Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 688: Thay đổi đột xuất.

Nếu nói trên thế giới này còn có người khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy bản thân rất muốn từ bỏ thân phận chủ tịch huyện này để đánh một trận, không nghi ngờ gì Hoàng Tử Hiên đứng đầu danh sách…
Mà giờ khắc này, Hoàng Tử Hiên đang cười tủm tỉm ở sau lưng Đổng Cương, mặt mũi vui vẻ cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Bạn học cũ, chúng ta lại gặp mặt rồi.
Từ Quân Nhiên ngẩn người, có chút kinh ngạc nhìn Hoàng Tử Hiên, sau một hồi lâu mới lên tiếng:
- Cậu không phải ở Đoàn Trung ương sao?
Hoàng Tử Hiên gật đầu:
- Đúng vậy, tôi đến tỉnh Tùng Hợp công tác, thuận tiện đến thăm bạn cũ.
Dừng lại một chút, anh ta ý vị thâm trường nói tiếp:
- Cũng thuận tiện đến thăm bạn học cũ là cậu.
Biểu cảm trên mặt Từ Quân Nhiên lập tức trở nên khó coi, không đợi hắn nói chuyện, Hoàng Tử Hiên nói tiếp:
- Đúng rồi, tôi cảm thấy địa phương huyện Nhân Xuyên các cậu không tồi, có thể xây một khu khuôn viên hóa chất. Cậu yên tâm, tôi có thể giúp cậu tìm thêm mấy nhà máy hóa chất, đến lúc đó đảm bảo kinh tế huyện các cậu sẽ phát triển lớn.
Lạnh lùng nhìn Hoàng Tử Hiên, Từ Quân Nhiên trầm giọng nói:
- Là cậu cố ý, đúng không?
Hoàng Tử Hiên xì mũi coi thường hừ một tiếng:
- Vậy thì sao? Chẳng lẽ cậu có thể cự tuyệt nhà đầu tư đến tận cửa?
Sự việc đến mức độ này, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra, hai người bạn học cũ Từ Quân Nhiên và Hoàng Tử Hiên tuyệt đối không có quan hệ chung sống hòa bình. Từ Quân Nhiên không muốn tiến cử xí nghiệp có ô nhiễm đến đầu tư, còn Hoàng Tử Hiên dự định kéo một đám nhà đầu tư có lợi ích thấp ô nhiễm cao đến huyện Nhân Xuyên, thứ ẩn chứa bên trong, người bên cạnh không thể tưởng tượng được.
Lúc này, Đổng Cương đang lắc ly rượu trong tay mình, nhìn Từ Quân Nhiên cười nói:
- Chủ tịch Huyện Từ, tôi thấy việc này, chỉ sợ không phải do anh đồng ý hay không.
Mặc dù biết bối cảnh Từ Quân Nhiên không nhỏ, nhưng so với Hoàng gia ở thủ đô, Đổng Cương tình nguyện tin tưởng Hoàng Tử Hiên, càng không cần nói đến, cho dù Từ Quân Nhiên có bối cảnh và năng lực lớn đến tận trời, cũng chỉ là cấp dưới của cha mình mà thôi, cậu ta còn thực sự không biết hắn là chủ tịch huyện ở nơi nào, dám đối nghịch với người đứng đầu Tỉnh ủy.
Nói xong câu đó, Đổng Cương nhìn Phương Kiệt nói:
- Tiểu Kiệt, khuyên nhủ bạn của cậu, đừng cho mặt mũi còn không nhận!
Sắc mặt Phương Kiệt thay đổi, lại nghe được tiếng cười của Từ Quân Nhiên:
- Anh Đổng, có việc cần nói với anh một chút, không biết anh có thể đồng ý hay không.
Đổng Cương nghe thấy lời của Từ Quân Nhiên khẽ giật mình, rồi lập tức mỉm cười, gật đầu:
- Nói đi, ở đất Tân Châu này, tôi còn có mấy phần thể diện.
Tuy nói lai lịch của Từ Quân Nhiên không rõ ràng, hơn nữa cũng chỉ là nhân vật nhỏ, nhưng trong suy nghĩ của Đổng Cương, dù sao người ta là chủ tịch huyện của huyện Nhân Xuyên, sau này xây dựng nhà máy hóa chất ở huyện Nhân Xuyên, nói không chừng còn cần người ta chiếu cố. Mặc dù nói mình có người cha là người đứng đầu Tỉnh ủy không sợ phiền phức, nhưng nếu có quan hệ tốt với quan địa phương, đó là chuyện không gì tốt hơn.
Trung Hoa, có lúc tác dụng của tình người còn lớn hơn cả pháp luật.
Trong ánh mắt kinh ngạc của người bên cạnh, Từ Quân Nhiên từ từ đứng lên, nâng ly rượu trong tay uống sạch, lúc này thản nhiên nhìn Đổng Cương nói:
- Anh Đổng, việc anh làm cái gì với cuộc thi hoa hậu kia, có nội tình đen tối! Việc này, tôi sẽ đăng báo!
Chung quanh thoáng cái yên tĩnh, tất cả mọi người đang nói chuyện, đều bị choáng bởi câu nói ngữ điệu không cao nhưng lại rất kiên định này của Từ Quân Nhiên.
Ánh mắt Đổng Cương hơi híp lại, tay nắm chặt ly rượu, vang lên một tiếng rắc nhỏ.
- Ha ha, chủ tịch huyện Từ, cậu đang nói đùa với anh đây sao?
Nhìn Từ Quân Nhiên, ánh mắt Đổng Cương lóe lên một tia lạnh lùng.
- Anh Từ, anh…
Phương Kiệt cùng bọn người Phương Du ngây người, mọi người đều kinh ngạc nhìn Từ Quân Nhiên khí thế khác thường ngày, không ngờ ngay cả Đổng Cương con trai của người đúng đầu Tỉnh ủy cũng không nể mặt, hai mắt một cô gái đứng sau lưng Phương Du lại tỏa sáng, ánh mắt nhìn về phía Từ Quân Nhiên có thần thái không bình thường.
- Nói đùa?
Từ Quân Nhiên cười lạnh, nhìn ánh mắt của Đổng Cương:
- Anh cảm thấy, lời của tôi không rõ ràng? Có phải Đổng đại thiếu gia anh cho rằng, người Đổng gia có thể che trời ở Tân Châu?
Vừa nói chuyện, hắn bước mạnh một bước lên phía trước, lạnh lùng nhìn Đổng Cương.
Sắc mặt Đổng Cương lập tức trở nên khó coi, dù thế nào anh ta cũng không ngờ, Từ Quân Nhiên dám không nể mặt mình như vậy, dứt khoát không để lại đường lui cho mình trước mặt bao nhiêu người, chẳng trách hắn trong ấn tượng của cán bộ tỉnh thành, là một nhân vật Hỗn Thế Ma Vương, bây giờ xem ra, căn bản là nhân vật không tầm thường.
- Từ Quân Nhiên, cậu uống nhiều rồi.
Sắc mặt Đổng Cương âm trầm nhìn Từ Quân Nhiên, nếu không phải ngại hôm nay quá nhiều người, anh ta chắc chắn từ từ dạy bảo tên khốn không biết đất trời này một phen, nghĩ đến đây, Đổng Cương cắn răng trầm giọng nói:
- Nể mặt Phương Kiệt, hôm nay tôi không so đo với cậu. Phương Kiệt, tiểu Du, hai người đưa cậu ta đi đi.
Câu nói sau cùng, anh ta nhằm vào Phương Kiệt, dù sao quan hệ của Phương Kiệt và Từ Quân Nhiên, không phải bí mật gì trong vòng xã giao ở Tân Châu.
- Lời này của anh nói cho ai nghe?
Lông mày Phương Kiệt nhướng lên, con mắt nhìn chòng chọc Đổng Cương, cắn răng nghiến lợi nói.
Tất cả mọi người ngây người, Từ Quân Nhiên càng biến sắc, tay trái không tự chủ nắm lên ghế ở bên cạnh.
Làm bạn với Phương Kiệt lâu như vậy, Từ Quân Nhiên biết rõ thói quen và tính cách của Phương Kiệt, mỗi lần cậu ta nói như vậy, chính là khúc dạo đầu của phong ba.
- Cậu! Không được càn quấy ở đây!
Đổng Cương thở gấp, không còn nhẫn nại giả bộ ân cần với Từ Quân Nhiên, phất phất tay với mấy người ở phía sau mình nói:
- Lôi thằng này ra ngoài cho tao! Lần sau tao sẽ tìm mày tính sổ, ai để loại mặt hàng như mày vào đây!
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy “Binh” một tiếng vang thật lớn, thấy Đổng Cương vốn quay lưng về phía Từ Quân Nhiên thoáng cái bay lên một cái bàn.
Tất cả mọi người sợ ngây người, vì họ vừa nhìn thấy, Phương Kiệt đứng ở sau lưng Đổng Cương, không chút do dự giơ chân đạp vào lưng Đổng Cương, khiến anh ta phải quỳ xuống.
Ngay sau đó, Phương Kiệt thuận tay quơ lấy chai rượu vang trên bàn, bộp một tiếng đạp vào mép bàn, không thèm quan tâm rượu đổ trên đất, Phương Kiệt cầm nửa chai rượu trong tay, chỉ vào Đổng Cương mắng to:
- Đồ con lừa! Mày cho rằng bản thân mày là thứ gì? Dám vẫy đuôi sói với ông đây, tin hay không ông đây tiễn mày vào Tử Cấm Thành!
Toàn bộ yến hội lập tức loạn lên, ai cũng không ngờ Phương Kiệt lỗ mãng như vậy, một lời không vừa tai liền ra tay đánh đập, ý hòa giải cũng không có, ngày cả Từ Quân Nhiên cũng bắt đầu choáng váng đầu óc, không rõ vì sao vấn đề đột nhiên biến thành Phương Kiệt ra tay đánh Đổng Cương vì mình.
- Phương Kiệt, cậu…cậu điên rồi!
Hoàng Tử Hiên trợn mắt há mồm chỉ vào Phương Kiệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận