Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 242: Tìm được rồi.

- Tôi hi vọng anh Lưu giúp tôi một lần.
- Giúp thế nào?
Đây là đối thoại giữa Từ Quân Nhiên và Lưu Liễu, cho dù là Từ Quân Như hay Lưu Liễu đều biết rõ, sự việc lần này nếu làm rồi, lợi ích của hai người chẳng khác nào hoàn toàn buộc lại với nhau, dù đắc tội với hai vị huyện ủy thường ủy, trong đó còn bao gồm một Chủ tịch huyện, đối với bất cứ cán bộ nào của huyện Võ Đức, trên cơ bản đều giống như phán quyết tử hình trên con đường làm quan của bản thân.
Nhưng cho dù như thế, Lưu Liễu vẫn đồng ý.
Đây là vì, trước kia anh ta liên lạc qua điện thoại với anh vợ Quách Vĩ Toàn, trong điện thoại Quách Vĩ Toàn xác minh với Lưu Liễu, nếu có cơ hội để Từ Quân Nhiên thiếu mình một ân tình, nhất định không thể bỏ qua, vì vị bí thư Từ này, rất có thể là con rể hiền của bí thư Hô Diên của Ủy ban chính trị và pháp luật tỉnh.
Con rể hiền của bí thư Ủy ban chính trị và pháp luật tỉnh, nghĩ đến cái này, Lưu Liễu liền giữ vững lòng tin giúp đỡ Từ Quân Nhiên.
Muốn lăn lộn trên chiến tuyến chính trị và pháp luật, đắc tội ai cũng được chứ không thể đắc tội Hô Diên Ngạo Ba.
Làm quan không dễ, muốn làm quan không đắc tội ai căn bản là không thể, nơi có người sẽ có giang hồ, sẽ có phân tranh vì lợi ích, bất kể là ai, chỉ cần làm việc trong quan trường, chắc chắn sẽ gặp phải vấn đề phải lựa chọn, với cấp dưới, với cấp trên, với đồng nghiệp, đều cần quan hệ hài hòa. Nhưng những quan hệ phức tạp rắc rối này, đối với bất kỳ ai mà nói đều rất khó, cho dù là người thông minh, cũng không có cách làm được chu đáo, tóm lại là sẽ vì chút quan hệ về mặt lợi ích, sẽ đắc tội một vài người.
Đã như vậy, đắc tội với người phải để ý đến học vấn rồi.
Trung Quốc là xã hội chuẩn chính thức. muốn làm tốt vị trí của mình, cần hiểu người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội, là cán bộ chiến tuyến chính trị và pháp luật, Lưu Liễu thà rằng đắc tội bí thư huyện ủy cùng Chủ tịch huyện, cũng không muốn đắc tội bí thư Ủy ban chính trị và pháp luật tỉnh. Phải biết rằng đắc tội chủ tịch huyện thì tối đa công tác khó làm một chút, nhưng nếu đắc tội tỉnh ủy thường ủy, lão đại tuyến chính trị và pháp luật, vậy thì chờ lệnh thuyên chuyển đi.
Hô Diên Ngạo Ba nhưlà nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh của chiến tuyến chính trị và pháp luật Giang Nam, ông ta muốn xử lý người nào trong hệ thống công an chính trị pháp luật, người ấy chạy trời không khỏi nắng.
Huống chi có quan hệ với Lý Đông Viễn, Lưu Liễu cũng tuyệt đối không thể để Từ Quân Nhiên gặp xui xẻo.
Nghĩ tới đây, Lưu Liễu trầm giọng nói với Từ Quân Nhiên:
- Sắp tới cục công an huyện chúng tôi chuẩn bị nhận chỉ thị của cấp trên, tích cực mở rộng việc chống lại hành vi vi phạm trên toàn huyện, vì người dân toàn huyện tạo ra một môi trường sinh hoạt an toàn.
Từ Quân Nhiên cười cười, gật gật đầu:
- Làm phiền anh Lưu rồi.
Hắn cũng biết, Lưu Liễu đã nói như vậy, là khẳng định sẽ giúp mình xử lý tốt chuyện này.
Đúng như dự đoán, sáng ngày thứ hai. Viên Kiến Thiết tìm đến phòng làm việc của Từ Quân Nhiên.
- Bí thư Từ, có chút việc phải nói với anh một chút.
Lúc này Viên Kiến Thiết đã nhậm chức phó đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự. Không tiếp tục nhậm chức ở công xã trấn Lý gia nữa, anh ta là anh em thân thiết của Lý Đông Viễn, tất nhiên cũng quan hệ tốt với Lưu Liễu. Sau khi Lưu Liễu được bổ nhiệm làm trưởng cục công an huyện Võ Đức, cần phải có người của mình, liền điều Viên Kiến Thiết tới.
Từ Quân Nhiên sững sờ:
- Đội trưởng Viên, sao vậy?
Viên Kiến Thiết cười hắc hắc:
- Không có gì, cục trưởng nói, tối nay sẽ tiến hành tuần đêm toàn huyện, bảo tôi thông báo với anh một chút.
Tuy lời này có chút không đầu không náo. Nhưng Từ Quân Nhiên lại cười, gật gật đầu:
- Tôi biết rồi, làm phiền anh rồi.
Hắn biết rõ, Lưu Liễu dựa theo manh mối mình cung cấp, đã tìm ra thứ gì đó rồi.
Đêm rất yên tĩnh, giường đôi rộng lớn êm ái mà thoải mái, dưới ánh đèn âm u. Tần Thọ Sinh đang ra sức đâm chọc vào, giống như một con trâu đực cường tráng đang ra sức cày cấy mảnh đất màu mỡ thuộc về hắn kia.
Người phụ nữ thỉnh thoảng phát ra từng tiếng rên rỉ kiềm chế đến cực điểm, chính là loại tiếng rên rỉ này, kích thích cực độ Tần Thọ Sinh giống như con trâu đực đang cày cấy mảnh đất màu mỡ. Mỗi một tiếng rên đè nén của người phụ nữ như tiếng trống thúc người hăm hở tiến lên trên chiến trường, khích lệ Tần Thọ Sinh ra sức tiến thẳng về phía trước, mỗi một va chạm nặng nề càng khiến cho người phụ nữ phải bật ra tiếng rên rỉ bị, càng kích thích thần kinh Tần Thọ Sinh.
Thời gian trôi qua, Tần Thọ Sinh đột nhiên tăng nhanh tốc độ, cơ thể giống như gắn lò xo, đột nhiên cảm thấy xương cột sống hơi ngứa, một loại cảm giác sảng khoái cực độ như sét đánh sau đầu, cơ thể vô ý thức run lên, ngay lập tức nằm trên người phụ nữ.
Người phụ nữ ôn nhu hôn anh ta, thuận tay cầm quần áo anh ta lau mồ hôi, đầu đặt trong ngực anh ta cảm nhận được tiếng tim đập cùng tiếng thở hổn hển của anh ta, một loại cảm giác hạnh phúc thỏa mãn tràn ngập trong lòng cô ta, thân mình nằm ở dưới người đàn ông kia, là loại thỏa mãn đã lâu không được.
- Tiểu Sinh, anh nên trở về rồi, nếu không trong chốc lát nữa anh ta trở về thì rắc rối.
Người phụ nữ giơ tay vuốt ve cơ thể Tần Thọ Sinh, nhỏ giọng nói. Anh ta trong miệng cô ta, tất nhiên là chồng của mình Thẩm Chí Cường, cũng chính là con trai của trưởng ban tuyên truyền huyện ủy Thẩm Dũng Cảm.
Tần thọ Sinh sững sờ, cười hắc hắc nói:
- Không cần lo lắng, anh nghe nghóng qua, hôm nay tên kia theo người khác vào nội thành chơi đùa, căn bản sẽ không trở về.
Nói xong, cơ thể anh ta dùng chút sức một phen, nhào tới, đè người phụ nữ ở dưới chăn dưới thân mình, bàn tay lớn chậm rãi tiến vào bên trong. Tay chạm vào một khối đẫy đà mềm mại, năm ngón tay có chút nắm lại, khối đẫy đà kia từ từ tuột ra khỏi tay anh ta, trong lòng Tần Thọ Sinh run lên, vén chăn lên muốn nhào tới hưởng thụ mỹ vị.
Ngay tại lúc ham muốn của hai người tăng cao, lúc chuẩn bị mây mưa lần nữa, một chuyện họ không ngờ đến xảy ra.
- Thùng thùng thùng!
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, khiến Tần Thọ Sinh cùng người phụ nữ nhất thời ngây ngẩn cả người.
- Mở cửa! Cục công an đây!
Ngoài cửa truyền đến âm thanh khiến hai người đều ngây người.
Cục công an? Tần Thọ Sinh lập tức có chút căm tức, vừa định há mồm mắng, nhưng chợt nhớ ra, đây là nhà của Thẩm Chí Cường, tuy nói hai người nhà Thẩm Chí Cường không ở cùng Thẩm Dũng Cảm, nhưng không ít người biết nơi này, vợ chồng Thẩm Chí Cường làm việc ở cục Tài chính huyện, nhỡ chuyện mình ở đây truyền đi, sẽ phiền toái.
Nghĩ tới đây, Tần Thọ Sinh lắc đầu với người phụ nữ bên cạnh, ý bảo cô mở miệng nói chuyện.
Người phụ nữ tên Marina, đến từ tỉnh thành, lúc trước quen Thẩm Chí Cường ở trường chuyên trong tỉnh thành, sau khi kết hôn về ở huyện Võ Đức, người phụ nữ này lẳng lơ dâm đãng, thích quyến rũ loại đàn ông đẹp trai lại có năng lực, không bao lâu liền thông đồng với Tần Thọ Sinh ở với nhau sau lưng chồng, hai người hớn hở ám độ, đã hơn nửa năm rồi.
Lúc này thấy động tác mặc quần áo của Tần Thọ Sinh, Marina rất nhanh đã hiểu ý anh ta, đứng dậy khoác lên một bộ quần áo, thấy Tần Thọ Sinh quần áo tử tế đã trèo qua cửa sổ rời đi, lúc này mới lên tiếng:
- Ai vậy? Chồng tôi không có nhà, các người là ai?
Cô ta cũng yên tâm có chỗ dựa chắc, bố chồng là huyện ủy thường ủy, ngày thường trong cơ quan, cũng không ai dám đắc tội cô ta, dựa vào lá gan mấy gã công an này cũng dám xông vào. Hơn nữa nhà mình thuộc đại viện của cục Tài chính, chung quanh đều là người nhà của cục Tài chính huyện, nếu có chuyện gì, mình cũng có thời gian hô cứu mạng.
Ngoài cửa nhanh chóng yên tĩnh trở lại, đợi đến lúc Marina mặc quần áo tử tế mở cửa, mới nhìn thấy mười mấy cảnh sát đứng ở cửa ra vào.
- Các anh muốn làm gì?
Marina cố tự trấn định mở miệng hỏi.
Người dẫn đội ở cửa ra vào, chính là cục trưởng cục công an huyện Lưu Liễu.
Sắc mặt Lưu Liễu lúc này nghiêm túc, hỏi Marina:
- Tôi muốn hỏi một chút, hôm nay cô có thấy một người đàn ông lạ mặt, thân cao khoảng hai mét, mặt có thẹo.
Marina sững sờ, lắc đầu:
- Không thấy, đã xảy ra chuyện gì sao?
Lưu Liễu xoay ngươi, hỏi người đứng phía sau:
- Xác định là tiến vào đại viện của người nhà thuộc cục Tài chính sao?
Trong ánh mắt kinh ngạc của Marina, người nọ gật đầu nói với Lưu Liễu:
- Cục trưởng, tôi tận mắt nhìn thấy!
Lưu Liễu xoay người, nói với Marina:
- Rất xin lỗi, huyện cục chúng tôi đang bắt một phạm nhân bỏ trốn, quấy rầy cô rồi, tiểu đồng chí.
Anh ta năm nay đã hơn 30 tuổi rồi, gọi Marina là đồng chí cũng không quá, dù sao Marina mới chừng hai mươi.
Marina tất nhiên cười nói, lộ ra biểu tình khách khí:
- Không sao, không sao.
Tuy Lưu Liễu không biết cô ta, nhưng cô ta lại biết người đàn ông trước mặt, phó bí Ủy ban chính trị và pháp luật huyện, cục trưởng cục công an huyện Lưu Liễu, đây cũng là một nhân vật máu mặt ở huyện Võ Đức, bố chồng Marina là huyện ủy thường ủy, điều này khiến Marina để ý một vài nhân vật có bên trên, Lưu Liễu tuy không phải huyện ủy thường ủy, nhưng là người đứng đầu cục công an huyện, coi như là người nắm quyền cao trong tay, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
- Tiểu đồng chí, cô nhìn có chút quen mắt lắm.
Lưu Liễu cười nói với Marina. Người không biết, còn tưởng rằng anh ta thật sự biết đối phương, ai có thể nghĩ tới đây là kế hoạch anh ta đã thương lượng xong với Từ Quân Nhiên.
Marina nghe thấy lời của Lưu Liễu, khẽ mỉm cười nói:
- Cục Trưởng Lưu chào ngài, tôi là vợ của Thẩm Chí Cường.
- Thẩm Chí Cường?
Lưu liễu ra vẻ suy nghĩ, chợt nhớ tới nói:
- Có phải là tiểu tử thứ hai của bí thư Thẩm không?
Bí thư Thẩm, tất nhiên là bố chồng Thẩm Dũng Cảm của Marina, lúc này trong huyện ủy, trưởng phòng lãnh đạo từng ngành đều treo chức vụ phó bí thư, dù sao còn chưa xuất hiện phân chia phó bí thư chuyện trách, cho nên nói như vậy, trong huyện sẽ có rất nhiều phó bí thư huyện ủy, Thẩm Dũng Cảm cũng là như thế, dùng thân phận phó bí thư huyện ủy kiêm bộ trưởng bộ tuyên truyền huyện ủy.
Marina vội gật đầu:
- Đúng vậy, cha ở nhà vẫn luôn nhắc đến cục trưởng Lưu ngài đó, nói ngài phá án rất lợi hại, vụ án giết người đoạn thời gian trước kia, là nhờ vào tuệ nhãn của ngài nhìn thấu mới phá án được.
Cho dù nói thế nào, nên nịnh nọt vẫn phải nói, tuy đối với Lưu Liễu mang theo một đội người lớn như vậy đến nhà mình vẫn có chút ngoài ý muốn, nhưng Marina cũng không phải loại phụ nữ chưa từng thấy qua loại trường hợp như thế này, bề ngoài khách sáo đơn giản vẫn có thể ứng phó được.
Lưu Liễu cười cười, khoát khoát tay:
- Bí thư Thẩm quá khen, quá khen rồi.
Hai người đang nói chuyện, bên tai nghe được tiếng phòng phía sau truyền đến một trận huyên náo:
- Bắt được rồi, bắt được rồi!
Lưu Liễu biến sắc, biểu hiện lập tức trở nên nghiêm túc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận