Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 877: Tiểu thí ngưu đao

Trong phòng họp Thị ủy Nam Châu, có thể tham gia hội nghị văn phòng bí thư, tất nhiên đều là người tài, nghe đến lời của Đoàn Khê Tuyền, cơ thể và tinh thần của tất cả mọi người trong khoảnh khắc đó đều tập trung lại, tất cả mọi người đều biết, tiết mục chính của hội nghị hôm nay cuối cùng cũng diễn ra rồi.
Cho dù là Diệp Viễn hay Tiền Vân Lục đều không phải đền đã cạn dầu, có thể làm đến trình độ này của ngày hôm nay, trên con đường làm quan trải qua không ít việc, tất nhiên hiểu được, một chức vụ khu trưởng khu Lô Trung, không đại diện được tình thế thực sự trong thành phố, nhưng lại có thể truyền tín hiệu cho người ở dưới, một tín hiệu chứng mình ai có sức ảnh hưởng trong chính quyền Thị ủy.
Từ Quân Nhiên không hề hoang mang rót chén tra trước mặt, nhìn thoáng qua mấy vị thường ủy ngồi ở kia. Hắn rất tò mò, rốt cuộc ai sẽ nhảy ra là người đầu tiên làm liều.
- Tất cả mọi người nói xem, nói ra suy nghĩ của mình.
Đoàn Khê Tuyền cười cười, đặt chén trà trong tay xuống, nhìn thoáng qua Thị trưởng Diệp Viễn và trưởng ban tổ thức Thị ủy Tiền Vân Lục, dường như chuyện này không quan trọng gì.
Nhưng trong lòng, ai cũng biết, nếu Đoàn Khê Tuyền thực sự không coi trọng việc này, chắc chắn sẽ không nhắc đến trong hội nghị.
Lúc này, cán bộ cấp chính huyện còn chưa trở thành cán bộ Tỉnh quản, cho nên thay đổi nhân sự cấp huyện, đều là thảo luận bổ nhiệm trên hội nghị thường ủy của cấp một thành phố.
Bí thư Thị ủy đã mở miệng, mọi người nhìn nhau, đều chuẩn bị phát biểu ý kiến của mình.
Nhưng đám thường ủy cũng đều có tính toán trong lòng, đối với vị trí trưởng khu của khu Lô Trung này, người cạnh tranh chủ yếu nhất là người của Tiền Vân Lục và Diệp Viễn, điều này mọi người cùng có chung nhận thức, người khác đưa ra ứng cử viên gì, căn bản là góp vui mà thôi, so sánh thực sự, vẫn chỉ là đám người nịnh nọt.
- Tôi nói một chút đi.
Tiền Vân Lục mỉm cười sau khi nhìn phòng họp một vòng, bình tĩnh mở miệng nói.
Mấy lần trước trên hội nghị. Mọi người đã thảo luận chuyện này, người ủng hộ của mỗi bên đều đã phát biểu qua ý kiến của mình, nói trắng ra là, ai cũng không có gì có thể giấu giếm lá bài của mình, lần hội nghị hôm nay, trên cơ bản là kết quả cuối cùng.
Việc trên quan trường nhìn như phức tạp, trên thực tế là không ngừng thỏa hiệp và hợp tác, Tiền Vân Lục muốn đẩy người của mình lên, giống như vậy, Diệp Viễn cũng muốn lựa chọn người mình tín nhiệm là trưởng khu của khu Lô Trung. Không phải họ có bí mật gì không thể nói cho người khác, chỉ có điều mỗi bên đều cho rằng người mình chọn mới là phù hợp nhất mà thôi.
Thấy Tiền Vân Lục muốn nói, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía y, thân là phó bí thư Thị ủy quản lý tổ chức nhân sự, địa vị của hắn trong Thị ủy có thể hiểu được.
Hít sâu một hơi, Tiền Vân Lục sắp xếp ngôn từ trong đầu, bình tĩnh mở miệng nói:
- Tôi cảm thấy, đồng chí Triệu Van rất thích hợp với chức vụ trưởng khu khu Lô Trung,. Cô ấy làm việc nhiều năm ở khu Lô Trung, cũng rất hiểu tình huống của khu Lô Trung, đặc biệt là phương diện phát triển kinh tế càng thêm thuận tay. Dù sao bây giờ chúng tôi chỉ chủ yếu đề xướng phát triển kinh tế nếu đưa một đồng chí không quen thuộc tình hình lên, sẽ ảnh hưởng đến tiến độ công tác của khu Lô Trung.
Triệu Vân, chính là ứng cử viên trưởng khu khu Lô Trung mà Tiền Vân Lục tiến cử. Dù là phụ nữ, nhưng làm việc nhiều năm ở khu Lô Trung, nhiều lần đảm nhiệm phó trưởng khu, trưởng ban tổ chức. Nay là phó bí thư khu ủy, tình huống quan trọng nhất là, cô ấy từng là tâm phúc được Tiền Vân Lục đề bạt lên.
Đối với vị cán bộ được xưng là xinh đẹp này, sự hiểu biết của Từ Quân Nhiên không phải nhiều, đối với hắn, phần lớn cán bộ của thành phố Nam Châu hiện nay, đều chỉ là danh sách trên tư liệu mà thôi, không phải Từ Quân Nhiên không muốn tìm hiểu những người này, mà là vì dù sao thời gian tiếp xúc ngắn, Từ Quân Nhiên cũng không dám đảm bảo thứ mình thấy trên tư liệu, là toàn bộ về một người.
Cái gọi là biết người biết mặt không biết lòng, vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương, từ trước đến nay trên quan trường không thiếu người thông minh, bản thân cũng không thiếu người giỏi ngụy trang là người của mình.
Phát biểu của Tiền Vân Lục nhanh chóng chấm dứt, ý tứ tất nhiên là đề cử Triệu Vân làm trưởng khu khu Lô Trung. Loại chuyện này không có gì đáng trách, dù sao đều quen biết, tình huống của Triệu Vân cũng được nói qua ở mấy lần hội nghị văn phòng bí thư, nay chỉ là nói lại làn nữa mà thôi.
Sau khi Tiền Vân Lục nói xong, ánh mắt không hướng về phía bí thư Thị ủy Đoàn Khê Tuyền, mà là hướng về phía Thị trưởng Diệp Viễn, trong mắt hắn, đối thủ thực sự của mình, chính là Thị trưởng Diệp.
Thời gian Diệp Viễn ở thành phố Nam Châu thực ra cũng không lâu lắm, tất nhiên, so sánh đến cái này, so với Từ Quân Nhiên bí thư mới đến, tất nhiên Diệp Viễn tính là cán bộ già dặn. Nhưng nếu so sánh với con đường làm quan mà Tiền Vân Lục lăn lộn ở Nam Châu, căn bản Diệp Viên không có gì mạnh, điều này cũng là nguyên nhân vì sao Tiền Vân Lục có quyền nói chuyện hơn so với Diệp Viễn ở một số việc trong nhiều lần đại hội thường ủy.
Thứ tự trên quan trường, không có nghĩa trên thực tế quyền nói chuyện của bạn phải dựa vào thứ tự này để phán đoán. Phải thực sự như vậy, sẽ không tồn tại việc tranh quyền đoạt lợi rồi.
Nhưng dù vậy, Diệp Viễn cũng với thời gian bốn năm, tạo ra một khoảng trời riêng ở Nam Châu, ít nhất có thể nhìn ra từ việc hắn có bản lĩnh tranh đoạt chức vụ trưởng khu khu Lô Trung với Tiền Vân Lục, có thể tưởng tượng được, vị Thị trưởng Diệp này cũng là một cao thủ.
Đương nhiên, Đoàn Khê Tuyền người đứng đầu Thị ủy có tác dụng gì trong chuyện này, Từ Quân Nhiên không có ý tìm hiểu. Ngược lại trong tin tức hắn có được, trong quá khứ, Tiền Vân Lục chẳng qua là tiểu đệ cấp dưới của Đoàn Khê Tuyền, mà nay trong Thị ủy, thanh thế của Tiền vân Lục còn thấp thoáng vượt qua Đoàn Khê Tuyền.
Chuyện này có ý nghĩa ra sao?
Người khác không biết, nhưng Từ Quân Nhiên có thể khẳng định, đây hoàn toàn không phải chuyện tốt gì. Hoặc là nói, đối với Đoàn Khê Tuyền đây có lẽ là chuyện tốt, nhưng đối với Tiền Vân Lục, đây là một miếng bánh độc.
Một bí thư Thị ủy công trạng to lớn, nếu vì người bên dưới có nguy hiểm bị mất quyền lực, trên tổ chức sẽ ra sao?
Trong đầu lóe lên đán án của vấn đề này, ánh mắt Từ Quân Nhiên nhìn về phía Tiền Vân Lục bỗng thấy hơi thương hại, Đoàn Khê Tuyền thật sự quá tinh anh, nhìn như từng bước nhượng bộ, trên thực tế trong hoàn cảnh rất nguy hiểm, chỉ cần y muốn tùy thời tùy chỗ có thể xử lý đối thủ.
Đương nhiên, trước đây, Đoàn Khê Tuyền càng vui vẻ nhìn thấy, chỉ sợ Thị ủy Nam Châu dưới sự không chế của hắn, có tồn tại một chút phân chia thế lực nào đó.
Diệp Viễn nâng chén trà trước mặt lên, nhẹ nhàng thổi một hơi, thổi thổi lá trà trong chén, nhấp một ngụm thấm giọng, lúc này mới lạnh nhạt đặt chén trà xuống nói:
- Nếu bí thư Tiền đã nói suy nghĩ của anh, vậy tôi cũng đưa ra ý kiến của tôi.
Nhìn các vị thường ủy, Diệp Viễn nói nghiêm túc:
- Đầu tiên, tôi thừa nhận, thời gian đồng chí Triệu Vân công tác ở khu Lô Trung không ngắn, đối với tình hình khu Lô Trung, cô ấy hiểu rất rõ. Nhưng càng như vậy, chúng ta có phải xem xét đến một vấn đề, cán bộ có năng lực như vậy, vì sao phải phải hạn chế ở một ví trí chứ? Tôi cảm thấy, cán bộ giống đồng chí Triệu Vân, nên đặt ở vị trí thích hợp với cô ý nhất. Ví dụ Ban tổ chức Thị ủy, tôi thấy cần những cán bộ có năng lực như cô ấy.
Y vừa dứt lời, sắc mặt Tiền Vân Lục lập tức thay đổi, ánh mắt nhìn Diệp Viễn cũng trở nên không có hữu nghị.
Sở dĩ y có phản ứng như vậy, cũng là có nguyên nhân, phải biết rằng Ban tổ chức Thị ủy là địa bàn của Tiền Vân Lục, nói khó nghe, Ban tổ chức hiện nay bị Tiền Vân Lục kinh doanh đến mức không tát được nước vào, hoàn toàn là một phòng của hắn. Triệu Vân vốn là người của Tiền Vân Lục, theo Diệp Viễn nói, nếu để Triệu Vân tiến vào Ban tổ chức Thị ủy, vậy chẳng phải tương đương Tiền Vân Lục tự tạo tự dùng cán bộ này sao, thế lực của hắn căn bản không thể mở rộng ra sao.
Diệp Viễn lại nói đến ứng cử viên của mình, là một vị phó thư ký trưởng của chính quyền thành phố, dựa theo cách nói của Diệp Viễn, phải tạo cơ hội cho cán bộ rèn luyện, rất nhiều đồng chí công tác ở Thị ủy chính quyền, cần một cơ hội để chứng minh năng lực bản thân, một cơ hội thực hành lý luận thực tế.
Lời của y quang minh chính đại, cuối cùng ý tứ rất đơn giản, đó là việc của bên chính quyền, tôi là người có quyền phát ngôn nhất. Hai người nói xong suy nghĩ của mình, liền dẫn đến một trận tranh luận không nhỏ trong thường ủy, đã không phỉ lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, Đoàn Khê Tuyền yên lặng nhìn cuộc tranh chấp mà dẫn đầu là Tiền Vân lục và Diệp Viễn. Ánh mắt vẫn luôn có vẻ cười nhạt, cuối cùng nhìn Từ Quân Nhiên chưa mở miệng, đột nhiên hỏi:
- Bí thư Từ, cậu có ý kiến gì không?
Trong phòng họp đột nhiên xuất hiện sự yên lặng, tất cả mọi người không ngờ tới, Đoàn Khê Tuyền đột nhiên hỏi ý kiến của Từ Quân nhiên, phải biết rằng mấy lần hội nghị gần đây, tuy Từ Quân Nhiên có tham gia, nhưng phần lớn thời gian, Từ Quân nhiên đều yên lặng uống trà, không nói một lời, giống như phòng họp không người, bây giờ Đoàn Khê Tuyền đột nhiên để hắn phát biểu ý kiến, là có ý gì?
Nghe thấy lời của Đoàn Khê Tuyền, Từ Quân Nhiên mỉm cười, hắn biết, cuối cùng Đoàn Khê Tuyền không nhịn được, nếu dựa theo sự phát triển tiếp theo của kịch bản, cho dù đề nghị của Tiền Vân Lục hay Diệp Viễn được thông qua, cuối cùng uy vọng của bí thư Thị ủy đều bị tổn thất, vậy lúc này, cần có người giảm nhiệt cho bí thư Tiền và Thị trưởng Diệp.
Giơ tay gõ trên mặt bàn, Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói:
- Nếu đồng chí Triệu Vân và đồng chí Vương Khải đều rất có năng lực, tôi thấy có thể thêm trọng trách cho họ, người không phải vẫn luôn xem xét chọn người đứng đầu Đảng ủy huyện Thanh Nguyên và khu Phú Giang sao, tôi thấy không bằng để họ nhận đi. Còn về trưởng khu khu Lô Trung, tôi cảm thấy đồng chí Hà Viễn Chính của Bộ giáo dục rất thích hợp, mọi người thấy sao?
Trong nháy mắt đó, phòng họp trở nên yên tĩnh, các thường ủy nhìn Từ Quân Nhiên luôn mỉm cười, đột nhiên cảm thấy, dường như vị phó bí thư trẻ tuổi này, mới thực sự không đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận