Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 803: Nghi ngờ vụ án giết người.

Khi Từ Quân Nhiên và Khương Lỗi, Ngạc Đào dẫn người đuổi tới đỉnh núi, Trần Kiệt cũng mang theo một toán người đuổi tới.
- Giám đốc Trần, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Từ Quân Nhiên kinh ngạc hỏi Trần Kiệt, hắn thấy rất kỳ lạ.
Trần Kiệt cười khổ:
- Tôi cũng mới nghe thấy.
Ngay lúc đó, một cảnh sát trang bị vũ trang chạy tới trước mặt Từ Quân Nhiên và Trần Kiệt, ra hiệu chào rồi nói:
- Báo cáo thủ trưởng, vừa rồi ở gần đây, khi chúng tôi đang tìm kiếm đột nhiên nghe thấy tiếng người nói chuyện, sau đó là hai tiếng súng vang lên. Lúc chúng tôi tới đó thì hai kẻ tình nghi đã bị thủ tiêu.
Từ Quân Nhiên và Trần Kiệt đều vô cùng kinh ngạc, chuyện gì thế này?
Hai người bọn họ đều hiểu, mấu chốt quan trọng nhất của vụ án này nằm ở trên người hai tên tội phạm đó. Tuy lúc bắt đã nói nếu đối phương chống lại thì có thể hạ gục. Nhưng nếu như có thể, nhất định phải giữ lại tính mạng của họ, dù sau thì kẻ đứng sau chỉ huy vẫn còn nằm trên người họ.
Nhưng bây giờ, hai tên đó đã chết.
Mọi lãnh đạo ở trụ sở công an tỉnh đều vô cùng kinh ngạc, mọi người nhìn nhau, không biết sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này.
- Giám đốc Trần, chúng ta tới xem sao.
Từ Quân Nhiên trầm mặc trong giây lát rồi nói với Trần Kiệt. Cho dù như thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải xem một chút mới có thể tính xem nên làm gì tiếp được.
Một nhóm người đi vào trong rừng thì thấy hai sát thủ đã tử vong.
Trần Kiệt nhìn tình hình xung quanh rồi lắc đầu:
- Đây chính là giết người diệt khẩu.
Từ Quân Nhiên không nói gì mà chỉ yên lặng nhìn hai thi thể đó. Đột nhiên hắn thấy hơi lạnh, không phải vì hai người kia bị giết mà vì hung thủ có thể tìm được cơ hội để hành động giữa một ngọn núi đang bị phong toả, chuyện này ám chỉ điều gì?
- Giám đốc Trần, nếu đã tìm thấy người, chúng ta về trước đi.
Từ Quân Nhiên muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng nhìn về phía Trần Kiệt rồi nói.
Trần Kiệt gật đầu. Chắc chắn chuyện này còn có ẩn tình bên dưới. Tuy nói rằng sát thủ đã chết, nhưng vẫn còn nhiều vấn đề phía sau. Chắc chắn phía sau hai người này còn cất dấu một bí mật nào đó, có khi hung thủ đứng sau lưng vụ sát hại Trình Tiến Dã lại chính là người ra lệnh giết bọn họ.
Ngạc Đào cẩn trọng nhìn xung quanh, rồi nhìn hai người bị sát hại đang nằm trên mặt đất, phát hiện ra hai người họ đều bị trúng đạn ngã xuống. Anh ta cau mày, định nói gì đó nhưng Khương Lỗi lại kéo anh ta lại:
- Đừng nói.
Ngạc Đào ngây người một lát, chưa hiểu rõ ý của Khương Lỗi, chỉ thấy Khương Lỗi chỉ về phía Đại Cường – phó Cục trưởng Cục công an thành phố Đông Hải đang đứng bên cạnh Trần Kiệt rồi nhẹ lắc đầu.
Khi phải lựa chọn gì đó, con người thường thuận theo thời thế. Nhiều khi họ xuất phát từ một loại tự vệ bản năng, chạy theo xu thế là một trong số những đặc điểm của con người. Nhưng có một tình huống khác: có một vài người khi lựa chọn gì đều không phải vì bất đắc dĩ, mà trong lòng đã sớm có suy tính, chỉ có điều họ đang đợi thời cơ mà thôi. Người này có một thứ gì đó về thiên tính, mà còn có điểm cố kỵ. Nếu có lợi cho mình, bạn bè cũng có thể bán, lương tâm thì có thể không cần, nguyên tắc của họ là luôn phải chiếm tiện nghi, không được để mình thiệt thòi.
Ngạc Đào cảm thấy mình không phải là loại người đó, cũng không thể nào trở thành loại người như vậy vì thế anh ta không thể giấu những lời muốn nói.
Nhưng cho dù là như vậy, anh ta cũng đã hiểu ý của Khương Lỗi, có Đại Cường ở đây, cho dù có nói gì đi chăng nữa cũng sẽ bị y phản bác.
Một người quá cẩn thận cũng sẽ bị người khác coi là kẻ địch hay chướng ngại vật. Kiểu người này sẽ không để ý đến những vấn đề khác, sẽ không nhìn nhận vào thế lực của ai để có thể dựa dẫm vào, thậm chí sẽ không vì biết ơn mà từ bỏ những gì mình muốn giải thích. Tiêu chuẩn để họ phán đoán sự việc không phải là người khác nhìn nhận như thế nào mà nó có xung đột lợi ích chung hay không, có xung đột với nguyên tắc của bản thân, nếu kết quả khiến đối thủ mất hứng, đồng đảng cũng sẽ không vui. Người này sẽ không nhìn sắc mặt của người khác để hành sự, sẽ không phỏng đoán tâm lý của lãnh đạo chỉ hy sinh vì nguyên tắc mà thôi.
Ngạc Đào là người như vậy còn Đại Cường lại là người lúc nào cũng đều nghĩ cho mình. Năm đó, ba người họ đều được điều lên Cục công an thành phố từ cấp cơ sở, vì một vụ án nào đó, Đại Cường đã quyết định giúp đỡ người thân của một vài nhân vật lớn, kết quả một bước lên mây được thăng cấp lên vị trí phó Cục trưởng Cục công an thành phố. Còn Khương Lỗi và Ngạc Đào thì tiếp tục ở lại đội cảnh sát hình sự, nếu không phải Khương Lỗi dần dần học được cách đưa đẩy, còn Ngạc Đào phá án càng lúc càng xuất sắc, hơn nữa, lãnh đạo thành uỷ còn ưu ái, chỉ sợ bọn họ đã sớm bị Đại Cường điều đến nơi hẻo lánh nào đó rồi.
Lúc này, Ngạc Đào đang định nói thì Khương Lỗi lại ngăn lại, hơn nữa còn nhìn về phía Đại Cường, nhờ thế mà Ngạc Đào hiểu ngay, chắc chắn người bạn của mình đã phát hiện ra điều gì đó.
Nghĩ ra điều này, nên anh ta liền lui về sau và không nói thêm gì nữa.
Nếu sự việc đã đến mức này, có lục soát thêm nữa cũng chả có ý nghĩa gì. Họ chỉ lưu lại một vài cảnh sát vũ trang và công an tiếp tục tìm kiếm manh mối trên núi, nhóm người Từ Quân Nhiên thì cùng nhau rời khỏi đỉnh núi, đi xuống chân núi. Trên đường, Từ Quân Nhiên nói nhỏ với Trần Kiệt, hai người đều thấy cần phải báo cáo chuyện này cho tỉnh uỷ.
Ngồi trong xe, thấy xung quanh không có người, Ngạc Đào mới mở miệng hỏi Khương Lỗi nãy giờ vẫn ngồi trong xe với mình:
- Lão Khương, cậu vừa có ý gì vậy? Vì sao không cho tôi nói?
Khương Lỗi cười khổ, lắc đầu nói:
- Tôi hỏi cậu, có phải cậu đã nhìn ra điểm không đúng rồi không?
Ngạc Đào gật đầu:
- Đúng vậy. Cậu có phát hiện ra rằng, hai người đó ngã hướng về phía chúng ta. Vết súng trên người tuy còn mới, nhưng máu quanh vết thương đã đông lại. Điều đó cũng có nghĩa là, trước khi chúng ta tìm kiếm trên núi, bọn họ đã chết rồi! Hai tiếng súng vừa rồi rõ ràng là do tên sát thủ thực sự cố ý gây ra nhằm tập trung sự chú ý của chúng ta vào trên người hai người đã tử vong.
Ngạc Đào không hổ danh là tay phá án số một Cục công an thành phố Đông Hải. Chỉ nhìn qua một vài chi tiết nhỏ như thế này mà anh ta đã phân tích ra được những việc quan trọng như vậy. Nhưng, khi Khương Lỗi nghe được những lời anh ta nói thì không biểu hiện sự tán đồng ngay lập tức mà do dự một lúc rồi mới nói:
- Cậu có nghĩ ra được là phương hướng này là do ai chịu trách nhiệm không?
Ngạc Đào nghe vậy liền sững sờ, mặt biến sắc, giọng nói trở nên âm trầm:
- Đại Cường có gan lớn như vậy sao?
- Sao không thể chứ?
Khương Lỗi nhìn Ngạc Đào, trầm giọng nói:
- Tôi biết cậu đang suy đoán về điều gì, tôi cũng đã thấy tình cảnh ở hiện trường. Nhưng cậu đã nghĩ tới việc là, cậu nói ra trước mặt nhiều người như vậy, có thể sẽ đánh rắn động rừng hay không?
- Đánh rắn động rừng?
Ngạc Đào chần chừ nhìn Khương Lỗi, vẻ mặt nghi hoặc, khó hiểu. Anh ta có vẻ không hiểu rõ ý của Khương Lỗi cho lắm. Sở dĩ anh ta phán đoán được nội tình bên trong như vậy là vì Ngạc Đào là người phát hiện ra hai cỗ thi thể kia đã chết từ lâu, rõ ràng là sau khi bị đánh chết mới bị đưa tới đây, sau đó còn bắn hai phát súng để thu hút đội ngũ cảnh sát tới đây.
Nhưng ý tứ trong lời nói của Khương Lỗi rõ ràng là, anh ta đã tập trung được phạm vi của nội gián.
Chẳng lẽ người đó lại chính là Đại Cường?
Ngạc Đào lắc đầu khó tin. Tuy Đại Cường là con người say mê danh lợi, nhưng anh ta cảm thấy Đại Cường không có lá gan lớn như vậy, giết chết cả nhà Uỷ viên thường vụ thành uỷ, sau đó còn diệt khẩu sát thủ, chơi trò ve sầu thoát xác trước mặt các lãnh đạo công an tỉnh. Chẳng lẽ Đại Cường điên rồi sao?
- Khương Lỗi, cậu đừng đoán già đoán non. Tuy tôi cũng nghi ngờ trong đội ngũ lục soát lần này có đồng đảng của hung thủ, nhưng chắc không phải lão Đại đâu, anh ta điên chắc?
Dù sao thì chuyện này cũng có liên luỵ đến rất nhiều người. Ngạc Đào không muốn lão chiến hữu của mình mất đi lý trí vì thù oán với Đại Cường.
Không ngờ Khương Lỗi lại khẽ lắc đầu:
- Chuyện này 80 – 90% anh ta biết nội tình. Đừng quên, vị lãnh đạo cũ của anh ta không đối phó với bí thư Trình nhiều năm nay rồi. Huống hồ, thi thể của 2 tên sát thủ hôm nay sao lại không bị người khác phát hiện ra được chứ mà lại là thân tín của Đại Cường phát hiện ra. Hì hì, dựa theo tính cách của anh ta, sao không ở bên cạnh lãnh đạo tỉnh mà lại dẫn theo người tới đây chứ, cậu không thấy kỳ quái sao?
Anh ta nói như vậy khiến sắc mặt của Ngạc Đào cũng thay đổi rất nhiều. So với Khương Lỗi, anh ta hiểu chi tiết chân tướng nhiều hơn. Sau khi Khương Lỗi nói mấy điều này, Ngạc Đào cũng bắt đầu hoài nghi về những hành vi của Đại Cường. Giống như những gì Khương Lỗi đã nói, biểu hiện hôm nay của Đại Cường rất kỳ quái.
Một khi xuất hiện hoài nghi sẽ rất khó làm nó biến mất, mỗi lần nghĩ tới đều rõ ràng và mạnh mẽ hơn, nghĩ càng lâu thì càng dễ định hình trong lòng, trở thành căn nguyên của tâm linh.
Từ Quân Nhiên và Trần Kiệt cũng hoài nghi. Nhưng hai người lại không nói gì khi cùng ngồi trong xe của Trần Kiệt.
Một lúc lâu sau, Trần Kiệt mở miệng nói:
- Thư ký Từ, chuyện này là sơ sót của tôi.
Giọng của anh ta rất thành khẩn, tỏ rõ sự tôn trọng Từ Quân Nhiên, thậm chí còn nói ra cả cấp rõ ràng là đang nói với thái độ của người đang làm việc.
Từ Quân Nhiên cười khỏ:
- Giám đốc Trần, đừng nói là do anh. Ai mà đoán được, người đứng đằng sau lại có lá gan lớn như vậy chứ?
Sau khi hai người từ trên núi xuống, sắc mặt của cả hai đều rất khó coi. Lúc mới vừa lên xe, Từ Quân Nhiên bình tĩnh hỏi:
- Giám đốc Trần, anh nói xem có phải đầu óc của hung thủ có vấn đề không. Lâu như vậy không chết mà đợi đến khi chúng ta lên núi lục soát mới tự sát trước mặt chúng ta.
Trần Kiệt hiểu ra ngay Từ Quân Nhiên đã nhận ra điểm không bình thường, nên mới trả lời:
- Hung thủ không tự sát, mà bị người ta bắn từ phía sau.
Nói tới đây, hai người đều hiểu là đã xảy ra chuyện gì, vì thế cả hai đều trở nên trầm mặc.
Từ trước đến nay, người thông minh đều hiểu ra mọi chuyện rất nhanh, huống hồ Từ Quân Nhiên và Trần Kiệt đã lão luyện trên chốn quan trướng. Có lẽ họ không có đầu óc nhạy bén, quan sát tiểu tiết như Ngạc Đào, Khương Lỗi. Nhưng chỉ thông qua suy luận về sự tiến triển của tình hình, họ cũng có thể cảm giác ra được có gì đó bất thường.
Một hồi lâu sau, Từ Quân Nhiên chầm chậm mở miệng nói:
- Giám đốc Trần, chuyện này tôi nghĩ cần điều tra cho thật kỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận