Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 817: Cố Nhân

- Anh hai.
Từ Quân Nhiên đi đến giữa Hoàng Tử Hiên và Tằng Văn Khâm, nhẹ nhàng vỗ vai Tằng Văn Khâm:
- Thôi, bỏ đi. Mình đi chỗ khác đi anh.
Đối với hắn ta mà nói ân oán giữa hắn và Hoàng Tử Hiên đã qua rồi. Lúc đó Hoàng gia chịu thiệt về mình. Hiện giờ, Hoàng gia cũng đang trên bờ vực suy thoái. Điều quan trọng nhất là theo bước chân nghỉ hưu của ông Hoàng. Từ Quân Nhiên tin rằng quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Hắn rồi sẽ đợi được cơ hội đó thôi.
Điều quan trọng hơn nữa là Từ Quân Nhiên không muốn vì chuyện của mình mà Hoàng Tử Hiên và Tằng Văn Khâm lại càng xung đột nhiều hơn. Mọi người đều không còn là trẻ con nữa rồi. Những chuyện đánh đấm không phù hợp trong không gian này.
- Quân Nhiên…. Em”
Tằng Văn Khâm lặng người, nhìn về phía Từ Quân Nhiên với vẻ ngạc nhiên.Vốn dĩ, gã tưởng rằng Từ Quân Nhiên sẽ cùng với gã xông lên dằn mặt Hoàng Tử Hiên.
Từ Quân Nhiên cười ha ha, quay đầu sang Hoàng Tử Hiên nhẹ nhàng nói:
- Anh không thấy mệt sao? Tôi đến Đông Hải anh cũng đến Đông Hải. Tôi vào làm việc ở Văn phòng Đảng ủy của tỉnh anh cũng vào Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh.
Hắn tin rằng Hoàng Tử Hiên không thể không biết thân phận của gã giờ đã là thư ký của người đứng đầu Tỉnh ủy Đông Hải. Vào đúng lúc này lựa chọn đến tỉnh Đông Hải làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh Tưởng Phương Trùng. Hoàng Tử Hiên vẫn luôn có tư tưởng so sánh hơn thua với Từ Quân Nhiên.
Hoàng Tử Hiên nhìn khuôn mặt của Từ Quân Nhiên vô cùng bình tĩnh. Sau khi nghe xong Từ Quân Nhiên nói, gã thản nhiên đáp:
- Nếu đã là bạn cũ thì mọi người hãy cùng ngồi xuống đây đi.
Từ Quân Nhiên lắc đầu:
- Sở dĩ tôi có thể nói chuyện với cậu bình tĩnh như vậy không phải là do tôi niệm tình bạn cũ. Mà là do ở đây không tiện. Nếu không cậu tưởng tôi và anh hai sẽ không cho cậu một trận sao?
Nói những lời này, Từ Quân Nhiên không để lại cho Hoàng Tử Hiên chút thể diện nào. Ân oán của hai người không thể nào dùng vài câu là có thể nói rõ. Nếu như không phải do ảnh hưởng của ông cha thì Từ Quân Nhiên sớm đã nện cho gãn tan mặt rồi.
- Cậu!
Hoàng Tử Hiên chưa kịp nói gì thì mặt của Hà Tiểu Đào đã biến sắc rồi.
Từ Quân Nhiên nhìn khuôn mặt đang ngày càng tái nhợt cửa Hoàng Tử Hiên cười nhạt. Hắn không còn ngăn cản Tằng Văn Khâm nữa mà quay lưng đi thẳng về ghế sa lon ngồi. Vẫn luôn nghe thấy có người xì xào nói:
- Xx, chúng ta không thể khách sáo hơn được sao?
Từ Quân Nhiên đối với chuyện này cũng chỉ coi thường như một cái xì mũi. Hắn ta chưa từng nói với những người trầm tĩnh:
- Chúng ta không thể lên giọng hơn một chút sao?
Hắn cũng không nói với những người lịch sự nho nhã:
- Chúng ta không thể thẳng thắn nhận ngu được sao?
Hắn càng không nói với những người khiêm tốn:
- Chúng ta không thể tự tin, kiêu ngạo hơn được sao?
Đối với những thị phi, những vấn đề không có liên quan tới mình mỗi người lại có một tính cách khác nhau. Nếu như nói với họ:
- Chúng ta không thể… được sao?
Đó là thể hiện sự ta là trung tâm của những kẻ ngu đần. Cũng là nói:
- Anh không thể giống tôi được sao?
Cho nên, bất luận Tằng Văn Khâm có hành động như thế nào. Từ Quân Nhiên cũng không trách gã. Chỉ có điều Tằng Văn Khâm nên nói trước suy nghĩ của mình cho Từ Quân Nhiên thì hơn.
Tằng Văn Khâm nhìn lưng Từ Quân Nhiên không nhịn nổi bật cười. Người anh em này quả là đã không còn như trước kia. Những biểu hiện ngày hôm nay của Từ Quân Nhiên đã vượt xa, mạnh mẽ hơn những người bạn bằng tuổi. Hắn càng giống một người đàn ông trưởng thành hơn.
- Hoàng Tử Hiên nếu cậu đã đến tỉnh Đông Hải thì ngày tháng sau này của chúng ta còn dài.
Sau khi lạnh lùng nói ra một câu như vậy Tằng Văn Khâm bỏ mặc đám người đông đúc đó đi theo bước chân của Từ Quân Nhiên rời khỏi đó.
Từ Quân Nhiên ngồi trên ghế sa lon. Tằng Văn Khâm bưng ly rượu tới ngồi kế bên cạnh, nắm lấy vai của Từ Quân Nhiên nói:
- Được lắm, tiểu tử. Anh còn tưởng chú hôm nay sẽ cho gã một trận cơ.
Từ Quân Nhiên hừ một tiếng:
- Có xử lý đến mấy Hoàng Tử Hiên đi chăng nữa em cũng không cần anh hai phải ra tay.
Hắn nói như vậy không phải là bốc phét. Thân thủ của Từ Quân Nhiên rất tốt đừng nói là một Hoàng Tử Hiên, cho dù có thêm một hai người nữa thì cũng không vấn đề gì.
Nhưng, đối với Từ Quân Nhiên mà nói hiện giờ hắn đã không còn là người thanh niên lỗ mãng vô tri nữa rồi.
- Tên tiểu tử này. Anh còn đang định thay em trả món nợ này. Hôm nay, tìm cơ hội cho gã một trận.
Tằng Văn Khâm bỉu môi nói.
Từ Quân Nhiên cười bất đắc dĩ. Hắn đưa mắt nhìn về phía Lý Vân từ đằng xa.
Lý Vân mặc một chiếc váy màu xanh da trời, tôn thân hình thon gọn. Cô ta đi một đôi giày cao gót màu trắng nhạt làm cho Từ Quân Nhiên thất thần. Cô ta đội một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu. Hợp lại cũng đủ để trở thành hình tượng của nữ thần của tương lai. Có điều hiện giờ cô ta mặc bộ váy rất đẹp. So với những bức ảnh đã được chỉnh sửa nhiều lần qua photo shop thì Lý Vân đẹp tự nhiên hơn.
Từ Quân Nhiên và Tằng Văn Khâm đã dời khỏi đó. Hà Tiểu Đào lại bắt đầu giới thiệu những người khác cho Hoàng Tử Hiên và Lý Vân. Không ít người có hứng thú với Lý Vân. Có mấy người cố ý đứng quanh hỏi chuyện cô ta.
- Con gái Lý gia, nhận được rất nhiều sự quan tâm mà.
Tằng Văn Khâm cười hi hi nói.
Từ Quân Nhiên có chút ngạc nhiên nhìn gã nói:
- Anh quen cô ta sao?
Lập tức hắn hiểu ra Lý Vân là người Lĩnh Nam. Năm đó, Tằng Văn Khâm cũng từ Lĩnh Nam đi lên. Ông nội của hai người đều làm quan trong một thành phố thì đương nhiên hai bên sẽ quen biết nhau. Hơn nữa, ông của Lý Vân năm xưa cũng có thể nói là một trong số cấp dưới của ông Tằng. Tằng Văn Khâm không có lý do gì lại không biết cô ta.
Đúng lúc đó, điện thoại của Tằng Văn Khâm vang lên. Gã nhìn xung quanh rất ầm ĩ, nhíu mày nói nhỏ với Từ Quân Nhiên:
- Anh ra ngoài gọi cuộc điện thoại.
Nói xong, đứng dậy bước ra ngoài.
Từ Quân Nhiên vẫn ngồi một mình uống rượu trên chiếc ghế sa lon. Tô Dương và Lý Tư Kỳ ngồi bên cạnh thận trọng cúi đầu nói chuyện. Điền Hoài Nhân qua bên đó một chút rồi mới trở về, xem ra cũng đã qua hỏi thăm Lý Vân rồi.
Lý Vân và một số người khác ngồi xuống ghế sa lon ở phía đối diện. Cô ta rõ ràng nhận được rất nhiều sự quan tâm bất luận là nam hay nữ. Nam thì muốn qua hỏi thăm một người con gái đến từ thành phố. Nữ thì muốn qua để làm quen kết bạn. Con người vốn là như vậy thích làm bạn với những kẻ mạnh. Điều này bất kể là ở đâu cũng giống nhau.
Sau khi chào hỏi xong những người ngoài, Lý Vân nhìn quanh toàn bữa tiệc. Cô ta cũng nhìn thấy Từ Quân Nhiên. Lý Vân hết sửng sốt và cảm thấy bất ngờ. Cô ta không chú ý tới xung đột vừa xảy ra giữa Từ Quân Nhiên và Hoàng Tử Hiên. Mấy người đều là những người thông minh. Ngoài mấy người đứng quanh Tằng Văn Khâm không ai biết rằng suýt chút nữa thì vừa rồi đã xảy ra đánh nhau.
Từ Quân Nhiên thấy Lý Vân nhìn mình. Hắn vẫy vẫy tay cười với cô ta. Bởi ở giữa còn mấy hàng ghế sa lon người. Lúc này, tất cả mọi người đều nhìn thấy động tác của hai người. Sau khi Hoàng Tử Hiên thấy hành động của Từ Quân Nhiên. Khuôn mặt ra lập tức tỏ vẻ không vui nhưng sau đó đã trở về trạng thái bình thường rất nhanh.
Từ Quân Nhiên không nghĩ rằng sẽ gặp Lý Vân ở đây nên khi gặp mặt mới càng kinh ngạc hơn. Từ Quân Nhiên vẫy tay ra hiệu, đang định đứng dậy thì nhìn thấy Lý Vân gật gật đầu ra hiệu chào lại. Cô ta lại đưa mắt sang nói chuyện với những người xung quanh, ra vẻ như đang rất bận.
Từ Quân Nhiên nhíu mày một cái. Hành động đó của Lý Vân có thể không phải là cố ý. Nhưng cô ta hành động như vậy làm cho hắn cảm thấy có chút lúng túng. Hắn cảm nhận được ánh mắt khác lạ của một số người khác. Đã có mấy người con gái chỉ trỏ, cười nhạo mình rồi. Xem ra, bọn họ đều cho rằng mình đang cố ý làm quen với Lý Vân.
khi nhìn thấy Từ Quân Nhiên vẫy tay chào hỏi Lý Vân, Điền Hoài Nhân có chút ngạc nhiên. Gã cảm thấy Từ Quân Nhiên hẳn là có quen biết với Lý Vân. Nhưng sau khi thấy thái độ lạnh nhạt của Lý Vân thì gã mới hiểu rằng hai người chỉ là gật đầu chào hỏi qua quýt. Chỉ e, bọn họ cũng mới chỉ gặp nhau vài lần ở thành phố mà thôi.
Thấy Từ Quân Nhiên tỏ ra có chút lúng túng. Điền Hoài Nhân cười thầm trong lòng nhưng cũng không nói gì. Suy cho cùng cũng là đàn ông, cũng cần giữ chút thể diện.
Điền Hoài Nhân không nói gì. Từ Quân Nhiên cũng không nói gì. Hai người mỉm cười, cầm ly rượu lên bắt đầu nói chuyện với nhau.
Lý Vân ngồi hàn huyên với mấy người bạn của Hà Tiểu Đào. Nhưng ánh mắt thì lại lặng lẽ nhìn về phía Từ Quân Nhiên. Cô ta xuất hiện trong bữa tiệc này là vì gia đình đang sắp xếp cho cô ta và Hoàng Tử Hiên xem mặt. Hôm nay, Hoàng Tử Hiên cũng chỉ là đưa cô ta đến lượn một vòng mà thôi. Kết quả không ngờ lại gặp Từ Quân Nhiên. Điều này làm cho Lý Vân hết sức lúng túng. Nhưng nghĩ lại, Từ Quân Nhiên cũng không là gì của mình. Tại sao trước mặt hắn ta mình lại trở lên lúng túng? Phụ nữ là một loại động vật hết sức kỳ lạ. Vốn dĩ trước khi đến tỉnh Đông Hải, Lý Vân nghĩ nếu gặp Từ Quân Nhiên nhất định sẽ cảm ơn chuyện hắn ta giúp mình tại quán bar ở thành phố. Nhưng giờ lại thờ ơ chào hỏi Từ Quân Nhiên.
Thế nhưng nói đi rồi lại nói lại. Hiện giờ, trong lòng Lý Vân rất hiếu kỳ về con người của Từ Quân Nhiên. Ban đầu, lúc ở Lĩnh Nam, cô cảm thấy người này hoành hành ngang ngược. Sau đó, ở thành phố hắn lại đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân, cứu mình trong quán ba. Hiện giờ lại gặp hắn ở tỉnh Đông Hải. Trong lòng Lý Vân cảm thấy rất lạ. Rốt cuộc, Từ Quân Nhiên là một người như thế nào?
Mang trong lòng suy nghĩ như vậy. Trong lúc nói chuyện với người khác Lý Vân lại nhìn chộm về phía Từ Quân Nhiên.
Ngược lại, Từ Quân Nhiên lại tỏ ra lơ đễnh, thỉnh thoảng mới đưa mắt nhìn về phía Lý Vân. Hắn thấy cô ta nhìn trộm mình, thì chỉ cười cười nhưng cũng không nói thêm điều gì. Người phụ nữ này là một người khá thú vị. Tuy rằng ấn tượng lần đầu hai người gặp nhau ở Lĩnh Nam rất bình thường. Nhưng Từ Quân Nhiên cũng không thấy cảm giác tốt hay cảm giác không tốt gì với cô ta. Dù gì hai người cũng không giao lưu với nhau nhiều. Chuyện ở quán bar… Từ Quân Nhiên sớm đã không để ý tới. Hắn cũng không phải là người làm ơn mong người báo ơn. Còn về lý do Lý Vân không vồn vã với mình Từ Quân Nhiên nghĩ một chút đã hiểu ra. có vẻ Lý Vân như biết thân phận của hắn. Cô ta cũng biết hắn và Hoàng gia không hợp nhau, không muốn làm khó cho Từ Quân Nhiên.
Thấy Từ Quân Nhiên nhìn mình, Lý Vân cười nói tự nhiên, nhún nhún vai rồi lại quay đầu sang nói chuyện với những người khác.
Từ Quân Nhiên lắc lắc đầu không biết làm sao. Người phụ nữ này quả là động vật khó gọt giũa nhất trên thế giới này. Cô ta tỏ ra là người chín chắn. Nhưng, có những lúc lại thể hiện một số hành động hết sức trẻ con, buồn cười. Thậm chí có những khi phải làm người ta phải bó tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận