Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 332: Trang điểm lực lượng sẽ phải bị vẽ mặt.

Không có 331 nha bà con!
- Bí thư Trương, nếu không ông xem như vậy. Tôi và chủ nhiệm Từ sẽ cùng ông và bí thư Hoàng báo cáo về tiến triển công việc mấy ngày gần đây chúng ta ở thủ đô, có được không?
Chính trong lúc Từ Quân Nhiên trong đầu đang suy nghĩ làm thế nào để ứng phó với cục diện này, Hà Vân Vĩ lại nói những lời này làm cho lông mày của Từ Quân Nhiên nhảy dựng lên.
Anh ta không ngốc, trong tình huống hôm nay, người là dao thớt ta là thịt cá. Nói lời không dễ nghe thì cục diện bây giờ của bản thân đúng là rất bị động.
- Vậy thì tốt, chúng ta vào bên trong nói chuyện đi.
Hoàng Tử Tề nở nụ cười.
Mấy người sóng vai đi vào trong doanh trại. Trước khi Từ Quân Nhiên vào Cửa nhìn thoáng qua biển số phòng, dường như là phòng số 6.
Đối với phòng doanh trại số 6 này Từ Quân Nhiên rất có ấn tượng. Kiếp trước anh ta đã từng đến đây, chỉ có điều lúc đó đã là thập niên 90 rồi, thiết bị lắp đặt bên trong khá tốt cũng không khác ấn tượng bây giờ lắm. Trong hành lang trải một tấm thảm màu đỏ. Cửa các phòng đều đóng. Bình thường chỉ có các lãnh đạo đến mới mở ra.
Mấy người đi vào trong phòng, người phục vụ bưng hoa quả và nước trà lên, bốn người cùng ngồi trên ghế nói chuyện.
- Thế nào, đồng chí Tiểu Từ. Công việc gần đây thuận lợi chứ?
Hoàng Tử Tề không nói chuyện, Trương Cát Tường mở miệng hỏi trước.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Cám ơn sự quan tâm của Bí thư Trương, cũng coi là thuận lợi. Chúng tôi đã đem các sản phẩm hồng tinh bạch tửu của nhà máy rượu tặng cho các lãnh đạo cán bộ cũ của thủ đô, đã nhận được sự tán dương của các lãnh đạo, tin tưởng tương lai không lâu, rượu đế hồng tinh của chúng ta nhất định có thể xâm nhập được thị trường thủ đô.
Chuyện loại này cho dù mình không nói, Hà Vân Vĩ cũng sẽ báo cáo với Hoàng Tử Tề và Trương Cát Tường. Từ Quân Nhiên không nhất thiết phải giấu diếm bọn họ.
Hoàng Tử Tề bưng chén trà lên uống một ngụm, nhẹ nhàng gật đầu:
- Đúng vậy, cách làm của đồng chí Từ Quân Nhiên trong chuyện này rất thành công. Lão Trương ông phải tiếp thu kinh nghiệm đó.
- Tất cả thành tích đều là nhờ sự lãnh đạo của ban chỉ đạo thành ủy.
Từ Quân Nhiên khách khí nói.
Trương Cát Tường cũng vừa cười vừa nói:
- Đúng vậy. Đồng chí Từ Quân Nhiên quả thực đạt được thành tích rất lớn. Điều này gây áp lực cho tôi rồi, không biết việc tiếp theo, tôi có thể làm tốt không.
Hai người kia một xướng một họa. Từ Quân Nhiên cũng đã nghe ra. Bọn họ rõ ràng muốn đuổi mình đi, độc chiếm lấy công lao.
Không nói gì liếc nhìn Hoàng Tử Tề, Từ Quân Nhiên trong lòng bỗng nhiên có chút lực. Khoảng cách địa vị giữa mình và ông ta quá xa. Trên chuyện này, quyền lên tiếng của mình thực sự không nhiều lắm, chỉ có thể chớp mắt nhìn bọn chúng cướp đi thành quả của mình.
Nhưng, Từ Quân Nhiên sẽ thực sự bó tay chịu trói sao?
Giờ khắc này, Hoàng Tử Tề cũng đang rất hiếu kỳ, ông ta rất ngạc nhiên. Người thanh niên nhìn bình thường này sẽ đối mặt với chuyện này như thế nào.
Từ Quân Nhiên trầm mặc không nói, bên tai không ngừng vang lên cuộc đối thoại của Hà Vân Vĩ và Trương Cát Tường. Hà Vân Vĩ không ngừng nịnh nọt ông ta.
Một lát sau, Hoàng Tử Tề cười một cái nói:
- Như vậy đi, hôm nay mọi người khó gặp mặt nhau, chúng ta ở ban trú thủ đô ăn chút gì đi.
Ông ta là người chức vụ cao nhất ở đây, đã mở miệng nói như vậy, không người nào dám phản đối. Từ Quân Nhiên mặc dù trong nội tâm không muốn nhưng cũng phải gật đầu đồng ý. Rất nhanh sẽ có người sắp xếp đưa rượu lên. Bốn người ngồi chung quanh một chỗ.
Qua ba hồi rượu, ăn qua đồ ăn, Trương Cát Tường đã uống nhiều rượu cười ha hả nói với Từ Quân Nhiên:
- Không biết, cậu đồng chí Từ Quân Nhiên hoạt động ở ban tổ chức đã chuẩn bị như thế nào?
Từ Quân Nhiên sững sờ, nhìn thoáng qua Trương Cát Tường, lại không lập tức mở miệng, bên tai lại nghe thấy Trương Cát Tường dùng giọng điệu rất không hài lòng nói tiếp:
- Ở trong huyện đều nghe nói, không nhìn thấy báo cáo thực tế, như vậy cũng không đúng lắm.
Một bên Hoàng Tử Tề kinh ngạc nói:
- Các ông ở trong huyện không nhìn thấy báo cáo sao?
Nói xong, ông ta lại ý vị thâm trường nói một câu:
- Nhưng nên báo cáo với cấp trên, phải xin chỉ thị lãnh đạo nha. Bằng không là làm việc bất binh như vậy là không thích hợp.
Từ Quân Nhiên mỉm cười, lòng dạ biết rõ Hoàng Tử Tề nói lời này là có ý gì, căn bản chính là phủ đầu mình mà.
Cúi đầu xuống, nhìn nhìn dưới chân của mình, Từ Quân Nhiên chậm rãi mở miệng nói:
- Chuyện này bắt đầu chỉ là một cách nghĩ không quen thuộc, cũng thật không ngờ có thể có tiến triển như hiện tại, sở dĩ một mực không báo cáo với cấp trên là vì cảm thấy không nắm chắc thành công.
Nói xong, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Cát Tường và Hoàng Tử Tề, bưng chén rượu lên uống một hớp nói:
- Tôi làm việc, không nắm chắc mười phần, thông thường sẽ không báo cáo với lãnh đạo, tránh làm cho lãnh đạo mừng hụt.
Trương Cát Tường sắc mặt biến đổi, cười khan một tiếng, mượn rượu nhìn khinh Từ Quân Nhiên:
- Hình như đồng chí Tiểu Từ có chút hiểu lầm với việc tôi đến thủ đô lần này?
Tử Quân Nhiên cười cười:
- Sao có thể chứ, Bí thư Trương là lãnh đạo huyện ủy, giữa trăm công nghìn việc bề bộn xuống chỉ đạo công việc của chúng tôi, tôi vui còn không kịp ấy chứ.
Biểu cảm của mấy người đều có chút xấu hổ, bất kể là Hà Vân Vĩ hay Hoàng Tử Tề đều có thể nhìn ra, Từ Quân Nhiên và Trương Cát Tường đang âm thầm đấu pháp.
Trương Cát Tường có thể bị Hoàng Tử Tề ủy thác trọng trách đi huyện Võ Đức, đương nhiên sẽ không phải là cái bao cỏ. Ông ta nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, vừa cười vừa nói:
- Đồng chí Tiểu Từ bỏ qua cho, con người tôi, tính tình vẫn luôn như cái thùng thuốc súng, không giỏi che giấu cách nghĩ của mình, không giỏi giả vờ giả vịt, nghĩ cái gì thì nói cái đó. Ha ha, vì vậy mà tôi bị lãnh đạo phê bình nhiều lần rồi.
Hoàng Tử Tề ở bên cạnh gật gật đầu:
- Đúng vậy. Tính cách này của lão Trương ông phải học cách biểu đạt cảm xúc thích hợp một chút mới được.
Trương Cát Tường ra vẻ thật thà xoa xoa đầu nói:
- Bí thư, nhiệm vụ này của ngài quá khó khăn, lão Trương tôi khó mà làm được.
Nói xong, ông ta nhìn về Từ Quân Nhiên:
- Nếu có chỗ nào không chu đáo, đồng chì Tiểu Từ đừng giận.
Từ Quân Nhiên không lên tiếng, chỉ yên lặng ăn mấy thứ linh tinh, dường như không có phản ứng gì đối với lời nói của Trương Cát Tường.
Theo lý thuyết, cách làm này của anh ta thật không thích hợp, dù sao Trương Cát Tường là cấp trên của anh ta, đường đường là phó bí thư huyện ủy. Thái độ của lãnh đạo người ta đối với cấp dưới đã hạ mình như vậy, Từ Quân Nhiên về tình về lý đều nên có hồi đáp. Nhưng tình huống ngày hôm nay rất đặc biệt, bốn người trên bàn cơm. Ngoài Từ Quân Nhiên ra, ba người còn lại đều là cá mè một lứa, rõ ràng hôm nay chính là hồng môn yến. Đã cấp cho Từ Quân Nhiên một hạ mã uy vừa muốn cướp đi hạng mục chủ đạo của Từ Quân Nhiên từ trước tới nay. Cho nên Từ Quân Nhiên không cần tiếp tục xuống nước nữa.
Thấy Từ Quân Nhiên nãy giờ không nói gì, trên mặt Trương Cát Tường có chút khó chịu, bưng một chén rượu liếc nhìn Từ Quân Nhiên:
- Cậu vốn dĩ là người không thích nói chuyện sao?
Nghe được lời nói của ông ta, Từ Quân Nhiên ngẩng đầu, nhìn Trương Cát Tường thản nhiên nói:
- Phần lớn thời gian là vậy, tôi không thích ca đàm khoát luận, tôi thích yên tĩnh.
Hoàng Tử Tề ở một bên nở nụ cười:
- Ha ha, làm quan như vậy cũng không hay lắm đồng chí Tiểu Từ à.
- Thân làm một cán bộ cơ sở, tiếp xúc với rất nhiều người, đại bộ phận đều là quần chúng cơ sở. Tôi thường nói, đối diện với quần chúng cơ sở, tập quán quan trọng nhất của cán bộ chúng ta chính là phải thân thiết.
Trương Cát Tường cũng chậm rãi mở miệng sau Hoàng Tử Tề.
Sắc mặt Từ Quân Nhiên bình thản như trước, dường như không có chuyện gì có thể thay đổi cách nghĩ của anh ta. Đón lấy ánh mắt của Hoàng Tử Tề và Trương Cát Tường, Từ Quân Nhiên nói:
- Tôi cảm thấy, có thể rất nghiêm túc lắng nghe người khác nói chuyện cũng là một cách thân thiết. Nhất là những quần chúng cần chúng ta nghe họ nói.
Trương Cát Tường lập tức ngậm miệng, sắc mặt có chút đỏ lên, Hoàng Tử Tề lại biến đổi sắc mặt.
Sau một hồi lâu, Hoàng Tử Tề có chút lúng túng nói:
- Tuy nói thì nói như thế nhưng làm như vậy có thể làm cho người ta cảm thấy cậu chỉ giỏi lấy tin tức từ phía người khác mà che giấu mục đích của bản thân?
Dừng một chút, ông ta nói tiếp:
- Tôi trước kia học qua tâm lý học, phàm là người thích quan sát người khác đều không có được sự tin tưởng của người khác.
Trương Cát Tường tuy không rõ Hoàng Tử Tề đang nói cái gì nhưng ông ta biết rõ ý nghĩa tồn tại của mình, nở nụ cười nói:
- Không phải vậy sao, phải giống như tôi vậy, thẳng thắn một điểm, bằng không thì làm sao người ta tin tưởng mình, làm sao làm việc với nhau được?
Tử Quân Nhiên không thể phủ nhận gật đầu, dường như lời nói của Trương Cát Tường cũng không để trong lòng mà nhìn Hoàng Tử Tề cười nói:
- Tôi cảm thấy, theo góc độ tâm lý học mà nói, không có người hoàn toàn thẳng thắn. Ngài nói đúng không, bí thư Hoàng?
Trương Cát Tường vốn là tay nắm chén rượu nhẹ run lên, chính là nghe thấy câu nói ý vị thâm trường của Từ Quân Nhiên.
- Mỗi người đều cần che giấu mình, che giấu một số chuyện sâu trong lòng mình. Hay hoặc là cũng có khả năng che giấu bản tính của minh cho nên mới ngụy trang bằng các loại thẳng thắn.
Hà Vân Vĩ cúi đầu không dám ngẩng lên, trong lòng cảm thấy kinh ngạc với sự to gan lớn mật của Từ Quân Nhiên, lại dám nói như vậy với một vị lãnh đạo thành phố, anh ta điên rồi sao?
Ngược lại là Hoàng Tử Tề, nhìn thoáng qua Trương Cát Tường, lại nhìn Từ Quân Nhiên một chút, trong lòng u ám một hơi.
Hoàng Tử Tề quá hiểu chính trị, cũng rất biết làm việc. Nếu như ông ta không có bản lĩnh thực sự, cho dù trên đầu Hoàng Tử Tề có cái danh đại công tử nhà họ Hoàng đỡ đòn cũng không có khả năng che một góc trời Giang Nam. Trên thế giới này chính là hiện thực như vậy, cho dù là con trai của Thiên Vương lão tử, muốn leo lên vị trí cao, tối thiểu cũng phải có vài phần năng lực mới được. Nếu Hoàng Tử Tề không có trình độ, cũng không thể ba mươi tuổi đầu đã được cân nhắc tới cương vị lãnh đạo cấp phó phòng. Chớ đừng nói vị trí hôm nay của ông ta là đường đường thành ủy thường ủy, trông coi mấy nghìn cán bộ toàn thành phố.
Trong mắt Hoàng Tử Tề có thể thấy, em trai của mình lúc đầu có lẽ đã thật sự làm sai.
Hoặc là nói, Từ Quân Nhiên lúc đầu chật vật bị đuổi khỏi thủ đô, có lẽ là giai đoạn u ám bi thảm nhất trong lịch sử. Ngược lại giống con bướm phá kén, vươn dài đôi cánh một lần nữa, cũng có một ngày, anh ta có thể bay đến một độ cao làm cho người ta kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận