Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 693.2: Gài bẫy!

Hắn làm như vậy đương nhiên là có lý riêng. Chỉ cần lập cơ chế khen thưởng này thì chắc chắn Vương Mãnh sẽ tiếp nhận phần thưởng, mà đây chính là mục đích của Từ Quân Nhiên. Nếu Vương Mãnh nhận thưởng, đợi đến khi hắn vạch trần đầu tư của Vương Mãnh là đầu tư giả thì cho dù Vương Mãnh có nhảy xuống sông Hoàng hà cũng không rửa sạch được. Đến lúc đó, đừng nói là Vương Mãnh tiến gần chủ tịch thành phố Bối Siêu Quần này nhất, cho dù anh ta có quan hệ với người đứng đầu Tỉnh ủy cũng phải cuốn gói.
Hơn nữa Từ Quân Nhiên đề nghị như vậy cũng không chỉ để thêm tội danh cho Vương Mãnh, dù sao thì nếu chuyện tên đó giở trò đầu tư giả bị bại lộ thì cũng hứng đủ rồi, có thêm tội khác hay không cũng chẳng sao. Quan trọng là Từ Quân Nhiên sắp giành được khoản đầu tư lớn hơn, đến lúc đó, chính sách khen thưởng đã được thực thi thì cũng là chuyện mang lại thể diện cho mình.
Bạch Lâm do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đồng ý với ý kiến của Từ Quân Nhiên, dù sao thì hiện nay Từ Quân Nhiên ở huyện Nhân Xuyên cũng đại diện cho một thế lực, hắn đưa ra đề nghị, nếu mình trực tiếp phản đối thì có vẻ không thích hợp lắm.
Nghĩ đến đây, Bạch Lâm gật đầu nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch huyện nói rất có lý, mặc dù phương diện phát triển kinh tế của huyện Nhân Xuyên chúng ta đã có chút tiến bộ nhưng nếu so với trình độ phát triển tổng thể của toàn tỉnh, thậm chí cả nước thì vẫn chênh lệch rất lớn. Để cổ vũ mọi người giành tiền đầu tư cho huyện, thực hiện chính sách khen thưởng cũng được. Chủ tịch huyện, anh cảm thấy chính sách khen thưởng nên lập như thế nào thì hợp lý?
Loại chuyện này nên để mọi người cùng bàn bạc thì hơn, dù Bạch Lâm không hiểu rõ suy nghĩ của Từ Quân Nhiên nhưng anh ta cũng biết rõ đạo lý bo bo giữ mình.
Từ Quân Nhiên cười ha ha:
- Tôi thấy vẫn nên thưởng tiền mặt thì hơn. Tôi nghe nói ở một số khu vực ở phía Nam, nếu có thể giành được khoản đầu tư trị giá mấy chục triệu là đều được khen thưởng một nghìn tệ. Đương nhiên, huyện Nhân Xuyên chúng ta cũng có thể làm như vậy. Tất nhiên, điều kiện của chúng ta không tốt, cụ thể bao nhiêu tiền thì tuỳ ngài quyết định.
Bất kể nói thế nào, Bạch Lâm mới là người đứng đầu Huyện ủy, Từ Quân Nhiên không ngại để ông ta hưởng thụ niềm vui của người quyết định trong chuyện này.
Chuyện Từ Quân Nhiên nói, trên thực tế Bạch Lâm biết, bình thường anh ta cũng đọc báo, xem tin tức gì đó, đương nhiên biết những khu vực tương đối mở cửa ở phía Nam vô cùng coi trọng công tác thu hút nhà đầu tư góp vốn. Nay Trung Quốc có nơi tương đối bảo thủ, có nơi tương đối mở cửa, nơi bảo thủ cảm thấy cải cách mở cửa là đi theo con đường mòn của chủ nghĩa tư bản. Còn khu vực mở cửa lại cho rằng cần không tiếc giá nào phát triển kinh tế, đây là hậu quả do lĩnh vực tư tưởng xảy ra va chạm.
Bạch Lâm cũng biết, nay huyện Nhân Xuyên tạm thời không cách nào quay đầu, Bí thư Thành ủy ở trên là Đoạn Thế Kiệt đang dựa vào Chủ tịch tỉnh Phương Trung Nguyên, đương nhiên cũng là nhân vật cổ vũ cải cách mở cửa. Bản thân hắn là cán bộ do Đoạn Thế Kiệt đề bạt, dù nói thế nào đi nữa cũng phải ủng hộ ông ta, đây cũng là nguyên nhân Bạch Lâm luôn giữ yên lặng trước việc Từ Quân Nhiên tiến hành cải cách ở huyện Nhân Xuyên.
Bây giờ vào lúc này, Từ Quân Nhiên đưa ra ý kiến thưởng cho người có thành tích thu hút nhà đầu tư góp vốn, mặc dù hơi khiến Bạch Lâm bất ngờ nhưng anh ta ngẫm nghĩ rồi cũng gật đầu đồng ý. Mặc dù một nghìn tệ không nhiều nhưng cũng không ít rồi, dù sao thì số tiền này không chỉ đưa cho cá nhân mà cho cả tập thể, đến lúc đó chia cho mọi người cũng chẳng còn bao nhiêu nữa.
Sau khi trong lòng đồng ý với chuyện này, Bạch Lâm lại lặng lẽ suy nghĩ tại sao Từ Quân Nhiên lại đột nhiên muốn thưởng cho Vương Mãnh đây?
Chuyện bất thường tất có vấn đề, điểm này người làm cán bộ mấy chục năm như Bạch Lâm sớm đã nhìn thấu. Nếu không phải vì tính toán Vương Mãnh mà Từ Quân Nhiên đột nhiên đưa ra đề nghị thưởng cho Vương Mãnh, chẳng lẽ hắn định lôi kéo Vương Mãnh và Liễu Cường?
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Lâm liền nổi lên dự cảm bất thường.
Tình hình hiện nay của huyện Nhân Xuyên rất vi diệu, hội thường ủy huyện ủy hình thành thế chân vạc, thế lực của Từ Quân Nhiên và Bạch Lâm mạnh nhất, sau đó là hai người Vương Mãnh và Liễu Cường. Mặc dù họ chỉ có hai người nhưng vô cùng đoàn kết, một mặt là vì là cán bộ xuất thân địa phương, rất có uy vọng trong cán bộ bậc trung của huyện, mặt khác nữa là dù bây giờ Từ Quân Nhiên và Bạch Lâm đang trong giai đoạn tuần trăng mật nhưng hai người đều hiểu rõ, nếu thật sự ép đối phương, liên kết với Vương Mãnh đả kích bản thân thì chẳng ai chịu nổi.
Đừng nhìn bề ngoài Bạch Lâm ủng hộ Từ Quân Nhiên tiến hành cải cách, trên thực tế ông ta cũng giấu một phần tâm tư, nên biết là thay đổi bất ngờ ở phía trên bây giờ, dù bản thân là người của Đoạn Thế Kiệt nhưng ai có thể đảm bảo Đoạn Thế Kiệt có thể chiếm thế thượng phong mãi ở thành phố Đan Giang đây? Nhỡ thế lực bảo thủ chiếm được quyền chủ động thì đến lúc đó mình phải làm sao đây?
Vì thế, hiện nay Bạch Lâm giao hết mọi chuyện trong huyện cho Từ Quân Nhiên cũng có ý riêng, đến lúc đó nếu cải cách bị người khác lên án thì bản thân cũng có thể rút lui an toàn.
Mà bây giờ anh ta lại nghĩ là chuyện khen thưởng cho Vương Mãnh lần này, tuyệt đối không thể để Từ Quân Nhiên đi nói, tránh để hắn lôi kéo bọn Vương Mãnh và Liễu Cường.
- Ha ha, tôi thấy được đấy, giành được đầu tư 10 triệu tệ sẽ được thưởng 1 nghìn tệ, dù sao thì bên tài vụ năm nay vẫn còn không ít tiền dư.
Bạch Lâm cười ha ha nói, dừng một chút rồi lại nói:
- Đương nhiên, chúng ta cũng phải có cái quy định, đừng có đầu tư 80 nghìn, 100 nghìn cũng chạy đến đòi thưởng, ít nhất phải trên 1 triệu, anh thấy thế nào, chủ tịch huyện?
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Đây là điều đương nhiên, dù phương pháp thưởng của chúng ta nhằm vào việc thu hút nhà đầu tư góp vốn nhưng cũng chỉ đối với khoản đầu tư lớn thôi.
Bạch Lâm cười cười:
- Chuyện này, tôi thấy hai chúng ta bàn bạc thế này cũng không được, ngày mai ngày kia văn phòng bí thư sẽ bàn trước, sau đó thảo luận ở hội nghị thường ủy, cậu thấy thế nào?
Từ Quân Nhiên không có ý kiến với chuyện này:
- Đều nghe theo bí thư hết.
Bạch Lâm rất hài lòng với câu nói của Từ Quân Nhiên, mỉm cười nói:
- Chủ tịch huyện đi làm việc đi, tranh thủ thời gian nhanh chóng giành được tiền đầu tư.
Sau đi ra khỏi văn phòng của Bạch Lâm, trong lòng Từ Quân Nhiên cười lạnh, Bạch Lâm đồng ý với chính sách khen thưởng đó, hơn nữa cũng không biết anh ta nghĩ thế nào mà còn định đích thân đưa ra trong hội nghị thường ủy. Mặc kệ ông ta nghĩ thế nào, dù sao thì ý định của Từ Quân Nhiên đã đạt được rồi. Chỉ cần Bạch Lâm đồng ý khen thưởng thì bây giờ nâng Vương Mãnh lên càng cao thì đến lúc đó, khi biết anh ta giở trò đầu tư giả thì Vương Mãnh ngã càng đau. Muốn vàng thau lẫn lộn, không dễ vậy đâu.
Hơn nữa làm Vương Mãnh ngã đau cũng không phải mục đích cuối cùng của Từ Quân Nhiên. Mục tiêu của hắn là tạo ngăn cách giữa Bạch Lâm và Liễu Cường. Mới đầu, chắc Liễu Cường sẽ nghi hoặc Bạch Lâm đột nhiên đưa ra chính sách khen thưởng này làm gì, nhưng chỉ cần Vương Mãnh xảy ra chuyện thì chắc Liễu Cường sẽ nghĩ ngay đến Bạch Lâm đưa ra chính sách này là để làm Vương Mãnh và Liễu Cường xấu mặt. Mà Bạch Lâm lại còn muốn tự mình đưa ra chính sách này trong hội nghị thường vụ, vậy thì sau này chắc chắn Bạch Lâm không thể thoát khỏi liên quan đến chuyện này.
Từ Quân Nhiên quay về văn phòng, cân nhắc nhiệm vụ quan trọng nhất hiện nay là tìm được chứng cứ đầu tư giả của Vương Mãnh, mà cách tốt nhất là cạy miệng người hợp tác kia.
Từ Quân Nhiên lại ngẫm nghĩ suy nghĩ trong lòng một lượt, sau đó cầm điện thoại gọi cho Lưu Hoa Cường, bảo Lưu Hoa Cường làm thế này thế này, Lưu Hoa Cường vội vàng đồng ý.
Tối ngày thứ tư của ba ngày sau, Lưu Hoa Cường mời mấy người bạn ăn cơm, đều là người anh ta quen trong chính quyền huyện, đương nhiên cũng bao gồm mấy cán bộ của thôn Đào Hoa. Lưu Hoa Cường đưa bọn họ đến một nhà hàng mới mở của huyện Nhân Xuyên ăn cơm.
Sau khi vào phòng, một người đàn ông mũi hếch nói:
- Lão Lưu, sao cậu lại nghĩ đến việc tốn kém mời chúng tôi đến đây thế, bình thường cậu vắt cổ chày ra nước mà.
Lưu Hoa Cường vừa cười vừa nói:
- Bình thường mọi người cũng giúp tôi không ít, hôm nay tôi mời mọi người đến cũng coi như cảm ơn mọi người, sau này tôi còn phải nhờ mọi người giúp nhiều lắm. Lát nữa mọi người cứ chơi thoải mái, phòng ở đây mọi người muốn làm gì thì làm.
Lưu Hoa Cường cười nói xong, lấy ra một xấp tiền, đưa cho nhân viên phục vụ ở bên cạnh, nói:
- Hôm nay mọi người cứ uống thoải mái, tôi mời!
Mà lúc này, Từ Quân Nhiên cũng đang cùng Bí thư Ủy ban kỷ luật huyện Nhân Xuyên Lưu Tiểu Quang và Cục trưởng cục công an Trương Hỉ Bân đi vào nhà hàng, đồng thời đi vào phòng bên cạnh bọn Lưu Hoa Cường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận