Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 823: Chuyện phiếm

Ý trung nhân của ta là một anh hùng cái thế, sẽ có ngày hắn mặc kim giáp chiến y, giẫm trên bảy sắc cầu vồng đến lấy ta. Ta đoán đúng được phần mở đầu nhưng lại không đoán ra kết cục như thế này.
Thời điểm hiện tại lời thoại nổi tiếng này trong phim Đại Thoại Tây Du vẫn còn chưa lưu hành. Từ Quân Nhiên hiển nhiên không biết trong nội tâm Lý Vân đang nghĩ gì, chỉ là hắn cảm thấy cô gái trước mặt này làm mình có chút khó đối phó thôi. Có điều lý trí nói với Từ Quân Nhiên, lựa chọn tốt nhất của hắn lúc này chính là không nên dây dưa gì với cô, cô nói thế nào thì cứ như thế là được.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên vừa cười vừa nhìn về phía Lý Vân nói:
- Bây giờ đang rảnh, tôi mời cô ăn gì đó.
Nói xong hắn chỉ chỉ một cửa hàng bán kem bên cạnh phòng hát:
- Cô thấy ở đây được không?
Lý Vân lắc đầu, trừng mắt nhìn Từ Quân Nhiên nói:
- Tôi cũng không phải là con nít, anh nghĩ rằng cầm kem là dụ được tôi à?
Mặc dù nói vậy nhưng Từ Quân Nhiên vẫn nhận ra dường như cô không còn tức giận như vừa rồi nữa.
Đối với kiểu phụ nữ kiêu ngạo như thế này, trong lòng Từ Quân Nhiên luôn có ý nghĩ kính trọng nhưng không thân thiết. Cũng không phải hắn cảm thấy Lý Vân không tốt, chỉ là chính bản thân hắn cũng là người có tính tình kiêu ngạo, hai người kiêu ngạo cùng ở chung một chỗ, trừ phi có người chấp nhận nhường một bước, bằng không nhất định sẽ xuất hiện xung đột.
- Vừa rồi chẳng phải cô rất bận đấy thôi, tự nhiên quay ngược lại trách tôi là thế nào?
Từ Quân Nhiên hoài nghi nhìn Lý Vân.
- Đúng là tôi rất bận, nhưng chẳng lẽ anh không thể tự mình đến nói chuyện với tôi à. Anh cảm thấy chúng ta rất xa lạ hay sao?
Từ Quân Nhiên rất muốn nói rằng tôi với cô tất nhiên là không thân thiết rồi, huống chi tình huống lúc đó rõ ràng là cô thể hiện thái độ xa cách với tôi nữa. Phụ nữ vĩnh viễn là động vật có những hành động khó lý giải nổi mà.
- Được rồi, cho tôi xin lỗi. Thực tế lúc trước tôi còn lo lắng cô không để ý gì đến tôi đó chứ.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ thở dài một hơi nói.
Lý Vân chăm chú nhìn sắc mặt Từ Quân Nhiên, cẩn thận quan sát sắc mặt của hắn khi nói mấy lời này. Lập tức cô cười cười, tiến lên kéo tay của hắn, thản nhiên nói:
- Được rồi, vậy thì tôi miễn cưỡng tha thứ cho anh lần này. Chuyện ăn uống cứ để đó đi, bây giờ tôi cũng không muốn ăn. Nếu anh có thời gian thì đi dạo xung quanh với tôi một chút đi.
Từ Quân Nhiên bỗng nhiên có cảm giác khác thường. Giây phút Lý Vân kéo lấy tay hắn, tim Từ Quân Nhiên không hiểu vì sao đập nhanh hơn một chút.
Hai người bước chầm chậm trên đường tối, sao chiếu lấp lánh khắp bầu trời, trăng sáng đã nhô lên cao.
Từ Quân Nhiên có chút kinh ngạc liếc nhìn Lý Vân, chỉ chỉ phòng hát đang xa dần sau lưng:
- Cô không định nói với tôi là không định trở về đấy chứ? Còn Hoàng Tử Hiên thì sao?
Rõ ràng là cô đi cùng với Hoàng Tử Hiên đến đây, lại cứ thế này rời đi với mình, không có vấn đề gì sao? Giờ khắc này Từ Quân Nhiên cảm giác như mình muốn điên lên.
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến. Sau một khắc Từ Quân Nhiên liền nghe thấy ví da trong tay của Lý Vân phát ra tiếng rung. Sau đó nhạc chuông vang lên, chắc là Hoàng Tử Hiên gọi điện cho cô.
Lý Vân không trả lời câu hỏi của Từ Quân Nhiên, móc điện thoại trong ví ra rồi tắt máy khóa nguồn. Sau đó thản nhiên tươi cười nhìn về phía Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên bỗng nhiên xúc động muốn té xỉu, dùng âm thanh chan chát hỏi Lý Vân:
- Đại tiểu thư, cô làm gì thế hả?
Sắc mặt Lý Vân hết sức bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Anh cùng với Hoàng Tử Hiên đã xảy ra chuyện như thế rồi thì tất nhiên tôi cũng phải chọn cho mình một phe chứ. Tuy nói rằng hắn rất thích tôi nhưng mà thật đáng tiếc, anh lại là ân nhân cứu mạng của tôi, tất nhiên tôi phải đứng về phe anh rồi. Thế nào, tôi đúng là người tốt phải không?
Từ Quân Nhiên trắng mắt nhìn cô. Đối với cô gái này hắn hoàn toàn bất lực. Hắn tất nhiên sẽ không tin tưởng Lý Vân là người hảo tâm như vậy. Xem chừng nha đầu này đã sớm chán việc đứng trong karaoke mới tìm cớ để chạy ra ngoài thôi.
Đương nhiên lời này hắn chỉ nghĩ ở trong lòng, tuyệt đối sẽ không nói ra.
Hai người bước chầm chậm dọc theo đường lớn, nhân tiện ghé vào siêu thị ven đường mua hai chai nước uống, đi một lúc thì bước lên cầu vượt. Phía dưới người xe qua lại tấp nập, thành phố về đêm hiện lên, cao ốc san sát như rừng, nhìn xa xa những cao ốc kia phảng phất như là những hộp đèn lớn. Từ Quân Nhiên cảm thấy bây giờ nghĩ như vậy có chút giả tưởng, thực tế thì cũng chỉ có bây giờ Từ Quân Nhiên mới có cảm giác này.
- Đang suy nghĩ gì đó?
Giọng nói nhẹ nhàng của Lý Vân vang lên bên tai Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên mỉm cười:
- Không có gì, chỉ là có chút cảm tưởng thôi.
Lý Vân nói:
- Anh đang nhìn cao ốc phải không?
Từ Quân Nhiên không nói gì, thành phố Đông Hải được xem là thành thị tương đối phát triển ở vùng duyên hải Đông Nam. Sinh sống trực tiếp trong thành phố này đa số là sinh viên gần tốt nghiệp và người làm công. Những người bọn họ lúc ban đêm đều ngồi ở một quán ven đường vội vàng ăn một bữa tối giá rẻ. Lúc ngẩng đầu nhìn những lên những tòa nhà cao tầng suốt đêm sáng đèn đều cảm thấy đó là một cảnh sống lạnh lùng mà không có thực, sâu trong nội tâm lại ẩn chứa khao khát hướng tới.
Mỗi người đều ảo tưởng bản thân mình đứng trên đỉnh những tòa nhà kia, nhìn qua cửa sổ, bật điều hòa, ngửi mùi cà phê mang theo không khí gia đình, ung dung quan sát vô số người trên đời này vì mình mà làm việc. Mà không phải ở trong thành thị đã hình thành “đô thị đảo nhiệt”, giống như con chó cật lực sống dưới ánh mặt trời chói chang.
Đây là lý tưởng rất trực tiếp, kể cả là người đang qua lại trên đường, các học sinh tin tưởng tri thức là lực lượng, mang theo vận mệnh cải biến gia đình mỗi ngày vùi đầu đau khổ trong trường học, hay thậm chí là đám quan chức đang phải lăn lộn ở cơ sở.
Đại đa số mọi người đều là tiểu nhân vật, mỗi người đều đang từng li từng tí vì chất lượng bánh mì và sữa bò ngày mai tốt hơn mà phấn đấu.
Bất kể là người còn học đại học hay là đã bước vào xã hội, trong quá trình vật lộn với sóng gió cũng sẽ dần dần hiểu rõ cái thế giới này. Rồi sau đó thích ứng, mài giũa những góc cạnh của bản thân để đối mặt với một xã hội không đao thương nhưng lại tàn khốc và tìm cách sinh tồn.
Có được năng lực tiên tri đối với Từ Quân Nhiên không thể nghi ngờ gì là điều rất hạnh phúc. Hắn có thể đứng trên cầu cùng bạn bè mình thưởng thức cảnh đêm mà không phải đứng trước cái thành thị sắt thép này mê mang về tương lai. Mục tiêu của hắn rất rõ ràng, phải trèo lên thật cao, nếu có kẻ thù thì đạp xuống. Tóm lại là phải trèo lên thật cao, không đi vào vết xe đổ của kiếp trước, bị người ta dùng làm đã kê chân.
Đối với Lý Vân, Từ Quân Nhiên luôn cho cô một cảm giác kỳ quái. Nàng không hiểu rõ về người này, từ lần đầu gặp mặt ở sân bay Lĩnh Nam cho đến trận giằng co trên sân trường đại học, hay là lần gặp gỡ vô tình trong quán bar ở thủ đô. Mỗi lần hắn đều tạo cho cô một ấn tượng khác nhau. Càng hiểu rõ con người này Lý Vân lại càng hiếu kỳ, người trẻ tuổi trước mặt cô rốt cuộc đã trải qua những thứ gì để hắn luôn có được sự trầm ổn và suy nghĩ không phù hợp với lứa tuổi.
- Này, sao anh lại xuất hiện ở Đông Hải?
Mắt thấy Từ Quân Nhiên ghé vào lan can không nói lời nào, Lý Vân cười mở miệng hỏi.
Từ Quân Nhiên cười cười:
- Tất nhiên là đi máy bay đến..
Lý Vân vốn đang sững sờ, nháy mắt liền hiểu được Từ Quân Nhiên đang trêu chọc mình, lập tức giận dữ, bàn tay trắng như phấn đánh một quyền lên vai Từ Quân Nhiên:
- Anh thật là, không bao giờ nghiêm chỉnh được à. Tôi đang nói chuyện nghiêm túc đó.
Từ Quân Nhiên ha ha phá lên cười. Không biết vì nguyên nhân gì, chắc có lẽ là do cô đơn, tại nơi xa thủ đô lại gặp được người quen như thế này làm tâm tình của hắn tốt hẳn lên. Thực tế vừa rồi hắn đạp Hoàng Tử Hiên một cái làm cho tâm trạng Từ Quân Nhiên càng thêm thoải mái.
- Sau khi học xong ở trường Đảng, tôi được bí thư Phương ở Đông Hải nhìn trúng, điều tôi từ trong đó đến đây.
Đùa giỡn thì đùa giỡn, Từ Quân Nhiên vẫn giải thích nguyên nhân mình xuất hiện ở Đông Hải cho Lý Vân nghe.
Đang nói chuyện, Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Lý Vân, cười hỏi:
- Còn cô thế nào, chẳng lẽ Lý gia chuẩn bị cùng Hoàng gia kết làm thông gia sao?
Nhún nhún vai, Lý Vân nói:
- Cha tôi cũng không nói như vậy, chỉ là bảo tôi với Hoàng Tử Hiên tiếp xúc với nhau nhiều một chút. Tuổi tôi cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tìm người để gả rồi. Anh cũng biết, những gia đình như chúng ta, nếu như muốn tìm bạn trai, lui tới cũng chỉ có mấy lựa chọn. Nói thật, nếu không phải anh đính hôn với Tạ Băng Hân thì anh mới là lựa chọn tốt nhất.
Lời cô nói là sự thật. Nếu như nói mười năm trước Từ Quân Nhiên còn là một người bình thường không xu dính túi có thể tùy ý bị Hoàng Tử Hiên đuổi ra thủ đô thì bây giờ, hắn đã là một tấm gương các đại gia tộc ở kinh thành dùng để giáo dục con em mình. Dù sao bất kì ai cũng không thể quên tác dụng của hắn giữa mấy lần phong ba. Khỏi cần phải nói, Tôn gia có thể giữa nhiều lần va chạm tư tưởng toàn thân trở ra, thu hoạch được lợi ích chính trị khổng lồ nói cho cùng đều là nhờ văn chương của Từ Quân Nhiên.
Lý Vân nhớ rõ ánh mắt của cha côlúc nhắc đến Từ Quân Nhiên luôn mang theo một vẻ tiếc nuối, tiếc nuối Từ Quân Nhiên không phải là con của mình.
Từ Quân Nhiên bị lời nói của Lý Vân làm ngây người một lúc, lập tức nở nụ cười khổ. Không thể tưởng được bản thân lại trở thành cái cớ cho người ta giáo dục con cái.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Từ Quân Nhiên nói:
- Tôi cũng không dám cùng với cô nói chuyện cưới hỏi, chúng ta quá giống nhau.
Những lời này là hắn nói thật lòng, đến bây giờ có lẽ người khác nhìn không ra nhưng Từ Quân Nhiên có thể cảm giác rõ ràng tính cách của Lý Vân với mình quá giống, đều là loại người kiêu ngạo từ xương tủy.
Lý Vân nở nụ cười, cô biết rõ ý tứ của Từ Quân Nhiên. Giống như lời hắn nói, mình và hắn quá giống nhau, đều là loại người kiêu ngạo từ bên trong. Nếu hai người ở chung một chỗ có lẽ có thể trở thành bạn bè nhưng tuyệt đối sẽ không trở thành người yêu. Bởi vì mỗi người đều quá tự chủ, trừ phi có một người nguyện ý chủ động nhượng bộ.
Chỉ có điều nếu như nhượng bộ thì vẫn còn là chính mình sao?
Ngồi xuống tựa người vào lan can, cúi đầu nhìn xem đồng hồ, đã hơn chín giờ rồi. Nhìn ánh sáng nhu hòa của đèn đường cách đó không xa, Lý Vân nhẹ nhàng đặt đôi chân dài xuống đất, hất đầu nhìn Từ Quân Nhiên cười cười:
- Anh không sao đó chứ? Không lẽ bị câu nói lúc nãy của tôi làm cho bối rối hả?. Ai, Từ Quân Nhiên anh sẽ không cho rằng tôi có tình cảm gì với anh đó chứ?
Phốc!
Từ Quân Nhiên phun một ngụm đồ uống phun ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận