Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 847: Khách nhân hết ý

-Anh xem một chút, ai đây?
Diệp Thốn Tâm nói, rồi lui một bước sang bên cạnh để lộ người phía sau ra.
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc. Hắn không nhìn thấy người đứng phía sau Diệp Thốn Tâm. Bây giờ nhìn thấy, hắn chỉ biết cười gượng. Đúng là sợ việc gì sẽ gặp phải việc đó. Chính mình vừa suy nghĩ thấy Diệp Thốn Tâm không chừng sẽ gặp Điền Ngữ. Vậy mà, bây giờ Điền Ngữ đã xuất hiện trước mặt mình rồi.
Nhìn cô gái trước mặt, Từ Quân Nhiên yên lặng thở dài một hơi. Hắn biết rõ như vậy, việc gặp là không thể tránh khỏi.
Trong trí nhớ của hắn về cô gái trước mặt, hình thái không giống nhau. Thời gian chậm rãi trôi qua, đủ để cho một thiếu nữ lột xác thành một người phụ nữ trưởng thành. Lúc này, nhìn Điền Ngữ bớt trẻ trung non nớt hơn, và có một ít thành thục cùng nét thùy mỵ.
Trong đầu trống rỗng, Từ Quân Nhiên không biết nên mở miệng như thế nào. Người trước mặt này đem đến cho hắn cảm giác bất đồng. Hai bên nhìn nhau một lát rồi Từ Quân Nhiên thốt ra:
-Điền Ngữ, sao cô lại tới đây?
Lời nói vừa thốt ra, Từ Quân Nhiên biết mình đã lỡ lời. Hắn hận không thể vả vào miệng mình. Người kia là bạn học của mình, từ xa đã đến thì về tình, về lý mình cũng không nên nói như vậy.
Cũng may, Điền Ngữ không chú ý, cười cười nói:
-Từ Quân Nhiên, các anh họp lớp chỉ gọi nam sinh, không gọi nữ sinh chúng ta là có ý gì à?
Từ Quân Nhiên vội lắc đầu:
-Không phải, tôi không có ý tứ gì khác…
Hắn lo lắng nhưng không biết giải thích như thế nào.
Cũng may có Sở Văn Thiên đứng lên vừa cười vừa nói:
-Điền Ngữ, cô làm khó dễ cho lão Lục rồi. Chỉ là hắn vừa mới bắt đầu cùng mấy người đồng học kia tụ tập nên không nghĩ tới cô và Diệp Thốn Tâm sẽ đến. Hơn nữa, các cô là những nữ sinh bình thường nên chúng ta không có gì để liên hệ. Có muốn gọi cũng không gọi được hết.
Điền Ngữ cười cười, không nói nữa. Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua về phía Đỗ Vĩ. Hắn tưởng rằng Đỗ Vĩ báo cho Điền Ngữ tới.
Hắn không nghĩ tới Đỗ Vĩ cũng có bộ mặt gượng gạo. Rõ ràng, hắn hiểu được ý tứ của Từ Quân Nhiên. Chuyện này hắn cũng không biết. Lúc đó, Từ Quân Nhiên nói không cho gọi Điền Ngữ, và hắn cũng không báo cho cô ấy biết. Hắn biết rõ Từ Quân Nhiên và Điền Ngữ có khúc mắc. Hắn không nghĩ tới việc hôm nay không được mời mà Điền Ngữ tới. Đây là việc khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn.
Thấy Đỗ Vĩ lắc đầu, Từ Quân Nhiên cũng hiểu được. Hắn biết rõ tính cách của Đỗ Vĩ rất thẳng thắn. Nếu hắn sắp xếp, chắc chắn hắn sẽ không phủ nhận. Không phải hắn làm thì hắn cũng sẽ không thừa nhận. Điền Ngữ là bị Diệp Thốn Tâm kéo tới đây. Sự tình đã tới thế này thì mình cũng không tiện mà đuổi người ta đi. Họ đều là bạn đồng học, cùng lắm thì chú ý một chút cũng phải.
Thực chất bên trong của Từ Quân Nhiên đối với Điền Ngữ có sự chống cự, truy cứu nguyên nhân thì bởi vì hắn biết rõ nói một cách chuẩn xác cô gái này thích không phải mình. Cô ấy thích con người trước khi sống lại trước kia. Tuy nhiên, những năm gần đây, thời gian trôi đi, Từ Quân Nhiên đã dung hợp với thân thể này. Bây giờ, bất thình lình nhớ lại chuyện năm đó, hắn vẫn cảm thấy có gì đó không thoải mái.
Lặng đi một chút, Từ quân Nhiên nói với Điền Ngữ:
-Điền Ngữ, tôi thật không nghĩ tới cô có thể đến.
Điền Vũ Yên cười cười:
-Hôm nay, tôi hẹn Thốn Tâm ăn cơm. Nhưng bạn ấy nói tối nay anh mời các bạn nên bảo tôi cùng đi dạo tới đây. Anh trở về Thủ đô từ bao giờ?
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
-Tôi được điều trở về học ở trường Đảng từ mấy hôm trước. Tạm thời tôi phụ trách văn phòng thường thú của tỉnh Đông Hải,.
Điền Ngữ ức một tiếng, do dự một chút rồi hỏi:
-Nghe nói anh ở Đông Hải có gặp Hoàng Tử Hiên rồi phải không?
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc, không biết tại sao cô lại nhắc tới chuyện này. Hắn cười, gật đầu nói:
-Gặp rồi, Hoàng Tử Hiên đang vui vẻ cùng bạn gái. Chúng tôi tụ hội ở đó nên gặp.
Lúc này, Diệp Thốn Tâm nói chen vào:
-Hoàng Tử Hiên đến kết hôn có đúng không. Có người nói hắn tốt nghiệp đại học liền kết hôn. Thế mà anh nói đến bây giờ Hoàng Tử Hiên còn chưa kết hôn?
Từ Quân Nhiên nghe nói như thế thấy ngơ ngác. Giờ mới nhớ chính xác là mình đã quên chuyện này. Vì sau khi tốt nghiệp đại học hắn không có duyên cớ nào để liên lạc với Hoàng Tử Hiên nữa. Hắn cũng không hiểu rõ lắm về Hoàng Tử Hiên. Có người nói, sau khi tốt nghiệp đại học Hoàng Tử Hiên đã cưới cô gái kia. Nhưng, bây giờ nếu Hoàng Tử Hiên theo đuổi Lý Vân cho thấy Hoàng Tử Hiên hẳn là chưa kết hôn rồi.
Đôi mi thanh tú của Điền Ngữ cau lại. Cô hừ một tiếng:
-Cái loại này, nói tới làm gì?
Sở Văn Thiên nhìn Điền Ngữ:
-Điền Ngữ, cô biết à?
Điền Ngữ được gả cho con một lãnh đạo cấp phó bộ, cũng coi như trong số những người ở đây thì trừ Từ Quân Nhiên ra, cô rất tinh thông tin tức bên ngoài. Hơn nữa, cô có thái độ này nên Sở Văn Thiên mới có thể hỏi.
Điền Ngữ thở dài một hơi rồi nhấp giọng nói:
- Còn chuyện gì nữa. Tên khốn Hoàng Tử Hiên Hiên kia, chân đạp vài con thuyền. Căn bản là hắn không có ý định. Cô gái kia cùng là điên, vô danh không có phần thì đi theo hắn làm gì. Kết quả …
Tất cả mọi người đều ngơ ngác không hiểu. Ngay cả Từ Quân Nhiên cũng đờ đẫn không nghĩ tới một kết quả như thế. Tin Hoàng Tử Hiên Hiên kết hôn làm náo loạn thì ra là nghe nhầm, đồn bậy. Thực ra không có chuyện như thế. Giờ nghe Điền Ngữ nói, Từ Quân Nhiên và mọi người mới biết. Hoàng Tử Hiên tốt nghiệp đại học. Không lâu sau, hắn có ý định theo Từ Quân Nhiên giành cô gái kia để kết hôn kia mà. Kết quả, Từ Quân Nhiên liên tiếp xảy ra chuyện ở Thủ đô nhường Hoàng Tử Hiên con đường làm quan rồi bị suy sụp. Với Hoàng gia, chuyện này không cao hứng nên chuyện kết hôn cũng chậm lại.
Về sau, không biết lý do gì Hoàng Tử Hiên không có ý định kết hôn với cô gái kia nữa. Kết quả cuối cùng chính là một người con gái hoàn toàn biến mất vô ảnh, vô tung ở Thủ đô. Hoàng Tử Hiên tiếp tục trải qua cuộc sống độc thân. Nếu không thì không có việc gần gũi với Lý Vân.
Điền Ngữ nói xong, tất cả trầm tư. Mọi người, với tư cách là bạn học cùng lớp với Từ Quân Nhiên đều biết rõ hắn và Hoàng Tử Hiên có khúc mắc. Nhưng mọi người không nghĩ tới một cái kết như vậy. Có lẽ trên thế giới này, gieo nhân nào sẽ gặp quả ấy.
Lúc này, Đỗ Vĩ đứng lên nói:
-Đã nhiều năm như vậy, chúng ta đều già rồi. Có một số việc đi qua là quá khứ. Tất cả mọi người hướng về phía. Từ Quân Nhiên là người nhỏ tuổi nhất lớp chúng ta. Những năm này công tác tại cơ sở không dễ. Hiện tại, hắn đã đến Thủ đô làm chủ nhiệm. Mọi người cùng học một thời ai có tiền xuất tiền, ai có lực xuất lực. Đặc biệt là các anh công tác tại các bộ có hạng mục gì, tin gì phải nghĩ tới chúng ta là bạn học cũ.
Mọi người nhao nhao gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ chú ý đến chuyện này. Từ Quân Nhiên cao hứng đem chuyện tình của Hoàng Tử Hiên để sang một bên, đứng dậy cùng mọi người cạn chén:
-Ở chỗ này, trước hết tôi xin cảm ơn mọi người trợ giúp.
Điền Ngữ ngồi cách xa Từ Quân Nhiên. Đổng Kiến Quốc đã cho Diệp Thốn Tâm ngồi chỗ bên cạnh. Thốn Tâm trừng mắt liếc hắn một cái. Hắn sửng sốt ngồi ở chỗ khác. Tự nhiên Điền Ngữ ngồi cùng với cô. Ngẫu nhiên, Từ Quân Nhiên đụng phải ánh mắt của cô. Rất nhanh, hai ánh mắt núp vào.
Mọi người là bạn đồng học. Bình thường, ai cũng bận nên rất khó tập trung như vậy. Hôm nay, trong bữa tiệc hết sức náo nhiệt, người tới đi mời rượu. Tới khi tiệc tan Từ Quân Nhiên có chút say rượu.
Sở Văn Thiên cùng Đỗ Vĩ giúp Từ Quân Nhiên tiễn các bạn ra về. Điền Ngữ và Diệp Thốn Tâm cũng không chú ý thời gian. Điền Ngữ thò tay nắm tay Từ Quân Nhiên nói:
-Bạn học cũ, rất vui. Lần nữa tôi với anh gặp mặt nhé.
Từ Quân Nhiên cười:
-Khách khí thế, về sau cô còn phải chiếu cố nhiều hơn ah.
Hắn biết Điền Ngữ công tác tại Tổng cục Công thương của quốc gia. Sau này, nói không chừng, hắn còn phải quan hệ nữa.
Điền Ngữ gật gật đầu:
-Vậy thì tốt rồi, tôi đi trước. Có thời gian lại tụ hội đi.
Từ Quân Nhiên biết rõ, nếu như không phải do yêu cầu công tác thì tuyệt đối hắn không cùng cô gặp nhau nữa. Nhưng, lúc này, hắn không thể biểu hiện quá tuyệt tình nên cười gật đầu:
-Được rồi.
Bên này, Diệp Thốn Tâm cùng Đổng Kiến quốc và mọi người cáo biệt đã xong. Cô lại cùng Từ Quân Nhiên nói mấy câu, rồi lúc này mọi người mới ra về.
Nhìn người ấy đã đi xa, Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng thở dài một hơi. Trên thế giới không có có chuyện nào như ý tới tám, chín mươi phần trăm. Hữu duyên vô phận. Đại khái là nói vào lúc này bản thân như thế nào thì Điền Ngữ cùng với mình cũng chỉ là phần ký ức mà thôi.
Sờ bả vai Từ Quân Nhiên, Sở Văn Thiên cười nói:
-Tốt rồi, nam tử hán đại trượng phu đấy. Cậu lại không phải không có người đẹp. Nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Từ Quân nhiên vươn tay lên bả vai đập vào tay hắn một cái:
-Tam ca, anh chê cười tôi. Có tin hay không, tôi tố cáo anh với Tam tẩu?
Sở Văn Thiên đã kết hôn rồi. Hắn cùng vợ con có tình cảm rất tốt. Từ Quân Nhiên nói lời này chỉ là trêu chọc hắn mà thôi.
Sở Văn Thiên cười ha ha:
-Chị dâu cậu không ở Thủ đô. Ca ca ta bây giờ là trời cao Hoàng đế ở xa.
Nói xong, hắn với Đỗ Vĩ cùng cười:
-Đỗ tổng, phía dưới sắp xếp thế nào rồi.
Đỗ Vĩ hiểu ngay, tươi cười với Từ Quân Nhiên và Sở Văn Thiên:
-Không có vấn đề, tối nay tôi mời khách. Mấy anh tới đi.
Từ Quân Nhiên liếc mắt. Hắn không phải đồ đần. Lúc này nếu không rõ Đỗ Vĩ và Sở Văn Thiên có ý đồ gì … thì hắn đúng là ngu. Chẳng qua là hắn không nghĩ tới Sở Văn Thiên đứng đắn cũng có một mặt như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận