Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 884: Lòng biết ơn

Ý nghĩ của Từ Quân Nhiên rất rõ ràng. Mình ở Nam Châu phải hiểu rõ giữ thân mình mới tốt.
- Lão Chu, chuyện hôm nay cũng không phải hoàn toàn là trách nhiệm của anh.
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Chu Kiếm, vẻ mặt ôn hòa nhìn ông ta nói:
- Đội ngũ của chúng ta cũng không phải đều hoàn hảo, anh là lãnh đạo thì khẳng định cũng có trách nhiệm. Nhưng tôi cũng biết rõ ràng anh phụ trách toàn bộ công tác của công an thành phố, có rất nhiều chuyện cần để ý nên không thể bao quát hết được. Tuy vậy hành vi thế này là tuyệt đối không thể nhân nhượng!
Chu Kiếm nghe Từ Quân Nhiên nói vậy, bỗng nhiên thấy trước mắt sáng ngời. Dường như ông ta đã nghe thấy có cơ hội xoay chuyển tình thế.
- Bí thư Từ, ngài nói đi. Chuyện này nên xử lý thế nào? Nhất định tôi sẽ chấp hành quán triệt.
Chu Kiếm vội vàng nhiệt tình nói với Từ Quân Nhiên.
Bình tâm mà nói thân là cục trưởng công an, vốn ông ta cũng không cần ăn nói khép nép như vậy với Từ Quân Nhiên. Nhưng ngay lúc này cũng chẳng còn cách nào khác. Người đang ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Có đôi khi bị đối phương nắm nhược điểm trong tay, dù trong lòng muốn đâm một nhát chết kẻ này nhưng bề ngoài vẫn phải là ngoan ngoãn nghe lời đối phương. Đây là chuyện thật tại quan trường, hoặc nói không chỉ ở quan trường mà cả xã hội đều như thế.
Từ Quân Nhiên nhìn quanh một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trương Lệ Hoa:
- Chị Trương, chị là người bị hại, chuyện này chị định xử lý thế nào? Nếu như muốn truy cứu…
Vừa nói hai mắt hắn vừa dừng lại trên người Trần Ái Quốc mặt đã tái nhợt, lạnh nhạt nói:
- Tôi sẽ khiến người đáng bị trừng phạt nhận sự trừng phạt.
Hắn có sự tự tin này. Đừng nói là Chu Kiếm lúc này đã phải mềm mỏng, cho dù Chu Kiếm có to gan lớn mật, cả gan chống đối mình thì Từ Quân Nhiên cũng có cả trăm loại biện pháp khiến Trần Ái Quốc này ngồi nhà đá.
Trương Lệ Hoa không ngờ thoáng cái mình đã trở thành nhân vật quan trọng, lãnh đạo ở tít trên cao ngày thường giờ lại đều giương mắt trông mong nhìn mình:
- Chuyện này, chuyện này…
Trong nhất thời, chị cũng hơi do dự.
Nói đến tận cùng, Trương Lệ Hoa chỉ là một người dân bình thường, có sự sợ hãi với quan lại theo bản năng. Mặc dù Từ Quân Nhiên hỏi ý kiến chị nhưng Trương Lệ Hoa vẫn còn sợ đám người Chu Kiếm.
Hít sâu một hơi, đầu Trương Lệ Hoa đột nhiên lóe lên ý tưởng, nói với Từ Quân Nhiên:
- Chuyện này cậu quyết định đi.
Từ Quân Nhiên thoáng nở nụ cười. Không thể không nói, Trương Lệ Hoa đã lựa chọn thích hợp nhất. Cô lựa chọn như vậy chẳng khác nào đã bảo vệ tốt cho bản thân.
- Bí thư Từ, ngài xem chuyện này…
Nếu quyền quyết định đã ở trong tay Từ Quân Nhiên, đương nhiên Chu Kiếm rất vui vẻ. Dù sao vẫn tốt hơn so với một người phụ nữ không biết chuyện, chẳng may nói lung tung.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ chút, trầm giọng nói:
- Đương sự phải chịu tra xét nghiêm túc, đây là điểm thứ nhất!
Chu Kiếm khoát tay:
- Người đâu, bắt mấy người Trần Ái Quốc lại cho tôi!
Ông ta cũng không ngờ được Từ Quân Nhiên lại không tính toán ngay trước mắt, vất vả lắm mới thấy hắn không có ý định truy cứu, hôm nay hắn cứ nói thế nào làm thế đấy là tốt rồi.
Một đám cảnh sát ùa lên, trói đám người Trần Ái Quốc sắc mặt đã tái nhợt lại. Từ đầu tới cuối, vị anh rể phó cục trưởng của Trần Ái Quốc kia không rên một tiếng, sợ ánh mắt của Từ Quân Nhiên ngẫu nhiên nhìn tới mình. Trần Ái Quốc ủ rũ cúi đầu. Y biết hôm nay mình đá phải tấm sắt rồi. Trêu chọc ai không trêu, tự dưng lại động vào một thường vụ thành ủy. Hiện tại chỉ có thể cầu khẩn Chu Kiếm có thể hóa giải từ từ chuyện này, giữ cho mình được một cái mạng.
Từ Quân Nhiên nhìn một chút, lại suy nghĩ một lúc mới nói:
- Cục công an tiến hành kiểm điểm nội bộ một lần, nhất định phải xử lý nghiêm túc những cảnh sát có hành vi như thế.
Vừa nói Từ Quân Nhiên vừa dặn Chu Kiếm đầy thấm thía:
- Đồng chí Chu Kiếm, hôm nay là tôi gặp phải chuyện này, nếu là người khác thì sao? Anh tưởng tượng một chút xem cuối cùng sẽ có kết quả như thế nào?
Mặt Chu Kiếm tái nhợt. Ông ta nghĩ rằng ý của Từ Quân Nhiên là nếu một thường ủy khác gặp phải chuyện này thì sao? Theo ông ta thấy, nếu người khác mà gặp phải thì không nói tới việc có thể ra mặt hay không, chỉ riêng tính chất của việc này cũng đủ để người ta bắt được nhược điểm của mình, từ giờ tha hồ xử lý mình.
Trên thực tế, căn bản Từ Quân Nhiên cũng không có ý phức tạp như ông ta nghĩ. Thật ra ý của hắn là nếu không phải mình gặp chuyện này mà là một người bình thường thì không chừng hôm nay sẽ làm hại cả một đời người rồi.
Thấy vẻ mặt của Chu Kiếm, Từ Quân Nhiên cũng biết khẳng định ông ta đã hiểu sai ý mình rồi. Nhưng Từ Quân Nhiên cũng không có ý nói rõ ra, lộ nụ cười, xoay người rời khỏi khách sạn. Lúc này hắn không thích hợp ở lại đây nữa rồi.
Ngồi trên xe do Đoạn Văn Hiên gọi tới, Từ Quân Nhiên yên lặng nhìn những tòa nhà cao tầng qua cửa sổ xe, đột nhiên có cảm giác vô lực. Mặc dù mình vừa giải cứu Trương Lệ Hoa nhưng cũng chỉ là một đối tượng mà thôi. Chắn chắn có nhiều người gặp chuyện tương tự hoặc còn quá thể hơn trường hợp của chị ta nhiều. Mình không gặp phải thì cũng không cách nào giải quyết cho bọn họ được. Đây chính là chỗ bất đắc dĩ của dân thường.
Trời cao cuối cùng cũng không thể bao phủ trên đầu tất cả mọi người.
- Bí thư, ngài có tâm sự gì sao?
Đoạn Văn Hiên ngồi ở ghế phụ nhìn vẻ mặt Từ Quân Nhiên cũng không vui vẻ, không nhịn được mở miệng hỏi.
Trải qua khoảng thời gian làm việc chung, coi như anh ta cũng nắm được tính tình của Từ Quân Nhiên. Đây là một lãnh đạo rất có tính cách, không giống cán bộ có phong thái cũ, rất ít coi trọng, phân biệt tôn ti trên dưới. Với hắn, mọi người làm việc chung tất nhiên đôi lúc phải theo lẽ công mà làm nhưng dù sao cũng có thể càng buông lỏng một chút.
Cho nên Đoạn Văn Hiên thấy vẻ mặt Từ Quân Nhiên không tốt mới có thể chủ động hỏi thăm.
Nghe câu hỏi của Đoạn Văn Hiên, Từ Quân Nhiên cười khổ. Có một số việc dù cho có nói cho Đoạn Văn Hiên nhưng những suy nghĩ trong lòng của mình này lại không thể nói cho anh ta. Chuyện Trần Ái Quốc hôm nay chẳng qua chỉ là một việc thoáng qua mà thôi. Nói đúng ra thì đây là một vấn đề tất nhiên sẽ xuất hiện khi xã hội phát triển.
Theo tình hình kinh tế xã hội không ngừng phát triển, tác dụng của quyền lực càng ngày càng thể hiện rõ ràng. Vậy nên những người nắm trong tay quyền lực sẽ phát hiện ra quyền lực trong tay mình có thể mang lại cho bản thân rất nhiều thứ tốt, lòng người tự nhiên sẽ phát sinh một số biến hóa mà bọn họ không tự giác được. Có một số người có thể giữ vững bản tâm vì dân, có một số người sẽ đánh mất bản thân trước tiền bạc và mỹ vị do quyền lực mang tới.
Đời trước Từ Quân Nhiên đã gặp rất nhiều người ở địa vị cao, bởi không thể khống chế được nội tâm mình mà bị tham lam nuốt trọn, bởi các loại nguyên nhân mà cuối cùng trở thành một ví dụ nhục nhã trong lịch sử.
- Lão Đoàn à, nếu có một ngày anh thành cán bộ lãnh đạo, nhất định phải nhớ kỹ, quyền lực của mình là do ai cấp cho nhé!
Từ Quân Nhiên đột nhiên nói, khi Đoạn Văn Hiên còn chưa kịp trả lời đã lại tự nói tự đáp:
- Quần chúng cho chúng ta quyền lực, chúng ta phải có lòng biết ơn chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận