Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 146: Lộ diện.

Tần Quốc Đồng vô cùng bất ngờ, y không ngờ Dương Duy Thiên lại có thái độ ủng hộ Từ Quân Nhiên kiên quyết như vậy.
Đối với Tần Quốc Đồng, thái độ của y với Từ Quân Nhiên là thái độ chèn ép, dĩ nhiên là vì y cho rằng, Từ Quân Nhiên chẳng còn chỗ dựa nào ở huyện Võ Đức, y hoàn toàn có thể tùy ý xử lý hắn như thế nào cũng được. Nhưng Dương Duy Thiên lại không đối xử với Từ Quân Nhiên như vậy. Vì tuy Dương Duy Thiên mới nhậm chức bí thư huyện ủy, nhưng sau lưng lại có sự hậu thuẫn của chủ tịch thành phố Chu Dật Quần. Điểm quan trọng nhất là, trên danh nghĩa, Dương Duy Thiên là bí thư huyện ủy, là người lãnh đạo cao nhất của huyện Võ Đức, Tần Quốc Đồng có thể âm thầm chiếm quyền anh ta nhưng tuyệt đối không dám công khai phản đối ý kiến của Dương Duy Thiên.
Thời đại này, Đảng ủy lãnh đạo nhà nước. Nếu một bí thư huyện ủy có xung đột với chủ tịch huyện, chắc chắn cuối cùng người xui xẻo sẽ là chủ tịch huyện.
Vì thế, từ đầu đến cuối, Tần Quốc Đồng đều không muốn đối đầu với Dương Duy Thiên. Suy nghĩ của y rất đơn giản, y chỉ muốn lợi dụng chuyện này để đả kích uy lực của Dương Duy Thiên, từ đó triển khai công việc của mình.
Y khác Nghiêm Vọng Tung rất nhiều. Nghiêm Vọng Tung có quyền lực lớn ở huyện Võ Đức, ông ta có thể chĩa mũi mắng mỏ bất cứ ai ở huyện ủy, nhưng Tần Quốc Đồng không có tư cách đó. Vì thế y và Dương Duy Thiên giống nhau, chỉ có thể cẩn trọng đề phòng đối phương, sau đó cố gắng mở rộng tầm ảnh hưởng của mình ở huyện mà thôi.
- Bí thư Dương, tuy hiện nay không phải thời kỳ đấu tranh giai cấp, nhưng chúng ta cũng không thể bỏ quên vấn đề này được.
Tần Quốc Đồng lấy hết dũng khí khìn về phía Dương Duy Thiên, chậm rãi nói ra điều này.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, y cũng muốn đám thường ủy viên trước mặt thấy được sự tồn tại của mình, nếu không chẳng phải hắn đã bị Dương Duy Thiên lấn át rồi sao.
Dương Duy Thiên chau mày, nhìn lướt qua Tần Quốc Đồng rồi nhìn về phía Từ Quân Nhiên:
- Từ Quân Nhiên, cậu còn gì muốn nói không?
Từ Quân Nhiên đứng dậy, nhìn lướt qua những thường vụ huyện ủy rồi nhìn sang Tần Quốc Đồng. Đột nhiên, hắn mở miệng nói với Tần Quốc Đồng:
- Chủ tịch Tần, anh cũng lớn lên ở huyện Võ Đức chúng ta, tôi muốn hỏi anh, thời kỳ ba năm khó khăn, anh đã trải qua như thế nào?
Tần Quốc Đồng sững sờ, trong phòng họp bỗng trở nên yên tĩnh, không khí cũng trở nên căng thẳng hơn nhiều. Ngoài Từ Quân Nhiên ra, những người có mặt ở đây đều đã từng trải qua ba năm gian khổ đó, họ không thể nào quên khoảng thời gian cả nước thiếu thốn lương thực dẫn đến hiện tượng nạn đói kéo dài như vậy.
Cách nói của lãnh đạo, năm 1958, kế hoạch “năm năm lần thứ nhất” của chính phủ vượt quá thời gian, hoàn thành một cách gượng ép, dẫn đến việc cấp trên đã có những đánh giá lạc quan sai lầm về tình hình phát triển, dẫn đến việc tiến hành kế hoạch đại nhảy vọt với công nhân và nông dân. Năm 1959 – 1961, xu thế đấu tranh tránh những tai nạn tự nhiên, khiến con người không dám vạch trần sai lầm. Tuy nhiên, Từ Quân Nhiên là người từ kiếp sau đến, mấy chục năm sau, vẫn không ai có thể cung cấp những số liệu về thời tiết để xác minh tình hình thiên tai nghiêm trọng của ba năm trước. Nhiều bằng chứng cho rằng, trong vòng ba năm đó không có thiên tai nào quá lớn. Tỉnh Tây Xuyên nơi có nạn đói nghiêm trọng nhất, tình hình thời tiết mưa thuận gió hòa.
- Cái này thì có gì đâu, mấy năm đó, mùa màng không bội thu, xuất hiện tình trạng khó khăn là điều khó tránh khỏi.
Quả nhiên, khi Từ Quân Nhiên nhắc tới chuyện này, Tần Quốc Đồng ho khan một tiếng rồi mở miệng giải thích.
Từ Quân Nhiên cười lạnh, nhìn về phía Tần Quốc Đồng rồi thản nhiên nói:
- Chủ tịch Tần, năm nay tôi 21 tuổi, tuy không trải qua thời kỳ đó, nhưng sự thật tôi nghe được từ phía người dân không phải như vậy.
Nói xong, hắn nhìn những thường ủy viên đang ngồi xung quanh rồi bình tĩnh hỏi:
- Chắc chắn các vị lãnh đạo ngồi đây đều đã trải qua quãng thời gian đó. Cho hỏi, lúc đó, thật sự có thể sản xuất được cả ngàn cân lương thực hay sao? Có thể có được nhiều vệ tinh đến thế sao?
Mọi người đều trầm mặc, sắc mặt ai nấy đều không tốt cho lắm.
Từ Quân Nhiên hiểu rõ, cái gọi là thời kỳ khó khăn chính là năm 1958, nhà nước bỗng đề ra khẩu hiệu tăng gấp đôi lương thực, khiến mọi nơi đều tăng gia sản xuất quá mức, cán bộ các cấp quá khoa trương, báo cáo khống lượng lương thực tạo thành. Do có liên quan đến việc thi hành thống nhất việc tiêu thụ, nên ngoài khẩu phần lương thực, hạt giống, thức ăn gia súc hay những thứ khác đều nộp lên trên. Nhưng lương thực lại do đơn vị phụ trách lương thực của hợp tác xã phụ trách, người dân không thể tích trữ lương thực. Khi cán bộ trung ương tới từng xã trưng thu lương thực, họ sẽ dựa theo sản lượng khuếch đại mà cán bộ địa phương báo cáo lên trên để trưng thu lương thực. Đa phần lượng trưng thu đều vượt quá sản lượng lương thực thực tế. Để bù đắp vào chỗ thiếu hụt đó, cán bộ địa phương ép người dân dùng phần lương thực cho khẩu phần ăn hàng ngày để nộp lên trên. Vì vậy nông thôn mới thành ra bị thiếu lương thực, những nhà ăn công cộng mọc lên cũng không đủ cung cấp dẫn đến nạn đói nghiêm trọng, khiến nhiều người vì thế mà chết đói. Thậm chí còn xuất hiện hiện tượng ăn thịt người.
Nhưng những điều này không thể nói một cách công khai được.
- Đồng chí Từ Quân Nhiên, đồng chí có ý gì?
Trầm Dũng Cảm quát lên đầy khó chịu. Anh ta là trưởng ban tuyên truyền, những lời nói trắng trợn như thế này, anh ta không thiếu.
Từ Quân Nhiên không nói gì mà chỉ trầm mặc nhìn Tần Quốc Đồng, hắn bình tĩnh hỏi:
- Chủ tịch Tần, người dân trấn Lý gia chúng tôi chỉ muốn có đủ cơm ăn mà thôi. Đối với người dân, đây chẳng phải là yêu cầu cơ bản nhất hay sao? Nếu anh muốn cắt đứt con đường sống của người dân, anh không sợ người dân sẽ đâm sau lưng mình sao?
- Phì!
Bạch Thiên Hữu không nhịn nổi, phun hết số trà trong miệng ra ngoài, trừng mắt nhìn Từ Quân Nhiên. Anh ta không ngờ huyện Võ Đức này vẫn còn tồn tại một người không biết giữ mồm giữ miệng hơn mình, một phó bí thư đảng ủy cấp xã dám nã đạn vào chủ tịch huyện. Người này chán sống rồi!
- Từ Quân Nhiên, cậu…
Tần Quốc Đồng tức giận, chỉ vào mặt Từ Quân Nhiên như muốn nói gì đó.
Không ngờ y còn chưa kịp mở miệng, Dương Duy Thiên đã đập chén trà của mình xuống mặt bàn.
- Loảng xoảng loảng xoảng.
Sau khi tiếng động đó vang lên, Dương Duy Thiên vỗ bàn, chỉ thẳng vào mặt Từ Quân Nhiên mà mắng:
- Từ Quân Nhiên, cậu có thái độ gì thế hả? Công việc của cậu ở trấn Lý gia là con hổ không thể vỗ mông hay sao? Lãnh đạo phê bình cậu vài câu cũng chỉ vì muốn tốt cho cậu, cậu lại dám dùng thái độ đó để nói chuyện với chủ tịch huyện sao? Rốt cuộc còn tính kỷ luật của tổ chức không chứ? Cậu cho rằng mình vẫn đang ở đại học Kinh Hoa hay sao để cậu tùy tiện phát biểu ý kiến thế sao?
Bỗng nhiên, trong phòng họp liền trở nên yên tĩnh, chỉ còn vang vọng lại âm thanh thể hiện sự tức giận của Dương Duy Thiên. Ủy viên thường vụ chẳng ai mở miệng, ánh mắt từng người từng người đều tập trung lại một chỗ, thỉnh thoảng họ lại trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng cũng không ai dám lên tiếng.
Mọi người cũng không phải kẻ ngu. Tình thế ngày hôm nay rõ ràng là bí thư Dương muốn lấy chuyện người để nói chuyện mình. Ai dám ho he, chẳng khác nào người đó đã đưa đầu ra để chờ người ta chém. Có điên mới đi trêu chọc Dương Duy Thiên. Đó là bí thư huyện ủy, người đứng đầu huyện Võ Đức, nếu anh ta báo cáo một người nào đó không chịu phục tùng lãnh đạo, cho dù là Tần Quốc Đồng cũng sẽ bị thành ủy phê bình. Dù sao, vào lúc này, nhiệm vụ quan trọng của Đảng ủy chính là không ai có thể thay thế.
Thấy Từ Quân Nhiên cúi đầu trước sự mắng mỏ của Dương Duy Thiên, Tần Quốc Đồng cười lạnh. Dương Duy Thiên cho rằng y là kẻ ngốc sao? Mắng mỏ một trận rồi lại bỏ qua chứ gì, anh ta coi thường y quá.
Nghĩ đến đây, nhân lúc Dương Duy Thiên dừng lại để lấy hơi, y liền mở miệng nói:
- Bí thư Dương, anh không nên tức giận. Tuy lời nói của đồng chí Từ Quân Nhiên có hơi quá, nhưng đây là lỗi lầm cán bộ trẻ hay mắc phải, tôi thấy cứ để cậu ấy làm kiểm điểm đi.
Nói xong, y quay đầu nhìn những người khác:
- Mọi người thấy sao?
Đám người Ngô Lương Tần vừa định mở lời, không ngờ Từ Quân Nhiên lại thở dài rồi mở miệng nói:
- Ôi trời, chủ tịch Tần, tôi hiểu ý của anh.
Nói xong, Dương Duy Thiên nở một nụ cười bất đắc dĩ rồi nhìn những ủy viên thường vụ trong phòng, bình tĩnh nói:
- Các đồng chí, tôi thấy không thoải mái trong lòng. Lão bí thư đã giao lại huyện Võ Đức cho tôi, sự tín nhiệm mà lãnh đạo thành ủy dành cho tôi ngày một tăng lên. Nhưng hiện nay, tình hình huyện chúng ta thì sao, chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả “nghèo”.
Nói đến đây, Dương Duy Thiên bỗng hung hăng, vỗ bàn:
- Người nghèo không có cơm ăn! Thế mà một số đồng chí của chúng ta lại chỉ nghĩ đến việc đấu đá lẫn nhau chứ không hề nghĩ cách giải quyết vấn đề ăn uống của người dân. Một kết cục không đầu không đuôi, rốt cuộc là có ý gì?
Chỉ cây dâu mắng cây hòe!
Tần Quốc Đồng thấy cơ mặt mình co rúm lại. Y biết rõ, tuy Dương Duy Thiên không nói rõ tên nhưng câu nói lại nhắm vào mình. Lại nhìn sang đám người Trầm Dũng Cảm, y lại càng khó chịu. Mọi người đều hiểu, bí thư huyện ủy Dương Duy Thiên đang có ý ám chỉ họ phân bè phân cánh.
Sự việc đã đến mức này, không ai còn tâm tư truy cứu chuyện của Từ Quân Nhiên. Tưởng rằng có thể nhân cơ hội lãnh đạo thành ủy phê bình Từ Quân Nhiên để cho bí thư huyện ủy như Từ Quân Nhiên một bài họ, không ngờ lại bị Dương Duy Thiên cắn ngược lại, lấy chuyện chia bè kéo cánh ra để nói.
Nếu tiếp tục có người truy cứu trách nhiệm của Từ Quân Nhiên, chắc chắn Dương Duy Thiên sẽ đưa chuyện này lên thành ủy, nói rõ tình hình ở huyện Võ Đức.
Chuyện này không nên đưa ra ánh sáng. Tuy mọi người đều biết có chuyện sau lưng mỗi người đều có lợi ích của những người phía sau. Nhưng chuyện nay chỉ có thể để trong im lặng vì một khi chuyện này bị phanh phui, không ai muốn mang trên mình danh xưng xấu xí kết bè kéo cánh.
Biểu cảm của Tần Quốc Đồng trở nên vô cùng đặc sắc. Có nằm mơ y cũng không tưởng tượng được rằng, phản ứng của Từ Quân Nhiên lại lớn đến vậy, lôi chuyện ba năm khó khăn ra không nói làm gì, đã thế còn dám phản bác lại mình. Bất ngờ hơn cả là sự coi trọng của Dương Duy Thiên với Từ Quân Nhiên. Phải biết rằng chuyện ngày hôm nay, Dương Duy Thiên dùng quyền lực của mình để đàn áp các ý kiến phản đối của mọi người không phải là chuyện hay gặp trong chốn quan trường. Dù sao, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mọi chuyện sẽ chứng tỏ bí thư huyện ủy không có năng lực, phải dùng chức vụ để đàn áp người khác.
Nhưng hết lần này đến lần khác, Dương Duy Thiên lại làm vậy vì Từ Quân Nhiên.
Chuyện này khá bất thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận