang mưa to. Tuy nhiên qua lớp cửa kính, hai ngươi vẫn có thể nhìn được bầu trời bên ngoài.
Không hẹn trước, Từ Quân Nhiên và Thôi Tú Anh đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một màn đen kịt, dường như không có gì tồn tại, giống như bước đi trong màn sương mù, thoát ra là có thể nhìn thấy những vì sao lấp lánh, chỉ cần tiếp tục kiên trì, là bản thân có thể hưởng thụ cảnh đẹp này.
Từ Quân Nhiên là người rất có khiếu kể chuyện, hắn vốn rất có tài ăn nói. Cho nên hắn luôn có thể chọc cười Thôi Tú Anh bằng giọng điệu kể chuyện vừa hài hước lại thâm sâu. Câu chuyện thứ nhất là một câu chuyện liên quan tới kẻ cướp. Câu chuyện xảy ra ở nước Mỹ xa xôi. Có một người cướp hàng triệu đô la trong ngân hàng, hơn nữa còn thoát khỏi sự truy đổi của cảnh sát. Mà nguyên nhân xa lưới cuối cùng lại là vì kể chuyện này với người bạn gái yêu nhau đã lâu. Sau đó cô ta lại nói với bạn mình, chuyện mới dần dần bị truyền đi.
- Vì sao anh ta lại nói ra?
- Còn có một câu chuyện nữa, sau khi tiếp tục nghe câu truyện này, em sẽ biết vì sao lại có nhiều tội phạm được chứng minh có vấn đề về tâm lý đến vậy.
Từ Quân Nhiên cười thần bí. Hắn lại rót rượu trắng vào cốc của hai người, sau đó tiếp tục nói.
- Lúc tôi học đại học, từng đọc được một tin tức. Nghe nói chuyện xảy ra ở Châu Âu. Có một người giết chết mười mấy kẻ lang thang, mà lí do là vì chính phủ không cung cấp chỗ nghỉ cho người lang thang, chẳng bằng để họ chết đi, đỡ phải chịu khổ.
Từ Quân Nhiên chậm rãi kể chuyện, mặt rất bình tĩnh, giống như đang kể lại một sự việc rất bình thường, lại phát hiện Thôi Tú Anh lúc này đã trừng mắt tò mò nhìn, nghiêm túc nghe mình kể chuyện.
- Cô biết vì sao y bị bắt không? Bởi vì bản thân y vốn là một nhà văn.
Từ Quân Nhiên giang tay ra khó xử nói:
- Y biên tập lại chuyện của mình viết thành tiểu thuyết dài kì. Sau đó mỗi tháng lại gửi bản thảo cho thời báo Luân Đôn. Đương nhiên, y dùng bút danh. Nhưng có một điều rất trêu ngươi là, vào tháng đó anh trai của anh ta vừa tới làm việc tại phòng thư tín của thời báo Luân Đôn. Anh ta nhận ra bút tích của y, sau đó báo cảnh sát.
- Điều tôi muốn nói, là phía sau mỗi câu chuyện, đều có những sự thật khác nhau.
Sau một hồi lâu, Thôi Tú Anh nhìn Từ Quân Nhiên, như cười như không nói. Cô cho rằng, đây là điều Từ Quân Nhiên muốn nói với mình.
Từ Quân Nhiên khó xử lắc đầu:
- Ý tôi muốn nói là, ai cũng có nhu cầu thổ lộ, không ai có thể thực sự kín như bưng được, trừ phi người đó từng trải qua huấn luyện đặc biệt, nếu không sẽ để lại rất nhiều dấu vết.
- Đợi một chút!
Thôi Tú Anh quay người về phía Từ Quân Nhiên, ánh mắt hấp háy cười, cứ nhìn khiến Từ Quân Nhiên cũng trở nên bối rối, rồi bỗng nhiên cười rộ lên nói:
- Anh nói nhiều như vậy, vòng vèo một hồi, chính là muốn nói với tôi hai điều. Thứ nhất, anh cũng cần một người lắng nghe anh tâm sự. Thứ hai, trên đời này cho dù con người làm việc gì, cũng sẽ có ngày bị phát hiện. Đúng không?
Từ Quân Nhiên vừa gật đầu, vừa quay mặt lại, để ánh mắt của mình không chạm phải ánh mắt của Thôi Tú Anh nữa.
- Haha, không phải chứ, Chủ tịch huyện Từ lại có lúc như thế này sao?
Thôi Tú Anh không kìm được cười phá lên. Cô thật sự không tìm thấy lí do khiến mình không cười, thậm chí cười rung cả người khiến rượu trong cốc trào cả ra. Cô vừa nói xin lỗi, vừa không kìm được sự vui vẻ.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Thôi Tú Anh cười tới mức chẳng ra làm sao:
- Tôi không thể cảm thấy bối rối sao?
Mặc dù đã là người của hai thế giới, nhưng đối diện với cục diện hiện tại, nếu nói trong lòng không bồn chồn, thì rõ ràng Từ Quân Nhiên đang lừa gạt. Đặc biệt là khi đó Thôi Tú Anh từng hỏi mình, anh có phải là người tốt không? Điều này khiến Từ Quân Nhiên trong lòng lại thầm hỏi, đột nhiên có chút mất tự tin. Vì hắn biết, tích lũy nguyên thủy về vốn, bắt buộc phải chạm tới lợi ích của một số người, mà mình lại là người khởi xướng việc này. Hắn không thể đảm bảo, trong quá trình cải cách mở cửa của xã Trường Thanh hoặc huyện Võ Đức, có một số phương pháp có thể coi là thực sự hợp tình hợp lý.
Cho nên, Từ Quân Nhiên phải tìm người nói ra tâm sự của mình.
Chỉ có điều, Chủ tịch huyện Từ quả thực đã không để ý tới hình tượng thường ngày của mình. Dù sao trong mắt người khác, Từ Quân Nhiên vốn không phải người có thể tùy tiện tâm sự.
Thôi Tú Anh cảm thán, anh ta là Từ Quân Nhiên đó, một người nhìn thì có vẻ lạnh lùng vô cùng, thông minh vô cùng, chính trị gia trời sinh. Một tên nhóc mới hơn 20 tuổi mà đã đối đầu với đám già đời bốn năm mươi khiến người ta rửa mắt mà nhìn. Sao hắn lại có thể có tâm sự được? Không thể hiểu được, cũng không biết giải thích những chuyện vừa xảy ra như thế nào. Vậy mình cũng chỉ có thể cười mà thôi.
- Đủ rồi, chẳng qua tôi cố tình tạo không khí thoải mái thôi.
Từ Quân Nhiên vội vàng chuyển chủ đề. Đối diện với cô gái này, hắn thật sự có chút bất đắc dĩ. Người ban đầu nghi ngờ mình không phải là người tốt là cô ta, hiện tại nói mình buồn cười cũng là cô ta, phụ nữ đúng là loại động vật khó phục vụ.
- Cố ý? Thật ư?
Thôi Tú Anh xông tới, cô cố gắng muốn nhìn cho ra biểu cảm của Từ Quân Nhiên, cô hi vọng đối phương sẽ né tránh.
Nhưng Từ Quân Nhiên không làm vậy. Hắn giương mặt, ánh mắt hết sức chăm chú, nhưng lại không che giấu được gò má ửng đỏ vì rượu:
- Tôi nói rồi, đó là tôi cố ý làm vậy.
Cho dù như thế nào cũng tới mức này rồi, bản thân có chết cũng không thể thừa nhận được.
- Ây, cho qua đi. Nhưng sau đây chúng ta nói gì? Chuyện anh muốn nói với tôi hẳn không phải là hai câu chuyện này chứ.
Lúc này, Thôi Tú Anh đột nhiên nghĩ tới điều gì, ngạc nhiên nhìn Từ Quân Nhiên khó hiểu hỏi:
- Đợi đã, chẳng phải anh có bạn gái sao, sao lại phải tới tìm tôi?
Bất đắc dĩ lắc đầu, Từ Quân Nhiên thở dài một hơi nói:
- Hiện tại cô ấy đang ở nước ngoài, không rảnh. Hơn nữa hôm nay tôi cũng có một vài chuyện muốn nói với cô.
Đúng là hôm nay hắn có việc mới tới tìm Thôi Tú Anh. Không có việc không lên điện tam bảo. Từ Quân Nhiên không phải loại đàn ông tùy tiện xông vào phòng của phụ nữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận