Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 609: Bí thư huyện ủy.

Rời khỏi bộ tổ chức, Từ Quân Nhiên suy nghĩ một hồi, chuyện liên quan đến tập đoàn Chính Đạt mình dù gì vẫn nên báo cáo cho Hoàng Thanh Vân một chút, nói gì thì người ta cũng là chủ tịch thành phố, phân quản công tác kinh tế. Về tình về lý hắn đều nên đi báo cáo, hơn nữa, hiện tại Hoàng Thanh Vân cũng đã biết chuyện, nếu mình còn không đi chính là thể hiện không tôn trọng lãnh đạo. Từ Quân Nhiên cũng không muốn mắc vào cái tội ấy.
Đi vào tòa nhà chính phủ thành phố, Từ Quân Nhiên đứng bên ngoài phòng làm việc của Hoàng Thanh Vân, trông thấy thư ký của Hoàng Thanh Vân đang cúi đầu ghi ghi chép chép cái gì. Hắn gõ cửa một tiếng, người kia ngẩng đầu lên nhìn, thấy là hắn liền lập tức cười đứng lên:
- Bí thư Từ, xin chào ngài, chúc mừng ngài thăng chức.
Xem ra viên thư ký này cũng đã biết hắn được thăng chức rồi.
Mặc dù nói ông chủ lớn của anh ta đối với vị bí thư trước mắt không vừa mắt, nhưng anh ta cũng không có gan thất lễ với người ta.
Từ Quân Nhiên gật đầu khách khí nói:
- Phiền anh, báo một tiếng với chủ tịch thành phố Hoàng, Từ Quân Nhiên tôi đến để báo cáo công việc.
- Được, bí thư Từ, xin chờ một chút.
Anh thư ký nhanh chóng đi vào trong báo cáo, không lâu sau đã thấy đi ra:
- Bí thư Từ, chủ tịch thành phố Hoàng mời anh vào.
Từ Quân Nhiên nói với anh ta một tiếng cảm ơn, đi qua, nhẹ nhàng gõ cửa ba tiếng. Đợi một lúc, nghe thấy bên trong tiếng của Hoàng Thanh Vân mới từ từ đẩy cửa đi vào, cung kính nói:
- Chủ tịch thành phố Hoàng, ngài khỏe chứ. Tôi đến báo cáo một chút về tình hình công việc huyện Phú Lạc gần đây.
Cái mông quyết định cái đầu. Người chức vị khác nhau, góc độ xem xét vấn đề tuyệt đối cũng khác nhau. Từ Quân Nhiên tin rằng chỉ cần Hoàng Thanh Vân không phải đầu đất chắc chắn sẽ không làm khó hắn quá.
Quả nhiên, Hoàng Thanh Vân nét mặt như thường, chẳng những không bày ra sắc mặt khó coi với Từ Quân Nhiên, ngược lại còn nở một nụ cười rất tươi nói chuyện:
- Đồng chí Quân Nhiên, ngồi đi.
Từ Quân Nhiên ngồi xuống phía trước bàn làm việc lớn, đối diện với Hoàng Thanh Vân đang giữ vẻ mỉm cười. Song Từ Quân Nhiên có thể cảm nhận đằng sau nụ cười niềm nở ấy dường như có mấy phần ý xa cách, như vậy rõ ràng Hoàng Thanh Vân trong lòng không hề vừa lòng với hắn. Vấn đề khúc mắc giữa hai người bây giờ xem ra càng khó loại bỏ rồi.
Hoàng Thanh Vân quan sát thấy Từ Quân Nhiên ngồi đối diện mình thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, lúc này suy nghĩ trong đầuthay đổi liên tục. Ông biết rõ bối cảnh phía sau Từ Quân Nhiên, thậm chí so với bí thư thành ủy Trần Đại Dũng càng hiểu rõ. Từ Quân Nhiên trước mặt ông có bối cảnh lai lịch thế nào, thỉnh thoảng có thể giở chút mánh khóe, còn đè ép hắn đến cùng thì ông chưa từng nghĩ đến. Nhưng mà nếu ông thực sự muốn ra tay với người này, dựa vào quyền lực của bản thân ông làm sao mà ngăn cản được?
Thậm chí là khi Trần Đại Dũng đề xuất để Từ Quân Nhiên đảm nhiệm chức vụ Bí thư huyện ủy, Hoàng Thanh Vân cũng chẳng hề có ý gây khó dễ, chỉ là đưa ra mấy yêu cầu của mình, liền gật đầu đồng ý. Ông cho là, thay bằng chèn ép hắn, chi bằng để hắn bước lên địa vị cao. Bởi cái gọi là “cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, ông thật muốn xem xem từ Quân Nhiên ngồi được vào cái ghế bí thư huyện ủy này thì có thể làm nên đại sự gì?
Chỉ có điều chuyện lần này về tập đoàn Chính Đạt Từ Quân Nhiên không báo cáo thật sự khiến ông cảm thấy không vừa lòng. Người này đúng là không xem ông ra gì mà, tưởng rằng có một chút quan hệ là có thể thích làm gì thì làm sao. Nếu như không phải bí thư thành ủy Trần Đại Dũng che chở cho hắn, ông nhất định sẽ khiến hắn phải nếm mùi đau khổ khó quên.
- Chủ tịch thành phố Hoàng, tình hình tập đoàn Chính Đạt đang khảo sát lần này…
Từ Quân Nhiên chậm rãi mở miệng, báo cáo một lượt chuyện của tập đoàn Chính Đạt đi khảo sát cho Hoàng Thanh Vân nghe, cuối cùng mới cung kính hỏi:
- Không biết ngài chủ tịch thành phố còn có gì chỉ thị không ạ?
- Không tệ lắm.
Hoàng Thanh Vân nhẹ nhàng gật đầu nói: “Đồng chí Từ Quân Nhiên trong chuyện này có công rất lớn đấy. Nhưng mà đây cũng là chuyện trọng đại, từ nay thành phố không thể bỏ mặc không quan tâm được, cậu hãy cố gắng hết sức giúp đỡ Cục Chiêu thương làm tốt công tác chuẩn bị chiêu đãi tập đoàn Chính Đạt.
Từ Quân Nhiên nhướng mày:“Đây là ý gì, muốn vứt bỏ mình?”
Nghĩ đến đây, trong lòng Từ Quân Nhiên hơi dao động, nghe ý của Hoàng Thanh Vân khác nào nói từ nay về sau chuyện tập đoàn Chính Đạt khảo sát đầu tư hoàn toàn thuộc về Cục chiêu thương thành phố, mà hắn nhiệm vụ chính là giúp đỡ mà thôi. Thế này khác gì qua cầu rút ván, ăn cháo đá bát đâu? Chính là biết rõ tập đoàn Chính Đạt đã quyết định đầu tư cho huyện Phú Lạc, liền định ném Từ Quân Nhiên hắn sang một bên đây. Nhưng bản thân cũng hiểu tạm thời không thể nói gì cả, nên đành im lặng gật đầu, nói:
- Vâng thưa chủ tịch thành phố, tôi sẽ tận lực phối hợp cùng Cục chiêu thương.
Thái độ thuận theo của Từ Quân Nhiên ngược lại làm Hoàng Thanh Vân thấy sửng sốt, lông mi chớp chớp, thật không ngờ hắn lại có phản ứng như vậy.
Nghĩ một hồi, Hoàng Thanh Vân nói:
- Thành phố rất coi trọng việc lần này về tập đoàn Chính Đạt, ngoại trừ mỏ đá maifan, nếu như có thể hy vọng bọn họ còn đầu tư một số mục khác cho chúng ta càng nhiều càng tốt. Còn về chuyện lần này anh cứ cố gắng phối hợp cùng Cục chiêu thương cho tốt .
Từ Quân Nhiên cố kìm nén cơn bực tức trong lòng, gật đầu:
- Vâng, tôi nhất định sẽ cố gắng phối hợp làm việc với Cục chiêu thương thành phố.
Tuy nhiên nói thì nói là thế, nhưng hiện tại hắn càng lúc càng tức giận, cái này cho thấy Hoàng Thanh Vân hoàn toàn là muốn qua việc này chỉnh hắn đây mà, là vì hắn đã làm ra được công lao ư? Dù gì thì chuyện mỏ đá maifan đã định rồi, hắn với Cục chiêu thương cũng chẳng có chút quan hệ nào cả, thế thì hắn việc gì phải phí tâm tư, cứ để Cục chiêu thương lo đi.
Từ văn phòng Hoàng Thanh Vân đi ra, Từ Quân Nhiên cảm thấy thật khó chịu, hắn hít một hơi thật dài bước xuống lầu, để tâm tình mình bình tĩnh trở lại. Trong đầu thầm nghĩ cần gì vì việc này mà phiền muộn chứ, Hoàng Thanh Vân để việc này cho Cục chiêu thương cũng coi như hợp tình hợp lý, hơn nữa bản thân vừa hay cũng bớt được không ít việc có gì mà phải không vui? Dù sao như thế cũng không thể nào phủ nhận công lao của hắn trong chuyện này được? Còn chuyện Hoàng Thanh Vân yêu cầu hắn hết sức hợp tác cùng Cục chiêu thương để tập đoàn Chính Đạt đầu tư nhiều hơn, Từ Quân Nhiên cũng chỉ là tùy tiện đồng ý thôi, Cục chiêu thương cũng chẳng quản được việc của Bí thư huyện ủy hắn.
Trong lúc đó, một chiếc xe Jeep đang đi vào đại viện Thành ủy. Một người từ trên xe bước xuông, bắt gặp Từ Quân Nhiên nhất thời nở nụ cười kinh ngạc mừng rỡ, lớn tiếng gọi hắn:
- Bí thư Từ, chào anh.
Âm thanh này vang lớn đến mức người cách rất xa cũng nghe được. Từ Quân Nhiên cũng mỉm cười đáp lại, tiến lên bắt tay với người ta:
- Xin chào trưởng khu Lâm, ngài đến có việc gì sao?
Người này không ai khác chính là Lâm Văn, thư ký tiền nhiệm của Trần Đại Dũng , hiện tại cũng đã là khu trưởng trong thành phố Song Tề. Lần trước Từ Quân Nhiên cùng các học sinh của Thôi Tú Anh ăn cơm, có cơ hội gặp qua, hai người cùng kính nhau chèn rượu, sau đó Lâm Văn còn giành trước thanh toán. Từ Quân Nhiên đã mấy lần nghĩ đến mời đáp lễ anh ta, mà chưa tìm được cơ hội thích hợp.
- Cũng không có gì, bộ tổ chức gọi tôi đến.
Lâm Văn cười khổ nói, thanh âm có vẻ bất đắc dĩ. Từ Quân Nhiên cũng biết chuyện của anh ta, tuy nói Lâm Văn là thư ký tiền nhiệm của bí thư thành ủy ,ban đầu còn tạm thời giữ chức trưởng khu, kết quả sau cuộc đại tuyển cử không trúng cử, nên đến giờ vẫn chỉ là khu trưởng tạm thời. Hơn nữa, vị bí thư khu ủy của khu đó là thường ủy thành ủy, mà lại còn là người bên cạnh Hoàng Thanh Vân, có thể nói Lâm Văn ở đó cũng không dễ dàng gì.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên bỗng nhiên trong lòng hơi động, hỏi:
- Trưởng khu Lâm, có phải ngài sắp chuyển vị trí công tác?
Lâm Văn cười, gật đầu:
- Tối nay xin mời bí thư bữa cơm, sau này tôi là cấp dưới của cậu rồi.
Lâm Văn khi nói ra câu này, trong lòng quả thực rất mừng rỡ. Ai mà không biết Từ Quân Nhiên tại huyện Phú Lạc ấy đã làm nên không ít chuyện lớn, đến bây giờ biết bao người đều xem nơi này là đất tốt để tạo “quả” cho mình. Mặc dù nói Lâm Văn làm trưởng khu đã đi đến Mạch Thành, nhưng bí thư Trần vẫn đặt kỳ vọng rất lớn vào anh. Để anh đến huyện Phú Lạc chính là mong anh có thể liên thủ hợp tác thật tốt với Từ Quân Nhiên, đưa huyện Phú Lạc trở thành địa bàn vững chãi của bí thư Trần Đại Dũng.
Từ Quân Nhiên nghe xong lời này, nội tâm ban đầu có hơi không vui lập tức như sương khói biến mất “vô ảnh vô tích” . Lúc trước hắn lo lắng nhất chính là thành phố sẽ cử đến một huyện Phú Lạc một chủ tịch huyện mới nào đó khó đối phó, nói thực Từ Quân Nhiên đã chán ngẩm phải lãng phí sức lực và tinh thần của mình vào những cuộc tranh đấu vô ích không ngừng trong quan trường. Nhưng không ngờ bọn họ lại cử Lâm Văn đến làm việc cùng hắn, tuy nói hai người tiếp xúc không nhiều lắm nhưng Lâm Văn cũng là bạn bè lâu năm với chỗ của Chu Trạch Thành, hắn cũng biết người này tuổi trẻ khỏe mạnh, làm người cũng không tệ lắm.
Mấu chốt nhất là, Từ Quân Nhiên biết rõ, Lâm Văn là người của Trần Đại Dũng. Nói cách khác, sau này hai người cùng nhau làm việc ở huyện Phú Lạc, cơ bản là sẽ không có xung đột gì về lợi ích, hợp tác cũng xem như vui vẻ, đây mới điểm quan trọng nhất.
- Về sau chúng ta là chiến hữu cùng một chiến hào rồi. Như vậy đi, trưởng khu Lâm cứ đến Bộ tổ chức trước, sau khi xong việc đến chỗ văn phòng Thành ủy tiếp khách tìm tôi, tôi sẽ giới thiệu cho anh mấy người bạn.
Từ Quân Nhiên đã quyết định nhân cơ hội này giới thiệu nhón người Phương Ứng Vật cho Lâm Văn. Nếu anh ta đã đến huyện Phú Lạc làm chủ tịch huyện, như vậy sau này công việc liên quan đến mỏ đá Maifan đương nhiên sẽ do anh ta phụ trách, cho nên để bọn họ làm quen trước cũng tốt.
Đương nhiên, đây cũng là thiện ý ban đầu mà Từ Quân Nhiên thể hiện với Lâm Văn. Nếu như người này đủ thông minh, nhận thức rõ khi công tác ở huyện Phú Lạc nên ra sức hợp tác với hắn thì về sau làm việc chung sẽ tốt đẹp, giúp anh ta nhờ hơi mình lấy chút thành tích cũng không phải là không thể. Dù sao thân ở quan trường, không có khả năng chuyện tốt gì chỉ có một mình mình hưởng, còn những kẻ khác đều hít gió Tây Bắc sống (ý là không chiếm được gì), đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Còn nếu Lâm Văn không biết thức thời, Từ Quân Nhiên cũng sẽ không nể mặt khiến cho anh ta một mình “ngồi ghế lạnh”(bị cô lập, ghẻ lạnh).
Lâm Văn cũng chẳng phải đầu đất, tự nhiên hiểu lần này bản thân được điều đến huyện Phú Lạc, cơ bản là vì tham vọng của Trần Đại Dũng muốn hoàn toàn nắm trong tay huyện Phú Lạc , trọng yếu hơn cả là anh phải tạo được quan hệ với Từ Quân Nhiên. Hơn nữa chuyện tập đoàn Chính Đạt đầu tư anh cũng có nghe qua, Từ Quân Nhiên tặng cho hắn cơ hội tốt như vậy Lâm Văn sao có thể không cảm kích đây?
Nắm chặt tay Từ Quân Nhiên, Lâm Văn vẻ mặt khách khí nói:
-Bí thư Từ yên tâm, tôi có việc xin đi trước, khi nào trở về sẽ tìm anh.
Trong phút chốc, quan hệ giữa hai người đã dần dần biến thành quan hệ giữa cấp trên cấp dưới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận