Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 226: Ngồi không yên.

- Người anh em, không sao chứ?
Từ Quân Nhiên vừa rời khỏi đại sảnh, Trịnh Vũ Thành lo lắng bước đến hỏi, anh ta vừa nhận được báo cáo của cấp dưới.
Cười nhẹ nhàng, Từ Quân Nhiên hỏi Bạch Sa và Vương Vĩ Đạt đằng sau Trịnh Vũ Thành:
- Anh Vương, anh Bạch, chuyện nghe ngóng thế nào rồi?
Hôm qua, hắn đã sắp xếp hai người này đi nghe ngóng từ đầu đến cuối chuyện nhận thầu nhà khách Dân tộc ở tỉnh.
Bạch Sa gật đầu, anh ta đem chuyện nghe ngóng được từ Từ Tuấn Vinh kể cho Từ Quân Nhiên, cuối cùng nói:
- Hình như là đề nghị của Bí thư Chu, lúc đó Bí thư Trần và Trưởng ban Trương đều phản đối chuyện này, thái độ của Chủ tịch tỉnh Tôn rất mập mờ.
Từ Quân Nhiên cau mày, không nói thêm gì, xem ra chuyện này đúng là không dễ xử lý, dù sao cũng dính đến chuyện tranh giành ở tỉnh ủy, giống như Hô Diên Ngạo Ba đã nói, mình mà dính vào, cho dù kết quả cuối cùng ra sao, đều phải đối mặt với một cục diện khó khăn. Nên biết những cuộc đọ sức cấp bậc này, không thể so với trước kia, nếu nói trước kia Từ Quân Nhiên viết bài văn đó là có Tào Tuấn Minh giúp sức, vậy thì chuyện lần này, đồng nghĩa hắn đã vô tình khuấy đảo cuộc tranh giành giữa các phe phái tỉnh ủy.
- Trong đó làm sao đây?
Trịnh Vũ Thành vẻ mặt lo lắng nhìn vào đại sảnh, hỏi Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên cười ha hả, khoát tay nói:
- Mặc kệ họ, gọi một quản lý đến là được.
Dừng một chút, hắn cười lạnh nói:
- Đợi đám Vu Trạch Diễn tìm đến tận cửa rồi tính sau, tôi muốn xem thử, mấy tên con ông cháu cha này rốt cuộc muốn chơi trò gì.
Hắn đã quyết định, nhanh chóng tìm hiểu chuyện bên này, nếu không giữ được Trịnh Vũ Thành, thì bảo anh ta đi làm giúp bên Bằng Phi, hoặc là đến quản lý nhà xưởng của trấn Lý Gia. Từ Quân Nhiên rất rõ, cho dù là mình hay lãnh đạo khác của huyện Võ Đức hoặc trấn Lý Gia, chẳng có ai là có khả năng quản lý một xí nghiệp, bản thân có lẽ có thể dựa vào bản lĩnh biết trước sự việc tìm con đường phát triển nhanh chóng cho xí nghiệp, nhưng không thể chỉ dựa vào điều này để giúp doanh nghiệp lớn mạnh được, dù sao kinh doanh một xí nghiệp cũng không thể dựa vào vài điểm mạnh là có thể duy trì. Điều cần thiết là kinh doanh từng phương diện.
Cho nên Từ Quân Nhiên vẫn chưa tìm được người quản lý phù hợp, người này cần phải có đầu óc kinh doanh, phải quen thuộc với tất cả các phương diện liên quan, quan trọng nhất là, người này phải đáng tin, nếu không xí nghiệp do mình khổ cực xây dựng sẽ bị hủy hoại trong tay người ta. Kiếp trước Từ Quân Nhiên đã thấy quá nhiều doanh nghiệp vốn có xu hướng phát triển tốt đẹp, cuối cùng bị hủy hoại trong tay lãnh đạo, những quản lý doanh nghiệp căn bản không hiểu về kinh doanh, chỉ biết dùng mệnh lệnh hành chính thay cho tất cả, cuối cùng chuyện xưởng phá sản, họ phủi mông bỏ đi nhìn mãi cũng quen mắt.
Nếu chuyện như vậy thật sự xảy ra, Từ Quân Nhiên chắc chắn sẽ không đồng ý, hắn đã tốn công sức xây dựng xí nghiệp, nếu trở thành kho tiền để người khác kiếm tiền, vậy thì giết hắn đi còn sướng hơn.
Trịnh Vũ Thành hiện tại, hoàn toàn là người lựa chọn thích hợp.
Qua chuyện lần này, cho dù kết quả cuối cùng thế nào, Trịnh Vũ Thành cũng không thể tiếp tục ở lại tĩnh thành, đắc tội với đám Vu Trạch Diễn, cho dù có người bảo vệ anh ta, Trịnh Vũ Thành cũng không thể nào ở lại trong thể chế, nên biết Trần Sở Lâm là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy kiêm Phó bí thư tỉnh ủy, thuộc hạ nhiều không nói, có lẽ không cần ông ta nói gì, cũng có người vì muốn nịnh nọt Trần Sở Lâm mà đi đối phó với Trịnh Vũ Thành, dù sao cách làm của anh ta hiện nay, chẳng khác nào đứng ở phía đối lập với Bí thư Trần.
Cho nên, chắc chắn Trịnh Vũ Thành phải rời khỏi nhà khách Dân tộc, và Từ Quân Nhiên đã chọn được một chỗ, đó là công xã trấn Lý Gia.
Dù nói trải qua chuyện lần này, thân phận cán bộ cấp khoa của Trịnh Vũ Thành có chút phiền phức, nhưng Từ Quân Nhiên nghĩ, có thể để Trịnh Vũ Thành từ chức xuống biển, đến lúc đó chức Giám đốc Nhà máy bia của công xã trấn Lý Gia sẽ do anh ta đảm nhiệm, theo kế hoạch của Từ Quân Nhiên, hắn có ý định liên hợp nhà máy rượu trắng, nhà máy bia và nhà máy giải khát lại, làm một công ty theo hình thức đầu tư cổ phần, giống như Công ty xây dựng, để công xã trấn Lý Gia lấy danh nghĩa xí nghiệp tập thể nhập cổ phần, như vậy, có thể hình thành quản lý quy mô hóa, tập đoàn hóa, lại có thể chỉ huy thống nhất.
Đương nhiên những chuyện này để nói sau, giờ phải nghĩ cách để giải quyết xong chuyện này mới được.
- Quân Nhiên, chuyện này có phải đã gây náo loạn quá không?
Đứng cạnh Từ Quân Nhiên, Vương Vĩ Đạt đứng bên cạnh do dự nói với Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Không đâu, Tôn Vũ Hiên có chừng mực, người của Sở tỉnh họ mượn chuyện này để nói chuyện của mình, chúng ta ngồi xem trò hay là được rồi.
Dĩ nhiên là hắn không thể nói với đám Vương Vĩ Đạt biết thân phận của Tôn Vũ Hiên, cũng không thể nói, đây là cuộc tranh chấp giữa mấy đại công tử và mấy tiểu công tử, cho dù Bí thư tỉnh ủy Chu đến, e là cũng chỉ mắng Đại thiếu gia nhà họ Tôn một trận, sau đó tìm Chủ tịch tỉnh Tôn Chấn An để tính sổ.
Chuyện này, trên thực tế không phải chỉ là mâu thuẫn giữa đám Trịnh Vũ Thành và Vu Trạch Diễn, nó đã biến thành cuộc đọ sức giữa phái bảo thủ và phe cải cách tỉnh ủy Giang Nam.
Từ Quân Nhiên không tin, Trần Sở Lâm không hề biết gì về chuyện này, dù sao ở tỉnh Giang Nam làm ăn bao năm như vậy, nanh vuốt các thuộc hạ trải khắp nơi không nói, vị Bí thư Trần này mà không có chút bản lĩnh, e là sớm đã bị lão hồ ly Chu Đức Lượng gặm cho không còn chút xương rồi. Có thể đấu với Chu Đức Lượng nhiều năm như vậy không ngã, có thể chứng tỏ Trần Sở Lâm này, thật sự có chút bản lĩnh, tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài.
Và người như vậy, bản thân phản đối chuyện nhận thầu nhà khách Dân tộc, còn ngầm đồng ý cho cháu mình Vu Trạch Diễn đi nhận thầu, rõ ràng là có ý tọa sơn quan hổ đấu. Với sự thông minh của ông ta làm sao có chuyện không thể nhìn được sau chuyện này có người ngầm trợ giúp, mà tính toán của ông ta, e là cũng muốn lợi dụng bàn tay đen sau tấm màn, để gây phiền phức cho Chu Đức Lượng và Tôn Chấn An,
Nghĩ tới đây, trong lòng Từ Quân Nhiên không kìm được lắc đầu cười khổ, những lãnh đạo cấp tỉnh bộ này, trong đầu có quá nhiều sạn, khiến cho một người từng làm Bí thư thành ủy kiếp trước như mình, lúc này cũng bị họ làm cho đầu óc mơ hồ. Mỗi người đều có tính toán của mình, không thể không nói, đấu với họ, mình thật sự đã rất cố gắng, cho dù mọi người có thể nhìn thấu suy nghĩ đối phương, nhưng địa vị của người ta như vậy, đạo lý một chọi mười, Từ Quân Nhiên sớm đã hiểu rõ.
Mấy người họ đang nói chuyện, chuyện trong đại sảnh đã gần xong xui. Tôn Vũ Hiên hôm nay vốn định gây chuyện, Quách Vĩ Toàn đã hạ quyết tâm, trước khi ông cụ nhà họ về hưu là lãnh đạo Sở tỉnh, dĩ nhiên có không ít quan hệ ở sở tỉnh, nhưng những quan hệ giúp anh ta đi đến cấp trưởng phòng là gần như cạn kiệt rồi, muốn lên tiếp, phải có quý nhân ủng hộ. Rõ ràng, quý nhân thích hợp nhất trong lòng Quách Vĩ Toàn, chính là Tôn Vũ Hiên.
Đám người Lý Hổ cùng với đám người của đồn công an đều bị đem đi, Quách Vĩ Toàn không đích thân đến, chỉ gọi một cán bộ Sở tỉnh lúc nãy cùng ăn cơm với Từ Quân Nhiên qua chào hỏi một tiếng.
Từ Quân Nhiên hiểu rõ ý của anh ta, chuyện lần này chẳng liên quan đến ai cả, chỉ đơn thần là nội bộ Phòng cảnh sát hình sự Sở công an tỉnh liên hoan, gặp phải đám du côn ở Tiệm cơm Dân tộc gây chuyện, hơn nữa còn có người của Đồn công an cấu kết với xã hội đen, nên hai bên mới xảy ra xung đột.
Chuyện này giao cho cấp trên của Quách Vĩ Toàn và Tôn Vũ Hiên.
Từ Quân Nhiên cũng biết nên làm thế nào, Từ Quân Nhiên hiểu suy nghĩ của họ, bản thân hắn cũng nghĩ, làm thế nào để rút khỏi chuyện này.
Về đến phòng nghỉ ngơi một lúc, Từ Quân Nhiên đang nói chuyện với Vương Vĩ Đạt và Bạch Sa, Trịnh Vũ Thành sắc mặt âm trầm bước đến, trầm giọng nói:
- Vừa nãy có người đến tìm tôi, nói là Vu Trạch Diễn bảo người đến chuyển lời với tôi, bảo tôi rút khỏi đợt cạnh tranh nhận thầu, gã sẽ không truy cứu tôi, cam đoan dừng mọi chuyện ở đây.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Xem ra, đại thiếu gia không thể ngồi yên rồi.
Mấy người đều ngây người, khó hiểu nhìn Từ Quân Nhiên, ngạc nhiên vì sao hắn nói vậy.
Từ Quân Nhiên chậm rãi giải thích nói:
- Lúc đầu muốn chỉnh đốn anh Trịnh đến cùng, giờ lại nhượng bộ, rõ ràng là bọn họ cũng nghe được tin tức, anh Trịnh, anh không sao rồi. Bảo người nói với Vu Trạch Diễn, anh đồng ý với hắn, rời khỏi vụ nhận thầu lần này.
Hắn đã nghĩ kỹ rồi, chuyện nhận thầu nhà khách Dân tộc, đã là củ khoai nóng bỏng tay, dù cho ai tiếp nhận chuyện này, cuối cùng cũng sẽ đắc tội mấy vị lão đại Tỉnh ủy, Từ Quân Nhiên không nghĩ, mấy nhân vật lớn này lại tốt bụng quên không chỉnh đốn bọn họ.
Cho nên, lựa chọn tốt nhất, chính là giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang .
Trịnh Vũ Thành cũng hiểu ý Từ Quân Nhiên, lần này anh ta có thể bảo toàn bản thân, đã là may mắn, không còn muốn tranh giành nhận thầu nhà khách Dân tộc gì nữa, cho nên sau khi Từ Quân Nhiên nói xong, anh ta liền gật đầu:
- Vậy thì tốt, tôi sẽ lập tức tìm Cục trưởng Hồ nói chuyện này.
Khóe môi Từ Quân Nhiên nở nụ cười lạnh:
- Anh Trịnh, không chỉ rút lui, tôi còn muốn anh từ chức!
- Cái gì?
- Từ chức?
Không chỉ Bạch Sa và Vương Vĩ Đạt, ngay cả bản thân Trịnh Vũ Thành cũng sững sờ, tuy nhiên họ lập tức hiểu ra dụng ý của Từ Quân Nhiên, hắn không muốn để đám Vu Trạch Diễn có cơ hội trả thù, chỉ cần Trịnh Vũ Thành rời khỏi thể chế, ít nhất Vu Trạch Diễn không thể nào làm khó anh ta. Nếu Trịnh Vũ Thành từ chức những người này còn tiếp tục dây dưa không chịu dừng, vậy đồng nghĩa sẽ cho Trịnh Vũ Thành có cơ hội vạch mặt họ, nếu thật sự làm lớn chuyện, tất cả mọi người đều không có lợi.
Dù sao, cho dù là Trần Sở Lâm, cũng không cách nào một tay che cả tỉnh Giang Nam.
Sắc mặt hơi trầm lại, cuối cùng Từ Quân Nhiên cũng lộ vẻ thản nhiên, bình tĩnh nói:
- Chuyện của anh Trịnh đã xong, nhưng chuyện lần này, mới chỉ là bắt đầu, không lâu sau, tỉnh thành này sẽ có trò hay đấy.
Ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ, Từ Quân Nhiên nhìn mặt trời trên cao, bỗng nghĩ, lúc này, có lẽ rất nhiều người, đã vì chuyện đó, bắt đầu hành động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận