Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 824: Nữ nhân thông minh

- Tôi nói này, không phải anh có ý gì với tôi đó chứ?
- Phốc!
Một câu nữa của Lý Vân làm cho Từ Quân Nhiên phun hết những gì đã uống vào phun, vẻ mặt ngớ ra nhìn cô gái trước mặt. Không biết làm sao cô lại cho ra được kết luận hiếm thấy như vậy.
- Mình điên rồi sao?
Nội tâm Từ Quân Nhiên điên cuồng gào thét một tiếng, trong miệng cũng đồng thời phun ra một câu:
- Tôi nói này, cô có thể bình thường một chút hay không? Cô cảm thấy có khả năng đó sao? Tôi đối với cô luôn luôn đứng xa mà nhìn, hơn nữa, coi như tôi có ý với cô đi nữa thì cô cũng không thể đồng ý mà. Huống chi giả sử cô không có ý kiến gì đi, cô cảm thấy ông cụ bên nhà cô có thể đồng ý sao? Ông không rút hết gân lột da tôi mới lạ đấy.
Lời Từ Quân Nhiên vừa nói là thật sự, cô gái này có thể rất ưu tú nhưng tuyệt đối không thích hợp với bản thân.
Không nói đến gia thế của hai người, chỉ cần về mặt tính khí gì đó, Từ Quân Nhiên dường như cảm thấy mình đang chứng kiến bản sao của chính mình.
Có quỷ mới muốn kết hôn với mình!
Lý Vân cười hắc hắc, ngược lại đối với lời nói của Từ Quân Nhiên lại sâu sắc chấp nhận.
Kỳ thật vẫn còn một câu Từ Quân Nhiên không nói ra. Qua mấy lần tiếp xúc, Từ Quân Nhiên cảm thấy Lý Vân thật sự quá lãng mạn rồi. Dễ nghe một chút thì gọi là tiêu sái, nói khó nghe thì đó là không biết nặng nhẹ. Từ việc nàng không chút cố kỵ rời khỏi phòng hát, bỏ mặc Hoàng Tử Hiên ở lại đó, thậm chí sau khi rời khỏi còn khóa máy, đem tất cả những người muốn tìm nàng ném qua một bên thì có thể nhìn ra được một điều: bất kỳ ai cũng không thể quản nổi cô gái này.
Từ Quân Nhiên cũng không muốn ngoài việc tranh đấu trên quan trường còn phải quản thêm một cô gái. Phải biết rằng hồng nhan tri kỷ bên cạnh hắn không một ai cần bản thân hắn phải bận tâm.
- Xem ra con người anh cũng có chút gọi là biết mình biết người.
Lý Vân vươn tay vỗ vỗ bờ vai Từ Quân Nhiên nói:
- Người như anh thích hợp làm bạn bè, còn làm chồng thì khỏi nói đi. Cô gái nào đi theo anh chắc chắn sẽ không còn là chính mình nữa.
Từ Quân Nhiên cười khổ, ai ngờ cô gái này cũng hiểu rất rõ về mình.
Nhất định phải thừa nhận rằng có đôi khi người chân chính hiểu rõ bản thân mình chưa chắc là bạn bè của mình mà lại là người có tính cách tương tự mình. Từ Quân Nhiên và Lý Vân về mặt quan hệ thì coi như là bạn bè nhưng đúng hơn là hai người khác giới có cùng tính cách. Vì vậy Lý Vân có thể hiểu được nội tâm của Từ Quân Nhiên.
- Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như cô đang làm việc tại thủ đô mà?
Từ Quân Nhiên nhìn về phía Lý Vân hỏi. Lúc trước, thời điểm ở thủ đô hắn đã gặp qua Lý Vân, tất nhiên cũng biết đáng ra lúc này cô đang ngồi làm việc ở thủ đô mới phải. Dù sao lần trước khi hắn cứu cô cũng mới chỉ qua mấy tháng thôi.
Lý Vân trừng mắt nhìn Từ Quân Nhiên:
- Người nào nói với anh là tôi nhất định phải làm việc ở thủ đô? Hơn nữa chẳng lẽ anh không biết trên thế giới này còn có chuyện từ chức hả?
Từ Quân Nhiên tức cười không nói gì, bản thân mình lại quên mất. Với thân phận và bối cảnh của Lý Vân thì cô gái này muốn làm chỗ nào chẳng phải cũng chỉ là một câu nói thôi sao.
- Đúng rồi, cô và Hoàng Tử Huyên xảy ra chuyện gì à?
Từ Quân Nhiên suy nghĩ một chút rồi hỏi Lý Vân. Ban đầu hắn còn tưởng rằng Lý Vân và Hoàng Tử Hiên ở chung một chỗ. Nhưng nhìn vừa rồi Lý Vân không chút để ý bỏ mặc Hoàng Tử Hiên trong karaoke thì hình như quan hệ giữa hai người này cũng không tiến triển thuận lợi như mình nghĩ. Thậm chí lúc nãy khi tên này phát hiện mình cùng Lý Vân chào hỏi còn tỏ ra rất không được tự nhiên. Hình như gã cho rằng hắn là mối uy hiếp nên mới thuận miệng đến hỏi.
Lý Vân nhún nhún vai:
- Còn thế nào nữa, trong nhà nói chúng tôi tiếp xúc nhiều một chút. Tôi muốn đến Đông Hải du lịch, hắn lại vừa vặn đến đây công tác nên tiện đường theo hắn tới. Thật ra thì người này không tệ, cẩn thận chu đáo không nói, tính cách cũng rất tốt. Ông cụ nhà tôi cũng cảm thấy không tệ.
Cô còn chưa dứt lời, Từ Quân Nhiên đã cười hỏi:
- Sau đó thì sao?
Hắn rất thông minh, tất nhiên nhận ra được Lý Vân chưa nói hết ý. Bình thường thì nếu như phía trước khích lệ một người như thế thì phía sau chắc chắn phải kèm theo một câu nhưng mà .
Quả nhiên, nghe xong câu hỏi của Từ Quân Nhiên, Lý Vân cười cười nói:
- Nhưng mà cũng bởi vì hắn quá tốt mới khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Anh cũng biết con người sống đến đời chẳng có ai hoàn mỹ cả. Những đạo lý như nhân vô thập toàn, nhân vô hoàn nhân người nào tốt nghiệp đại học mà không biết? Hoàng Tử Hiên ở trước mặt tôi biểu hiện quá hoàn mỹ, khiến tôi thậm chí có cảm giác không chân thật. Trước mặt tôi, hắn cứ như được đắp nặn ra.
Dừng lại một chút, Lý Vân nhìn Từ Quân Nhiên nháy nháy mắt nói:
- Nói thật, tôi cảm thấy tên kia còn không bằng anh. Phải biết rằng mấy lần ở Lĩnh Nam tối thiểu anh còn khiến cho tôi cảm thấy anh là người đang sống sờ sờ chứ không phải là con rối như Hoàng Tử Hiên. Tuy rằng có chút vô lại…
Câu nói sau cùng của cô tất nhiên là nói đến những hành động của Từ Quân Nhiên ở sân bay tại Lĩnh Nam và ở đại học sư phạm.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ nhìn cô:
- Cuối cùng tôi cũng hiểu rõ địa vị của mình rồi, nói cả buổi thì ra tôi là cái là một cái nhãn hiệu, chủ yếu chịu trách nhiệm tôn lên những người từng theo đuổi đại tiểu thư.
Lý Vân gật đầu thản nhiên:
- Không sai, tiện thể tôn lên nhan sắc như hoa như ngọc của tôi.
Nói xong, hai người nhịn không được cùng nhau phá lên cười.
- Cảm ơn anh.
Sau khi cười xong, Lý Vân nghiêm túc nhìn Từ Quân Nhiên nói.
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc:
- Cô nói thế là có ý gì?
Lý Vân nhẹ nhàng lắc đầu:
- Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy mình nợ anh một câu cám ơn.
Từ Quân Nhiên không tiếp tục dây dưa thêm chuyện này, ném hai chai nước đã hết sạch vào thùng rác, nhìn đồng hồ trên tay nói:
- Thời gian không còn sớm, để tôi tiễn cô về.
Lý Vân gật gật đầu, ban đêm có chút lạnh, xe trên đường cũng đã ít đi nhiều.
- À, cô muốn trở lại KTV hả?
- Có điên tôi mới về đó. Đêm hôm khuya khoắt thế này nếu còn sức làm chuyện đó thì thà về khách sạn ngủ còn hơn. Chẳng lẽ anh không biết ngủ không đủ giấc sẽ làm cho phụ nữ mau già sao?
Lý Vân nói mấy câu làm cho Từ Quân Nhiên quyết định phải nhanh chóng tiễn nữ sát tinh này đi.
Bước xuống khỏi cầu, Lý Vân nhìn Từ Quân Nhiên đang đứng bên đường, hình như không có ý bắt taxi, nhịn không được hỏi một câu:
- Tôi nói này, chẳng lẽ anh không có xe hả?
Từ Quân Nhiên động tác cứng đờ:
- Không có.
Vỗ trán một cái, mặt Lý Vân lộ vẻ bất đắc dĩ:
- Tôi nói này, không phải anh đang chờ tôi đi lấy xe đó chứ? Cho tôi xin, tôi đến Đông Hải là để du lịch đó.
Từ Quân Nhiên lập tức cảm thấy loại biểu cảm lúng túng đã xuất hiện trên mặt. Hắn cứ cho rằng Lý Vân lái xe tới nên mới bảo Tằng Văn Khâm lái xe đi. Nhìn trên đường không còn mấy chiếc xe, Từ Quân Nhiên ho khan một tiếng, nói:
- Chuyện này… để tôi đi bắt taxi.
Đầu năm nay xe taxi vốn không nhiều lắm, hơn nữa bây giờ cũng đã trễ cho nên Từ Quân Nhiên phải đứng hơn mười phút mới phát hiện một chiếc. Xe kia từ xa nhìn thấy Từ Quân Nhiên vẫy tay, từ từ chậm lại rồi dừng trước mặt hai người.
- Đi chung đi, tôi tiễn cô về trước rồi trở về Tỉnh ủy, dù sao cũng tiện đường.
Từ Quân Nhiên nói với Lý Vân. Lúc nãy hắn đã hỏi Lý Vân rồi, cô đang ở trong khách sạn cách chỗ hắn không xa.
Lý Vân gật gật đầu, đi đến chỗ ghế sau mở cửa, cười cười nói:
- Anh ngồi bên trong đi, tí nữa tôi xuống xe trước mà, đỡ phiễn phức.
Lúc Lý Vân ngồi bên cạnh mình, Từ Quân Nhiên ngửi được hương thơm nhàn nhạt, lạ lẫm mà quen thuộc, rất khó nói rõ, cũng rất khó diễn đạt. Tựa như là mùi sữa tắm, nhưng mà mang theo hơi ấm trên người Lý Vân truyền ra làm cho Từ Quân Nhiên cảm thấy có chút tâm viên ý mãn.
Xe taxi chạy trên đường lớn, cảnh đêm lùi dần theo hai bên đường. Lý Vân trên đường có chút mệt nhọc, đầu liền gối lên vai Từ Quân Nhiên, cứ như vậy ngủ thiếp đi. Từ Quân Nhiên cảm thấy hương thơm mình ngửi được càng lúc càng nồng hơn.
Tình huống này đã rất lâu rồi Từ Quân Nhiên chưa gặp. Không biết vì cái gì, lúc Lý Vân dựa trên vai của mình, trong nội tâm Từ Quân Nhiên bỗng nhiên có cảm giác kỳ quái. Thân thể cô gái bên cạnh nhẹ nhàng dựa vào vai mình, bản thân mình dường như trở thành điểm tựa thừa nhận sinh mệnh của nàng.
Phải công nhận một điều, đối với mỗi người, một khi có cảm giác bị người khác ỷ lại, nhất là đàn ông mà nói thì loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu. Động tâm thì có lẽ chưa nói tới nhưng mà rung động nhỏ thì chắc chắn có, dù đó có là một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ đi nữa.
Từ Quân Nhiên mượn chút ánh sáng của ngọn đèn bên đường quan sát Lý Vân đang tựa vào vai mình. Tóc dài đen nhánh từ chỗ giao nhau của đầu cô và thân thể Từ Quân Nhiên buông xuống, như là thác nước chảy qua khe núi. Chất tóc rất tốt, mùi hương thấm tận tim gan. Theo đà xe taxi chạy, những chiếc đèn đường lui dần về phía sau chiếu nghiêng xuống, gương mặt Lý Vân sáng tối luân chuyển tạo cảm giác lập thể rất mạnh. Ừ, rất đẹp.
Như một nàng công chúa đang ngủ say trong những câu chuyện cổ tích của Andersen hay truyện cổ Grim mà trẻ con thường đọc trước khi ngủ.
Môi của cô có màu của anh đào, phối hợp với khuôn mặt khi ngủ của phụ nữ, không mang theo mặt nạ, thần thái hồn nhiên, rất mê người.
Từ Quân Nhiên không phải là quân tử gì nhưng hắn cưỡng chế xúc động trong lòng lại. Nếu bây giờ không phải là Lý Vân mà là hồng nhan tri kỷ nào đó của mình thì hắn sẽ không kiêng dè gì mà tham lam nhấm nháp hương vị ngọt ngào này. Nhưng cô gái này không giống những người khác, thân phận của cô đã định sẵn rằng bản thân hắn với cô sẽ không bao giờ có kết quả.
Có điều Từ Quân Nhiên có thể ác ý tưởng tượng nếu như hiện tại mình vụng trộm tiến hành một vài động tác bất lương thì khi tỉnh lại phỏng chừng Lý Vân cũng sẽ không phát hiện, vô tình bị mình chiếm tiện nghi. Nghĩ một hồi Từ Quân Nhiên vội vàng bỏ đi suy nghĩ này, bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Thực chất chứng minh bản thân hắn cũng không phải là loại người đạo đức cao thượng gì. Ánh mắt hắn đang đung đưa qua lại như tuần tra tàu ngầm giữa chóp mũi cao thẳng và bờ môi ngọt ngào gần kề trong gang tấc của Lý Vân.
Xe taxi rất nhanh đã đến khách sạn mà Lý Vân nói. Không đợi Từ Quân Nhiên vươn tay đánh thức, đôi mắt của cô vốn đang nhắm lại bỗng nhiên mở ra, lông mi dài rung rung. Ánh mắt cô lúc nhìn về Từ Quân Nhiên mang theo một chút ý tứ cổ quái.
Trong nháy mắt đó, Từ Quân Nhiên cảm giác như lỗ chân lông toàn thân mở ra!
- Cô gái này, chẳng lẽ nãy giờ không ngủ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận