Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 213: Chủ tịch tỉnh Tôn.

- Sao cậu dám bảo tôi già! Đúng là ỷ mạnh ức hiếp người khác mà !
Trong phòng ở nhà khách dân tộc, Tôn Tĩnh Vân vừa túm lấy cánh tay của Từ Quân Nhiên, vừa trừng phạt tên đáng ghét không thương tiếc
Đối với con gái mà nói, điều không nên nhắc tới nhất, chính là tuổi tác
Từ xưa tới nay, dù là cô gái như thế nào, khi đối diện với vấn đề tuổi tác, thì luôn có những phản ứng bùng phát không giống nhau, dù có là phụ nữ hiền lành trầm lặng như nào, 1 khi bị người khác nói mình già, cũng sẽ rất tức giận.
Từ Quân Nhiên cũng là sau khi nói mới biết mình nhỡ miệng, đành cười khổ, để Tôn Tĩnh Vân thoải mái trút giận.
Một lúc lâu sau, Tôn Tĩnh Vân mới nói với Từ Quân Nhiên:
- Thế này đi, cậu hôm nay ở đây, lát nữa tôi sẽ giúp cậu đi hỏi thăm.
Cô cũng biết rõ, nếu như không phải thực sự không có cách nào nữa, Từ Quân Nhiên sẽ không bao giờ cầu cứu đến cô.
Thu dọn sơ qua 1 chút, Tôn Tĩnh Vân ra khỏi cửa, bắt xe buýt đến đại viện tỉnh uỷ.
Tôn Chấn An mang theo cả vợ đến nhậm chức, con cái, con rể, cả vợ, còn có 1 đứa cháu ngoại, 5 người cùng ở tại biệt thự số 2 của đại viện tỉnh uỷ.
- Tiểu muội, sao lại ở đây?
Lúc Tôn Tĩnh Vân vào cửa, làm vợ của Tôn Chấn An – Trương Mẫn giật nẩy mình, cô ta cũng là người xuất thân từ đại viện của Thủ đô, tất nhiên là biết tính khí của vị tiểu như nhà họ Tôn khá là quái dị, sau khi chồng nhậm chức được nửa tháng, cô ta chỉ gọi 1 cuộc điện thoại tới vào lúc bắt đầu, đến cửa cũng chưa từng bước vào, nói là cổng của nhà chủ tịch tỉnh, sợ bị người khác đàm tếu.
- Chị dâu, em đến đây thăm anh hai
Tôn Tĩnh vân vừa cười thản nhiên nói.
Lúc đó, một đôi nam nữ trong phòng khách vội vàng đứng dậy, người phụ nữ cung kính nói
- Cô, cô đến rồi.
Người đàn ông đeo kính, cũng chào hỏi
- Cô út, cháu chào cô
Tôn Tĩnh Vân nhìn bọn họ, gật gật đầu
- Tiểu Linh và Lãnh Nhạc đều ở đây à.
Trương Mẫn cười nói
- Đúng vậy, chúng ta vừa mới ăn cơm xong, tiểu muội, em đã ăn cơm chưa? Anh hai của em hai ngày hôm nay cứ nhắc em mãi. ông cụ bảo thoắt cái đã vào đông rồi, thời tiết thay đổi, sợ em bị nhiễm lạnh.
Cô ta miệng thì cứ thao thao nói, nhưng trong lời nói lại có kèm thêm sự quan tâm với Tôn Tĩnh Vân.
Tôn Tĩnh Vân biết, chị dâu thứ này, dù hơi nhiều lời một tí, nhưng lại là người rất thật thà, không như mấy người tâm địa gian xảo trong đại viện, không giống người mà anh cả của mình cũng là mẹ kế mà bố của Tôn Vũ Hiên lấy về, là người mưu mô tính toán.
Bình thường lúc ở Thủ đô. Chị dâu cả chèn ép chị dâu thứ không phải là ít, Tôn Tĩnh Vân tính khí lạnh lùng, thỉnh thoảng thấy không quen, thì nói vài câu giải vây cho chị dâu thứ. Dựa vào địa vị của chị ta trong Tôn gia, đừng nói là mẹ kế của Tôn Vũ Hiên, dù là người có vai vế trong Tôn gia cũng không dám lắm lời.
Trương Mẫn dù hiền lành, nhưng cũng không phải ngu ngốc, tất nhiên là biết bà cô này là người ngoài mặt lạnh lùng nhưng bên trong lại nhiệt tình, cho nên rất thân thiết với Tôn Tĩnh Vân.
Mấy người ngồi ở phòng khách, Tôn Tĩnh Vân nhìn cô cháu gái trước mặt có vẻ thận trọng và chồng của nó Lãnh Nhạc, bất đắc dĩ lắc đầu. Tiểu bối Tôn gia đều như vậy, mỗi lần nhìn thấy mình đều tỏ vẻ cung kính, có thể là ở nhà đã được dạy về thứ bậc nhiều rồi. Đối diện với bà cô xinh đẹp bậc nhất kinh thành, bọn chúng luôn tỏ ra cẩn thận, sợ chọc tức mình, đến ngay cả ông nội ở nhà cũng sẽ không thích bọn chúng. Nói cho cùng, cháu nối dõi của Tôn gia rất nhiều, nhưng số người được Tôn gia toàn lực bồi dưỡng thì không nhiều. Tài nguyên gia tộc có hạn, nếu ai đắc tội với ông cụ, tất nhiên sẽ bị tống vào lãnh cung, cả đời không được nhìn thấy mặt trời.
- Tiểu Nhạc, nghe nói cháu làm việc ở uỷ ban tỉnh rồi?
Uống một ngụm trà, Tôn Tĩnh Vân mặt tỉnh bơ hỏi Lãnh Nhạc.
Lãnh Nhạc mới hơn 20 tuổi. Xuất thân không tốt, mấy năm bị ghẻ lạnh ở uỷ ban bộ, sau này được vào tầm ngắm của Tôn Chấn An, đề bạt cậu ta làm thư kí, còn gả đứa con gái duy nhất cho anh ta, chuyện này nếu ở kiếp sau, thì có thể nói là nam phượng hoàng ngoài đời. Hơn nữa vị nam phượng hoàng này cũng không để vợ và ông già thất vọng, làm người ngay thẳng mà vẫn nhiều thủ đoạn, làm việc khôn khéo nhanh nhẹn đã đành, quan trọng nhất là, cậu ta luôn tuân theo nguyên tắc của bản thân, đưa lợi ích lên đầu, thậm chí, đến cả đối thủ của Tôn Chấn An, cũng không thể không thừa nhận, chọn được người con rể như cậu ta quả không uổng phí, thêm một thời gian nữa, là có thể hoàn toàn trở thành một Tôn Chấn An được rồi
Đã là người được vào tầm ngắm của Tôn Chấn An, tất nhiên Lãnh Nhạc biết địa vị trong Tôn gia của bà cô trẻ này, ngày xưa được ông cố cưng chiều như bảo bối, bình thường đừng nói đến anh ta, người có thế lực chính trị như nhạc phụ đại nhân, cũng không dám có một chút làm trái Tôn Tĩnh Vân, nếu không nhất định sẽ bị ông nội mắng cho 1 trận.
Lần trước ở phía Thủ đô chỉ nghe nói được đôi câu, nhưng chuyện bên phía Giang Nam, Lãnh Nhạc cũng biết được một ít, đương nhiên là biết vì bà cô này bị bắt nạt ở Giang Nam, ông nội lấy danh là thủ trưởng cao nhất, cùng mấy vị trong đoàn bảo vệ đập bàn, tức giận trách bọn quan lại thối nát ở Giang Nam, có người coi trời bằng vung, cũng là vì nguyên nhân đấy, ba vợ của mình mới có cơ hội đến Giang Nam làm chủ tịch tỉnh, có thể nói, Tôn Tĩnh Vân là một trong những nguyên nhân gián tiếp đưa Tôn Chấn An đến Giang Nam nhậm chức.
Lúc đấy nghe lời Tôn Tĩnh Vân hỏi mình, Lãnh Nhạc trong lòng hồi hộp, hơi rướn người, gật gật đầu nói
- Đúng vậy thưa cô, cháu hiện đang giúp cha làm việc ở văn phòng.
Mặc dù không biết Tôn Tĩnh Vân vì sao lại hỏi mình như vậy, cậu ta vẫn giữ thái độ rất vui vẻ.
Tôn Tĩnh Vân nghe vậy liền hỏi
- Tổng hợp cả hai chỗ?
Lãnh Nhạc gật đầu
- Đúng vậy
Hàng lông mày thanh tú chơi cau lại, Tôn Tĩnh Vân tiếp tục hỏi:
- Lãnh đạo trên cháu trực tiếp phụ trách văn phòng là ai?
Dù có chút khó hiểu, nhưng Lãnh Nhạc vẫn trả lời
- Là đồng chí phó chủ nhiệm Hồ Hữu Tài.
Tôn Tĩnh Vân như đang có suy nghĩ gì liền gật đầu:
- Thì ra là vậy.
Tôn Linh đứng một bên cả nửa ngày không nói được một câu, bây giờ mới có cơ hội mở miệng, cô hơi lo lắng hỏi:
- Cô à, rốt cuộc là sao thế? Có phải Lãnh Nhạc có chỗ nào không đúng không?
Cô hoàn toàn không tham gia sâu vào chuyện chính phủ, mà chỉ là từ một trường tiểu học nhỏ ở Thủ đô được điều tới thành phố Giang Châu tiếp tục làm cô giáo tiểu học.
Tôn Tĩnh Vân cười, lắc đầu:
- Cô cũng không biết, là người khác hỏi cô thôi.
Lãnh Nhạc nhíu mày, muốn hỏi Tôn Tĩnh Vân xem là ai lại có thể khiến cô đích thân một chuyến tới tìm mình để hỏi chuyện này, nhưng vừa nghĩ tới tính khí của Tôn Tĩnh Vân, lại sợ bản thân sau khi hỏi có thể khiến cô ta không vui, đành cất những nghi vấn ở trong lòng, trong mắt lúc đó lại loé lên một tia ngạc nhiên.
Tôn Tĩnh Vân cũng là người nhạy bén, vừa nhìn bộ dạng lo lắng hồi hộp của Lãnh Nhạc và Tôn Linh, thì biết ngay đã khiến đôi vợ chồng thật thà này nghĩ nhiều rồi, vừa định giải thích một chút, thì nghe thấy 1 âm thanh đầy uy nghiêm từ trên lầu truyền tới:
- Em gái đến rồi đấy à?
Tôn Tĩnh Vân ngẩng đầu, liền nhìn thấy anh hai Tôn Chấn An đang bước đến, cô đứng dậy, cười nói:
- Anh Hai.
Tôn Chấn Anh năm nay cũng đã 50 rồi, nghe được lời của Tôn Tĩnh vân, trừng mắt nhìn cô một cái ròi nói:
- Em còn nhớ có anh hai này nữa cơ đấy sao!
Rõ ràng là, đối với đứa em gái mà từ nhỏ mình đã chăm sóc như con, lại không đến thăm mình, Chủ tịch Tôn rất không bằng lòng.
Tôn Tĩnh Vân thè lưỡi, mấy ông anh của Tôn gia đối với cô thực sự rất tốt.
- Sao vậy, anh nghe cô nói chuyện với tiểu Nhạc, xem ra là có chuyện?
Tôn Chấn An ngồi trên sofa, hỏi Tôn Tĩnh Vân.
Tôn Tĩnh Vân gật đầu, nói với Tôn Chấn An:
- Em hiện tại tạm thời ở nhà khách dân tộc, rất thân với vị giám đốc ở đấy, anh ta dạo gần đây rất khó khăn.
- Nhà khách dân tộc?
Tôn Chấn An nghe thế thì chau mày, hỏi Lãnh Nhạc:
- Tiểu Nhạc, có phải nhà khách dân tộc mà làm thí điểm nhận thầu không?
Lãnh Nhạc thầm nghĩ một lúc, cuối cũng gật đầu
- Chính là nó thưa chủ tịch.
Thói quen này của Lãnh Nhạc. mỗi lần nói đến công việc, anh ta sẽ gọi Tôn Chấn Anh là chủ tịch, dù là ở đâu. Theo lời anh ta nói, cái này gọi là tôn ti.
Tôn Chấn An nhìn Tôn Tĩnh Vân hơi kì quặc, ông ta biết rõ tính cách của đứa em gái này, dù nói có những lúc sục sôi nhiệt huyết, nhưng tuyệt đối không phải loại người tuỳ tiện xen cào chuyện của người khác, hôm nay lại đích thân tới đây tìm mình để hỏi chuyện nhà khách dân tộc nhận thầu, có đánh chết Tôn Chấn An cũng không tin.
- Tĩnh vân, rốt cuộc là chuyện gì?
Nhìn Tôn Tĩnh Vân, sắc mặt Tôn Chấn An trở nên nghiêm trọng, hỏi. Suy cho cùng hôm nay Tôn gia mình có thể tự ở Giang Nam này cũng coi như là nhân vật có máu mặt, ông cụ đã dặn dò phải chăm sóc em gái thật tốt, không được để em bị ức hiếp.
Tôn Tĩnh Vân vừa nhìn bộ dạng của anh thì biết ngay anh chắc chắn đã nghĩ nhiều quá rồi, đành phải mang lời mà Từ Quân Nhiên nói với mình ra để noí với Tôn Chấn An, đương nhiên, cô vừa hồi hộp vừa nói, chuyện này không có suy đoán trước tự nhiên ẩn đi, dẫu sao thì có những chuyện Từ Quân Nhiên đối với cô cũng không thể nói thành lời được, cô cũng chỉ dựa vào suy đoán thôi.
- Ý của em là, hiện tại bên ngoài đang có người đồn, nói rằng Lãnh Nhạc cùng với cháu ngoại của của đồng chí Trần Sở Lâm cùng nhận thầu nhà khách dân tộc sao?
Một lúc lâu sau, Tôn Chấn An hỏi Tôn Tĩnh Vân.
Tôn Tĩnh Vân lúc này gật đầu dứt khoát:
- Không phải đồn, mà là rất nhiều người đều tin như thế, bởi vì nhà khách dân tộc thời gian này thực sự bị chỉnh đốn rất thảm, nghe nói ngay cả uỷ ban chính phủ đặt phòng tiếp khách, đều bị xét duyệt từ đầu.
Lông mày nhíu lại, Tôn Chấn An không nói gì nữa, sắc mặt trở nên u ám.
Tôn Tĩnh Vân còn muốn nói cái gì nữa, một bên Lãnh Nhạc cười khổ, giải thích với Tôn Tĩnh Vân:
- Cô, chuyện này, không liên quan đến cháu.
Cậu ta tiếp tục nói
- Lúc đầu tỉnh có ý dùng nhà khách dân tộc làm thí điểm của chế độ trách nhiệm nhận thầu, cháu phụ trách thông báo cho cục quản lý các cơ quan sự vụ, sao cháu lại thành….
Chưa nói hết câu, cậu ta liền câm miệng, dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Chuyện đã đến nước này, nếu vẫn không thể trả lời đã xảy ra chuyện gì, thì lãnh Nhạc cũng thực sự ngu ngốc.
Tôn Tĩnh Vân đưa mắt, không nhịn được cười lạnh, thản nhiên nói:
- Tên Hồ Hữu Tài kia, có vấn đề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận