Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 842: Anh họ.

- Phòng này chúng tôi đã đặt trước rồi, làm phiền các anh nhường đi chỗ khác.
Từ Quân Nhiên bình tĩnh nói một câu làm cho khuôn mặt của mấy người biến sắc.
Chỉ có điều Chu Bác Học lo lắng, mà Giám đốc khách sạn Quốc Mậu đang kinh hoảng. Còn về phía Hà Viễn Phương nếu như quan sát kỹ có thể nhìn trong ánh mắt của gã như đang cười trên nỗi đau của người khác. Ngược lại Tưởng Mẫn nhìn sau lưng Từ Quân Nhiên lại tỏ ra nghiền ngẫm.
Sau khi mấy người bên cạnh Từ Quân Nhiên nghe xong mấy câu như vậy thi nhau đứng dậy tỏ vẻ bực tức, vơ lấy chai rượu. Bọn họ ở thành phố đã quen hoàng hành. Từ trước tới giờ chưa có ai dám kiêu ngạo như vậy ở trước mặt bọn họ.
Đúng lúc đó xảy ra một việc ngoài sự dự liệu của mọi người. Trong lúc tất cả mọi người không chú ý có người hô lớn một tiếng.
- Tất cả im hết mồm lại cho tôi.
Tiếng rống giận dữ át hết tiếng mọi người. Tất cả mọi người đều dồn mắt nhìn về phía người đang gào thét Tôn Vũ Dương. Mấy người con gái ở bên cạnh gã trực tiếp mở miệng nói:
- Anh à, anh xem bọn họ kìa. Người ta không dễ dàng gì được đón sinh nhật, Mẹ nó….
Còn chưa dứt lời Tôn Vũ Dương đã cho cô ta một cái bạt tai, trầm giọng nói:
- Cô im miệng lại cho tôi!
Nói xong, gã cất bước dời khỏi bàn rượu, đi đến trước mặt Từ Quân Nhiên. Mở miệng đang định nói chuyện thì Từ Quân Nhiên xua xua tay:
- Tôi đang liên hoan với đồng nghiệp, không có thời gian để trừng trị cậu.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc. Không ngờ rằng Từ Quân Nhiên gặp Tôn đại thiếu gia lại nói ra một câu như vậy.
Càng làm cho mọi người bất ngờ là nghe lời nói lạnh nhạt như vậy của Từ Quân Nhiên mà Tôn Vũ Dương lại không dám nhiều lời. Xua xua tay cho đám người đó dời khỏi phòng. Phút cuối còn tỏ vẻ kính phục Từ Quân Nhiên, chỉ sợ đi ra chậm lại chọc giận hắn không vui.
- Chủ… chủ nhiệm. Có, có chuyện gì vậy?
Chờ đợi sau khi người của Tôn Vũ Dương dời khỏi căn phòng. Chu Bác Học mới run rẩy hỏi Từ Quân Nhiên. Không chỉ có gã mà tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên. Thật không ngờ vị Chủ nhiệm mới đến này lại có bản lĩnh như vậy. Đường đường là con cháu nhà họ Tôn lại bị một câu nói của hắn dọa chạy mất? Những người sáng suốt thì vừa nhìn đã thấy trước mặt Từ Quân Nhiên, Tôn Vũ Dương cũng chỉ như một con chuột gặp một con mèo. Nếu như Giám đốc khách sạn Quốc Mậu vừa thể hiện thái độ chứng minh người nhà Tôn gia hàng thật đúng giá. Những người làm việc tại Văn phòng thường trú còn nghi ngờ không biết có phải Từ Quân Nhiên tự biên tự diễn vở kịch này hay không.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, xua xua tay:
- Không có chuyện gì to tát cả. Để mọi người tới dọn dẹp một chút. Chúng ta uống rượu ăn cơm.
Tiếp theo đó, nhân vật trung tâm của bữa tiệc là Từ Quân Nhiên nói hơi mệt, không uống rượu. Thế nhưng không khí trong bữa tiệc cũng khá tốt. Mọi người nói về chuyện ở thủ đô và tỉnh Đông Hải. Tàn tiệc rượu mọi người ra về. Trong bữa tiệc, Từ Quân Nhiên mượn cơ hội đi vệ sinh tranh thủ ra quầy lễ tân thanh toán tiền trước.
Trong lúc mọi người ăn uống linh đình, một nhóm người khác lại rời khỏi khách sạn Quốc Mậu. Bọn họ vây quanh Tôn Vũ Dương với vẻ hiểu kỳ. Bọn họ thật quá hiểu về tính cách nóng nảy của Tôn Vũ Dương. Hôm nay, người đàn ông kia lại có thể làm cho Tôn Vũ Dương khiếp sợ. Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Anh Tôn, thằng cháu đó là ai vậy? Dám phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của chị dâu. Anh đừng lo lắng lát nữa chúng ta đợi hắn ở đây.
Một thiếu niên nhuộm tóc màu vàng hung hăng nói với Tôn Vũ Dương. Rõ ràng là rất phẫn lộ với sự việc vừa rồi.
Nói chưa dứt lời, Tôn Vũ Dương đã đạp cho gã một phát:
- Cút đi, mày còn dám nói thêm một câu nữa có tin tao sẽ đạp chết mày không?
Mọi người xung quanh gã đều chết lặng người. Người bị gã mắng chính là em họ nhà cậu gã. Nói đúng ra cũng là họ hàng. Bình thường Tôn Vũ Dương cũng coi trọng người anh em này. Hôm nay lại đánh gã chỉ vì một câu nói. Việc này rốt cuộc là như thế nào?
Gã nhanh trí liền nghĩ ngay tới người mình vừa nhắc tới. Lẽ nào lại là vì người đàn ông đó?
Quả nhiên, liền nghe thấy Tôn Vũ Dương lạnh lùng mắng:
- Anh ấy là cháu trai của mày vậy tao là gì? Dám mắng anh ấy, có tin rằng tao đánh gãy chân mày không?
À ?
Tôn Vũ Dương nói mấy câu này làm cho những người ở đó ngây cả người. Bọn họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra Tôn Vũ Dương vì sao lên cơn điên?
Bạn gái của Tôn Vũ Dương vừa bị tát. Cô ta dựa vào tình cảm của mình và Tôn Vũ Dương cũng không tệ, dịu dàng nói:
- Anh ơi, sao vừa rồi anh lại đánh em vậy? Người đó rốt cuộc là ai vậy?
Tôn Vũ Dương nhẹ nhàng sờ mặt cô ta:
- Cô bé ngốc, em có biết không chỉ một chút nữa thôi thì em đã gặp rắc rối lớn đấy. Đó không phải là người em có thể mắng đâu. Em dám chửi mẹ của hắn. Cả đời này em đừng nghĩ tới việc bước chân vào nhà anh nữa.
- Cái gì?
Lần này tất cả mọi người đều không thể bình tĩnh được nữa. Chỉ vì một câu mắng mẹ hắn mà lại gặp phải mối nguy hiểm lớn như vậy! Những người này rất rõ, đừng tưởng người con gái này điên điên khùng khùng chơi với đám con cái nhà giàu này. Trên thực tế cô ta cũng là người có thân phận, cũng có mấy người nhà làm tới cấp Phó bộ. Cô ta yêu Tôn Vũ Dương cũng đã ra mắt gia đình hai bên. Nói trắng ra, cô ta chính là vợ sắp cưới của Tôn Vũ Dương.
Một người như vậy, chỉ vì mắng người đó một câu mẹ mà lại không thể bước chân vào nhà họ Tôn được. Lẽ nào người đàn ông đó chính là trưởng bối nào đó trong Tôn gia?
Tôn Vũ Dương cười ngượng tiếp tục nói:
- Nói nghiêm túc, tôi phải gọi hắn ta là Anh họ. Hắn ta họ Từ. Mọi người nên biết hắn là ai.
- Từ Quân Nhiên!
Lập tức có người thốt lên nói:
- Không phải đấy chứ? Hắn chính là con trai của cô anh?
- Chính là người đã đánh Hoàng Tử Hiên?
- Tôi nghe nói mấy hôm trước Hoàng Tử Hiên bị hắn đuổi khỏi tỉnh Đông Hải rồi.
Tôn Vũ Dương đặt tay xuống nói với người con gái:
- Hiểu Đơn, em nghe rõ chưa? Cô của anh mất sớm. Anh họ không bao giờ cho phép có ai được nói xấu bà ấy. Nếu vừa rồi em mắng câu đó đừng nói là anh, cho dù là bố mẹ em tới đây thì chuyện của chúng mình cũng phải kết thúc. Em cũng nên biết chuyện của cô anh vẫn luôn là một cái gai trong mắt ông nội anh. Ông lúc nào cũng cảm thấy nếu không phải do mình thì cô đã không chết ở Giang Nam.
lúc này mặt Người con gái có tên là Hiểu Đan trắng bệch ra, che miệng, thấp giọng nói:
- Trời ơi, suýt nữa thì em đã mắng anh của anh.
Một số người trong bọn họ tuy là những con cháu không nên thân trong gia tộc. Thế nhưng mưa dầm thấm đất cũng biết được những thứ mà rất nhiều những người khác không biết. Ở Thủ đô, vị cháu ngoại nhà họ Tôn này đã tạo ra bao nhiêu sóng gió. Bọn họ sớm đã nghe thông tin từ bậc cha chú của mình quá nhiều rồi. Không khoa trương có thể nói, Từ Quân Nhiên đã trở thành tiêu chuẩn để nhiều gia tộc ở Thủ đô dạy bảo con cái. Có ai mà không ngưỡng mộ ông Tôn có một cậu cháu ngoại có tài chứ. Mà hôm nay, vào lúc này gặp được con người thật của Từ Quân Nhiên những người này càng ngạc nhiên hơn.
Chỉ có điều bọn họ không ngờ tới hôm nay gặp được Từ Quân Nhiên lại trong tình trạng như thế này.
Tôn Vũ Dương gượng cười một cái:
- Tôi cũng không biết sao anh họ của tôi lại về đây. Hôm nay xem như chúng ta đen đủi, nhất định đòi lấy phòng của hắn.
Khuôn mặt Hiểu Đan kinh hoàng:
- Người, anh họ của anh sẽ không tức giận chứ?
Tôn Vũ Dương lắc lắc đầu:
- Có lẽ là không, nhìn có vẻ không tức giận. Nếu hắn tức giận thì đã không để chúng ta đi, đi thôi tới chỗ khác ăn cơm là được rồi.
Một đoàn người nghênh ngang dời đi. Ngược lại, làm cho Giám đốc khách sạn Quốc Mậu thở phào nhẹ nhõm.
Ngày đầu tiên Từ Quân Nhiên đến Thủ đô cứ như vậy qua đi. Ăn bữa cơm, hắn để lại trong lòng cấp dưới ấn tượng bí ẩn.
Sáng sớm ngày thứ hai, Từ Quân Nhiên đến Văn phòng thường trú nói chuyện với Hà Viễn Phương. Trong khoảng thời gian này mọi việc ở Văn phòng thường trú đều do Hà Viễn Phương chủ trì. Hiện giờ, Từ Quân Nhiên đã nhận chức nên gã cũng phải bàn giao một số quyền lực trong tay cho Từ Quân Nhiên. Chỉ có điều rốt cuộc Hà Viễn Phương phải giao cho Từ Quân Nhiên bao nhiêu quyền lực thì chưa thể biết được.
Không chỉ như vậy, trong lúc Từ Quân Nhiên nói chuyện. Hắn không dựa theo cái suy nghĩ ban đầu của mình nói nhiều với gã. Bởi vì, hắn bỗng nhiên ý thức được mình còn cần phải quan sát thêm Hà Viễn Phương. Ít nhất cũng không thể để gã tùy tiện tiếp xúc như hiện nay. Nếu không chẳng những không có hiệu quả gì mà thậm chí càng làm cho gã đề phòng mình hơn.
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, sự tồn tại của Hà Viễn Phương ở Văn phòng thường trực chính là một quả bom đã hẹn giờ. Còn về việc có thể mang lại kết quả gì? Từ Quân Nhiên cũng không rõ. Nhưng cũng không thể tới giật nắp của quả Boom này. Lựa chọn tốt nhất của mình hiện giờ là dứt khoát không quan tâm. Để cho Hà Viễn Phương tự mình phát nổ. Để xem xem rốt cuộc Hà Viễn Phương có cái gì.
- Tiếp theo, mình cứ đợi xem thế nào.
Từ Quân Nhiên nhìn Hà Viễn Phương thầm nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận