Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 329: Khách không mời mà đến.

Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, chuyện có thể khiến cho Hoàng Tử Tề tay chân luống cuống, hắn rất sẵn lòng giúp đỡ một tay, lại còn đang ở thời khắc mấu chốt này.
Khi hắn rời khỏi nhà của Tào Tuấn Minh, Lâm Vũ Tình không hiểu hỏi Từ Quân Nhiên:
- Chuyện của Tần Quốc Đồng không phải đã rất rõ ràng rồi hay sao?
Từ Quân Nhiên vẻ mặt bình tĩnh:
- Chị cảm thấy cái gì là sự thật?
Lâm Vũ Tình lặng im không nói, tuy có tiếp xúc không nhiều nhưng cũng hiểu được, có đôi khi sự thật cũng chỉ là quân cờ trong tay người ta mà thôi.
Lâm Vũ Tình đắn đo một hồi mới lên tiếng:
- Chân tướng không phải sẽ ở trong sự thắng lợi của thẩm phán hay sao?
Từ Quân Nhiên dừng chân lại, những lời này của Lâm Vũ Tình khiến cho lòng hắn nặng trĩu, giống như có một cái búa đè nặng, hắn trầm ngâm một hồi rồi lên tiếng nói:
- Chị Vũ Tình, những lời này của chị có vẻ sai thứ tự rồi!
Lâm Vũ Tình có chút không hiểu nhìn Từ Quân Nhiên, không rõ mấy lời này của hắn là có ý gì.
Từ Quân Nhiên cười khổ, từ từ nói:
- Trong quá trình thẩm tra, chiến thắng cái đó mới là chân tướng.
Hắn ngưng lại một chút rồi nói tiếp:
- Bất kể là ở chỗ nào đều là như thế.
Hắn thật sự vẫn còn một câu chưa nói ra, hiện nay chỉ có một số người biết được chân tướng, điều mà phần lớn người biết, chưa hẳn đã là chân tướng.
Trong số hàng trăm, hàng ngàn vụ án mà người dân tố cáo lên quan, chỉ có một, hai vụ là được xử lý công bằng, Dù cho khâm sai có lương tâm thì cũng chỉ là nghĩ cách hòa gải tránh cho hai bên bị tổn thất quá lớn mà thôi. Hơn nữa, khâm sai vừa đến, thì trên dưới đã chiêu đãi, quan địa phương thì nhất định phải khiến cho khâm sai thắng lợi trở về thì mới yên tâm. Mới không có hậu họa về sau. Cho nên, tất cả các quan lại ở các huyện đều hiểu rõ, bản lĩnh của dân chúng cũng không hơn gì, người dân cũng hiểu được, kiện cáo cũng không thể giải quyết được vấn đề, bởi vậy thường kích động làm loạn. Chỗ lợi của quan lại chính là vơ vét của dân chúng, chính điều này đã quyết định xác suất thành công của các vụ kiện tụng chỉ là một hai vụ trong số hàng trăm hàng ngàn vụ.
Cũng giống như vụ án này của Tần Quốc Đồng, không phải là không có chứng cứ, khi Thẩm Dũng Cảm và Tần Quốc Đồng bị thẩm tra ở cơ sở, có không ít người phản ứng lại chuyện của ông ta.
Tuy nhiên điều này cũng không quyết định được gì cả.
Trong rất nhiều chuyện vì các cán bộ đã quen thuộc với pháp luật, lại có quyền giải thích chúng, hơn nữa lại có liên quan dây mơ dễ má, thông đồng với nhau, cho nên, khả năng người dân muốn kiện là rất thấp. Đây là hiện trạng rất phổ biến ở Trung Hoa, chẳng ai có cách nào.
Thời gian càng kéo dài, thì thiệt hại càng nhiều, dân chúng cũng hiểu được, một là không kiện, kiện cáo chính là mua bán lỗ vốn, hai là trả một cái giá lớn cho bọn tham quan ô lại đánh bay chim đầu đàn, một khi phá vỡ quy tắc, tổn thất của họ sẽ rất lớn, bởi vậy, chim đầu đàn nhất định sẽ trả một cái giá lớn để bảo vệ tính mạng người thân trong nhà, trong hàng trăm hàng ngàn vụ kiện cáo thì xác suất thành công chỉ có một hai vụ. Kết luận là dân và quan không thể cùng đấu đá.
Bản chất của bọn tham quan vô lại là coi tiền như rác, nếu như ngoan ngoãn cung phụng cho bọn chúng thì sẽ rất hiếm gặp nguy hiểm hay phiền phức. Được nhiều lợi lộc như vậy cho nên có rất nhiều người muốn được đặt chân vào đội ngũ của chúng, vì vậy mà ngày một lớn mạnh, Tần Quốc Đồng chính là loại người như thế.
- Sao vừa rồi anh không đồng ý với ý kiến của đại ca?
Lâm Vũ Tình đột nhiên lên tiếng hỏi.
Từ Quân Nhiên cười cười, khoát tay:
- Ý tốt của đại ca, tất nhiên là tôi hiểu, chỉ có điều, tôi không muốn gây phiền phức cho anh ấy. Hơn nữa, chuyện này tự tôi có thể giải quyết, nếu đại ca ra mặt, ngược lại rất dễ làm lớn chuyện này lên. Đừng quên, cơ sở của chúng ta đều đang ở huyện Võ Đức.
Lời hắn nói đều là thật, mấy xí nghiệp mà hắn vất vả xây dựng ở huyện Võ Đức, còn quy hoạch tương lai cũng đều ở đó, Từ Quân Nhiên không hi vọng vì mấy chuyện không đâu mà làm hỏng hết tâm huyết của mình.
Lâm Vũ Tình như đang suy nghĩ điều gì, gật đầu, tuy cô không hiểu được rốt cuộc Từ Quân Nhiên đang có chủ ý gì, nhưng cô tin tưởng người đàn ông của mình. Từ Quân Nhiên không phải loại người dễ bị kích động, dù tuổi còn trẻ, nhưng hắn đã sớm chứng minh được mình là một người biết tính toán cẩn thận rồi mới làm.
Khi hắn trở lại nhà khách, Trịnh Vũ Thành cùng mấy nhân viên tiêu thụ của nhà máy rượu cũng mới trở về. Mấy ngày nay được sự giúp đỡ của Trụ sở ở thủ đô, bọn họ đã đến thăm hỏi các vị lãnh đạo đã từng công tác tại tỉnh Giang Nam, đem loại rượu trắng rất được yêu thích và đồ uống tăng lực do công xã trấn Lý gia sản xuất biếu những vị lãnh đạo này, không cần biết là có giữ chức vụ cao hay không, tất cả đều được biếu. Chiêu bàì giúp đỡ này của Trụ sở thủ đô, chuyện này rất thuận lợi, dù sao những người này đều là lãnh đạo cũ của tỉnh Giang Nam, cũng có tình cảm với nơi đó, hơn nữa cũng không phải là đồ gì quá quý giá.
Từ Quân Nhiên rất thông minh, hắn dùng danh nghĩa rất đơn giản, người dân khu cách mạng giải phóng cũ đã thay đổi được diện mạo khó khăn của mình, xây dựng nhà máy, muốn đem biếu những sản phẩm họ sản xuất ra được cho những vị lãnh đạo trước đây đã cống hiến giúp cho khu giải phóng cách mạng phát triển. Chiêu bài này của Từ Quân Nhiên, không khỏi khiến cho mấy người Trịnh Vũ Thành bội phục sát đất sự thông minh tài trí của hắn.
- Quân Nhiên, đã về rồi.
Trịnh Vũ Thành đang cùng người ta nói chuyện trước cửa phòng, thấy Từ Quân Nhiên đi đến, cất tiếng chào.
Từ Quân Nhiên gật đầu, liếc nhìn người đang nói chuyện với Trịnh Vũ Thành, trong có hơi lạ, nhưng hắn cũng không quá để ý:
- Anh Trịnh, công việc đã giải quyết xong phần nào rồi chứ?
Trịnh Vũ Thành đáp:
- Trên cơ bản thì cũng đã gần xong rồi.
Trịnh Vũ Thành nhìn Lâm Vũ Tình cười nói:
- Em dâu cũng đến rồi!
Lâm Vũ Tình không ở chỗ này, lần này cô trở về là vì công việc, Tào Tuấn Vĩ lần này khá mạnh tay, đã bao hết 3 căn phòng ở một khách sạn ở Thủ đô, chuyên để cho người của công ty đến đó ở nếu đến Thủ đô công tác.
Lâm Vũ Tình cười cười, cùng Trịnh Vũ Thành chào hỏi mấy câu, sau đó trở về phòng của Từ Quân Nhiên.
- Anh Trịnh, có chuyện sao?
Từ Quân Nhiên nhìn Trịnh Vũ Thành cười hỏi.
Trịnh Vũ Thành không trả lời:
- Chúng ta vào nhà rồi nói!
Hai người, một trước một sau đi vào phòng, Trịnh Vũ Thành đốt một điếu thuốc, cũng đưa cho Từ Quân Nhiên một điếu, hút một hơi rồi mới lên tiếng:
- Quân Nhiên, tôi định mở một văn phòng đại diện ở Thủ đô.
Từ Quân Nhiên giật mình, không hiểu hỏi:
- Mở văn phòng đại diện?
- Đúng vậy, nếu chúng ta muốn phát triển thì không chỉ chăm chăm ở cái tỉnh Giang Nam nhỏ bé này được, phải nhìn trên cục diện hiện giờ. Ít nhất thì tôi thấy được, Thủ đô là một thị trường rất đáng khai thác, nếu có thể nắm bắt được, ít nhất cũng rất có lợi cho việc tiêu thụ và phát triển nhà máy rượu.
Trịnh Vũ Thành không hổ là một nhân tài trong chuyện làm ăn, tuy không nói rõ ràng, nhưng quan trọng là, ý nghĩ này của gã đã có phần phù hợp với những đặc trưng của thị trường kinh tế.
- Hai ngày này tiô đã đến thăm hỏi không ít các vị lãnh đạo trước đây từng công tác ở tỉnh Giang Nam, hiện nay những vị lãnh đạo này, có người vẫn đang là cán bộ trên Bộ, có người hoặc là đã nghỉ hưu. Bọn họ sau khi nghe nói đến nhà máy rượu của chúng ta thì đều bày tỏ thái độ ủng hộ, rất muốn giúp khu giải phóng cũ phát triển. Tôi thấy đây là một cơ hội tốt, chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng sự ủng hộ của các vị lãnh đạo này, nhanh chóng mở rộng thị trường ở thủ đô.
Chưa hút xong một điếu thuốc, Trịnh Vũ Thành đã mô tả cho Từ Quân Nhiên thấy được bức tranh phát triển vô cùng tốt đẹp.
Từ Quân Nhiên không lên tiếng mà chỉ lặng im nghe Trịnh Vũ Thành trình bày, tuy hắn có chút hiểu biết về kinh tế nhưng chuyện liên quan đến việc tiêu thụ, Từ Quân Nhiên cũng tự biết, nếu như hắn có bản lĩnh lớn như vậy, có thể xây được một cái xí nghiệp thật lớn, thì kiếp trước hắn đã không chỉ là một Bí thư Thành ủy mà đã là lãnh đạo của một xí nghiệp nào đó.
Người sang phải biết tự hiểu, Từ Quân Nhiên cũng không phải là loại người không biết trời cao đất rộng, đối với những thứ mang tính chất chuyên môn, hắn cũng rất biết tiếp thu ý kiến của người khác.
- Anh Trịnh, tôi đã nói rồi, mấy chuyện của nhà máy rượu, anh có thể toàn quyền quyết định.
Từ Quân Nhiên gõ gõ tàn thuốc, nói với Trịnh Vũ Thành.
- Tôi tin là anh có năng lực có thể phát triển được nhà máy rượu.
Dùng người thì không nên nghi ngờ, còn đã nghi ngờ thì không dùng người, Từ Quân Nhiên tín nhiệm Trịnh Vũ Thành, tất nhiên sẽ không phản đối quyết định của gã.
Trịnh Vũ Thành gật đầu thở ra một cái, có hơi do dự nói:
- Tôi nghe nói, trong huyện có chút biến hóa.
Gã cũng là nghe người khác nói lại, Hà Vân Vĩ đột nhiên đến, cũng đã ngẫu nhiên đem theo tin tức từ Giang Nam đến. Trịnh Vũ Thành cảm thấy mình nên nhắc nhở Từ Quân Nhiên một chút, tránh việc hắn không nắm rõ được tình hình hiện tại, lỡ may bị người khác cướp công thì chẳng phải là công dã tràng hay sao.
Nghe Trịnh Vũ Thành nói vậy, bàn tay cầm thuốc của hắn khẽ run, hắn biết rõ, chuyện hắn nhất định phải mau chóng tìm ra được một cách giải quyết, nếu không sẽ có rất nhiều người để ý đến chuyện này. Một thời gian sau, rất có thể sẽ khiến cho người của huyện Võ Đức, lòng dân hoảng loạn.
- Anh Trịnh, anh yên tâm, chuyện này tôi sẽ giải quyết!
Từ Quân Nhiên đã cho Trịnh Vũ Thành một viên thuốc an thần, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, nhất định mau chóng giải quyết ổn thỏa chuyện này.
Đúng lúc này, có người gõ nhẹ vào cửa phòng, Hà Vân Vĩ đẩy cửa đi đến:
- Chủ nhiệm Từ, Bí thư Trương sắp đến đây, cậu với tôi có phải cũng nên đi nghênh tiếp một chút?
Từ Quân Nhiên cau mày, gật đầu:
- Được rồi, chúng ta cùng đến nhà ga.
Hôm nay, phó Bí thư tân nhiệm của huyện ủy huyện Võ Đức đến thủ đô, về tình về lý, Từ Quân Nhiên và Hà Vân Vĩ đều là cấp dưới, vẫn cần phải đi nghênh tiếp y.
Trên chốn quan trường, có một số chuyện là như vậy, mặc dù trong lòng vô cùng chán ghét một người, hận không thể đá văng đối phương đi, nhưng vẫn phải tuân thủ theo tôn ti trật tự trên dưới, đây là quy tắc trong vòng tròn, kẻ thù chính trị trước nay đều giống như nước với lửa không thể dung hòa, không bao giờ bỏ lỡ cơ hội để công kích đối phương cũng là một phương thức giao phong trong chốn giới chính trị. Ở đây không có chuyện nhân nhượng và thỏa hiệp, nếu có thì chính là mềm yếu vô năng, còn bất kể đấu tranh như thế nào, lấy hạ khắc thượng là phương thức không được mọi người yêu thích.
Trong chốn quan trường, làm người là loại tu luyện lớn nhất. Giống như câu nói, “Quan mới đến đốt ba đống lửa”, kinh nghiêm cho thấy bất kỳ một vị lãnh đạo mới nào, đều hi vọng có thể “làm một vị quan tốt tạo phúc cho dân”, bất kì một ban ngành mới nào cũng đều lớn tiếng khoe mẽ. Nếu có khả năng, vậy sao không thực hiện để cho người dân thấy được.
Tất nhiên, ba đốn lửa kia là bắt đầu đốt từ đâu thì còn phải xem ý đồ của người lãnh đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận