Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 224: Mày là cái thá gì.

- Mày nói chuyện với ai đó?
Người trả lời là người đàn ông ngồi đối diện
Từ Quân Nhiên, vừa nãy đã giới thiệu, anh ta là một Trưởng ban của Phòng cảnh sát hình sự hai, là lính trinh sát xuất ngũ, nói theo lời Quách Vĩ Toàn, tên này thẩm vấn tội phạm rất có nghề…
Tên côn đồ lúc này mới quan sát tỉ mỉ bàn này, thấy bên này đều là đàn ông, trừ hai người khoảng hai mấy tuổi, còn lại hầu như đã ba mấy bốn mươi. Quan trọng nhất là, mấy người này rõ ràng không hề sợ mình.
- Ố ồ! Hung hăng lắm!
Tên đó ngẩn người, rồi lập tức cười lạnh nói.
Không phải gã chưa từng thấy những người hung hăng, có thể ngồi ăn ở Tiệm cơm Dân tộc, đa phần đều là những người có số ở tỉnh thành, có điều sau mấy lần tranh chấp trước, gã đã hiểu ra một điều, mấy vị đứng sau đại ca nhà mình, trừ khi gặp phải lãnh đạo cấp Ủy viên thường vụ tỉnh ủy, bằng không người bình thường căn bản không dám đấu với bọn chúng. Cho nên lá gan cả đám côn đồ này ngày càng lớn, hành sự cũng càng ngày càng càn rỡ.
Quay người đi về bàn đám của mình đang ngồi, gã khom người nói với gã trung niên 40 tuổi:
- Anh Sinh, người bàn bên kia không chịu đi, ngang ngạnh lắm!
Người đàn ông được gọi là anh Sinh nheo mắt, quan sát đám Từ Quân Nhiên cách đó không xa, sờ sờ chiếc nhẫn đeo trên ngón tay cái, lạnh lùng cười nói:
- Không dễ dàng nhỉ, mấy ngày nay chẳng thấy ai dám cản đường rồi, xem ra đám này là viện binh họ Trịnh tìm đến, đi, chúng ta đến chăm sóc mấy anh bạn to gan này cái nào!
Nói xong, y đứng lên đi về phía Từ Quân Nhiên, đám côn đồ sau lưng bắt đầu gọi đồng bọn, cả đám vác gậy gọc, chầm chậm vây lại.
Từ Quân Nhiên cau mày, nhìn về phía Quách Vĩ Toàn:
- Anh Quách, không có vấn đề gì chứ?
Quách Vĩ Toàn cười hì hì:
- Bí thư Hô Diên đã nói, đả kích đám xã hội đen là trách nhiệm của công an nhân dân chúng tôi, cái này dĩ nhiên không thành vấn đề.
Mấy người ngồi cạnh anh ta đều nở nụ cười, trong mắt họ, mấy tên lưu manh này chẳng là cái thá gì, muốn dạy dỗ đám này, căn bản chẳng cần tốn chút sức lực, cho dù sau lưng đám côn đồ này có ai cũng chẳng sao, lúc này hệ thống công an vẫn độc lập, nói một cách khó nghe, cho dù sau lưng đám này có công tử trong tỉnh đứng sau, người của sở tỉnh cũng dám đánh! Lúc trước Dương Triêu Khoa con trai của Tư lệnh quân phân khu dám đối chọi với người của Sở tỉnh, chính là một ví dụ.
Kể ra, đây cũng và vì tính cách mạnh bạo của Hô Diên Ngạo Ba. Lúc trước ông là Sở trưởng của Sở công an tỉnh, đã yêu cầu các cảnh sát công an toàn tỉnh, đối diện với bất kỳ ai gây trở ngại cho họ trong quá trình chấp pháp, đều phải can đảm và quyết tâm chống lại.
Nghe nói, Hô Diên Ngạo Ba đã từng nói trong một cuộc họp nội bộ của hệ thống công an:
- Tôi không cần biết các anh đánh nhau với ai, đánh thua thì đừng về nữa cho mất mặt! Nếu đánh thắng bị người ta tới tận cửa tìm, tôi làm chủ cho các anh, để các anh xem ông đây đánh nhau với người ta thế nào!
Đây chỉ là lời đồn, khi công khai, Hô Diên Ngạo Ba chưa từng thừa nhận mình nói vậy. Có điều lần trước sau khi Đại đội trưởng đội cảnh sát giao thông Cục công an thành phố Giang Châu vì chấp pháp bị con trai một vị Phó chủ tịch tỉnh đánh bị thương, Hô Diên Ngạo Ba đã đích thân dẫn người đến Phòng họp Ủy ban nhân dân tỉnh làm loạn, chỉ vào mặt vị Phó chủ tịch tỉnh kia nói:
- Con của anh phạm pháp, đánh người Sở công an chúng tôi, hoặc là anh đánh bại được Sở trưởng sở công an tôi đây, hoặc là anh giao người ra đây!
Tục ngữ nói, binh hùng hùng một người, tướng hùng hùng một nhóm, có con sư tử đầu đàn như Hô Diên Ngạo Ba, Sở công an tỉnh Giang Nam nổi tiếngcó tinh thần đoàn kết.
- Các vị, trông các vị lạ quá, không giống với những kẻ lăn lộn trên đường phố?
Đến trước mặt đám Quách Vĩ Toàn, tên Sinh đánh giá mấy người một lượt, cuối cùng chậm rãi nói.
Quách Vĩ Toàn cười, thản nhiên nói:
- Chúng tôi có lăn lộn trên đường phố hay không, không cần anh biết.
Trên mặt anh Sinh lộ vẻ không thèm quan tâm, nói:
- Dám nói như vậy với Hoa Sinh tao, chỉ có mình mày.
Lắc đầu, Từ Quân Nhiên thật sự phục sát đất kẻ tự xưng anh Sinh này, dám nói những câu ngông cuồng như vậy với một đám cảnh sát, y quả thật chán sống rồi.
Quách Vĩ Toàn nghe thấy câu nói của Hoa Sinh, không kìm được lắc đầu, nói với mấy người bên cạnh:
- Xem ra, chúng ta đã chọc phải người không nên chọc rồi?
Cả bàn đều cười ồ lên, Từ Quân Nhiên không kìm được cũng cười thành tiếng, cái khác không dám đảm bảo, đám người này ra khỏi cửa, ít nhất phải có bốn năm người cầm theo súng, không còn cách nào khác, thời đại này, mấy cảnh sát hình sự sở tỉnh, ai mà không có vài kẻ thù? Ít nhất Từ Quân Nhiên biết, những tinh anh trên chiến tuyến công an kiếp trước, rất nhiều người có kẻ thù khắp mọi nơi, ra khỏi cửa không thể không đem theo súng và cảnh vệ.
Ngẩng đầu lên, Từ Quân Nhiên nhìn về phía Hoa Sinh, bình tĩnh nói:
- Tôi muốn nói với anh câu này, có muốn nghe không?
Hoa Sinh sững sờ, nhìn thanh niên trẻ tuổi trước mặt đang ngồi ở vị trí trung tâm, phất tay đám đàn em định xông lên, cười hì hì nói:
- Anh bạn nhỏ, cậu nói đi.
Từ Quân Nhiên cầm chén rượu lên, nhấp một ngụm rượu rồi đặt lên bàn, thản nhiên nói:
- Cút ra ngoài đi!
Ầm!!
Đám côn đồ giật mình, Hoa Sinh trợn mắt hốc mồm nói:
- Mày… mày nói gì!
Y không thể ngờ, tên thanh niên này trong tình huống như vậy mà dám nói với mình như vậy, ngôn từ không chút khách khí, rõ ràng đang chủ động khiêu khích mình, đặc biệt là trong tình huống đám đàn em vẫn đang vây quanh, lẽ nào hắn điên rồi?
Quả nhiên, sau khi bị Hoa Sinh mắng, đám đàn em xung quanh lập tức kích động, nhất là mấy tên tính khí nóng nảy, quát lên:
- Khốn kiếp, mày có ngon thì nói lại lần nữa xem!
- Thằng nhóc thối, mày chán sống rồi à!
Đang nói, có người đã rút dao ra.
Bộp!
Quách Vĩ Toàn đập bàn một cái, làm bát đũa trên bàn đều chấn động, đứng dậy, chỉ tay vào đám người kia nói:
- Không nghe thấy gì sao? Bảo tụi mày cút đi đấy!
Anh ta cao hơn mét tám, đứng lên khiến người khác chấn động, đám đàn em của Hoa Sinh đang định nói, thấy Hoa Sinh cười hì hì, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Quách Vĩ Toàn hồi lâu, sau đó quay người kéo một tâm phúc đến dặn dò vài câu, đến khi tên đó quay người đi, y mới nhìn về phía Quách Vĩ Toàn, cười âm hiểm nói:
- Anh bạn, hy vọng chút nữa mày vẫn có thể kiêu ngạo được như vậy!
Quách Vĩ Toàn không thèm để ý đến y, trong mắt Quách Vĩ Toàn, chuyện này Từ Quân Nhiên đã xin chỉ thị của Bí thư Hô Diên, lại dính đến Tôn Vũ Hiên trong đó, cho dù thế nào mình cũng không thể rút được, phải biết hai người này không phải đèn cạn dầu, sau lưng một người là Bí thư Ủy ban chính trị pháp luật, còn một người là nhà họ Tôn ở Thủ đô, chứ đừng nói Chủ tịch tỉnh mới nhậm chức là chú hai của Tôn Vũ Hiên. Đây là bí mật của Quách Vĩ Toàn, anh ta không nói với ai, lúc đầu đến huyện Võ Đức làm công tác bảo vệ cho người đứng đầu tỉnh ủy Chu Đức Lượng, trong lúc vô tình anh ta đã từng gặp Tôn Vũ Hiên, biết rõ cậu ta là nhân vật quan trọng của nhà họ Tôn, sau đó ông cụ trong nhà nghe ngóng, mới biết, lúc đó khi Đại tiểu thư nhà họ Tôn gặp chuyện, con trai của con trưởng nhà họ Tôn cũng có mặt.
Rõ ràng, Tôn Vũ Hiên chính là cháu đích tôn của nhà họ Tôn ở thủ đô.
Bằng không, dù Quách Vĩ Toàn to gan, cũng không dám tùy tiện ló đầu, anh ta cũng là người lăn lộn trong chốn quan trường và bộ đội vài chục năm, sao sao có thể ngây thơ như vậy.
Một lát sau, hai công an đội mũ kê-pi bước vào trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
Hoa Sinh nhìn thấy hai người này, trên mặt lộ ra nụ cười đáng ghét nhìn về phía Quách Vĩ Toàn.
- Xảy ra chuyện gì? Các anh định làm gì vậy hả?
Hai cảnh sát đi tới trước mặt mọi người, một người hơi thấp, mặt rỗ mở miệng hỏi, ngữ khí không chút lương thiện.
Hoa Sinh vội vàng chạy đến trước mặt họ, mặt mũi tươi cười nói:
- Anh Phùng, anh Uy, mấy người này cố ý gây sự, muốn đánh nhau với tôi.
Nói xong, tên này móc trong túi ra một gói thuốc lá, rút hai điếu đưa cho hai cảnh sát, sau đó châm lửa cho hai người.
Cảnh sát mặt rỗ kia rít một hơi, sau đó nhìn về phía Quách Vĩ Toàn và Từ Quân Nhiên, quan sát một chút, ác ý nói:
- Các người muốn làm gì?
Dừng lại một chút, gã quay đầu lại nhìn Hoa Sinh:
- Quản người của anh cho tốt vào, còn gây chuyện nữa, có tin tôi bắt chúng vào đồn không!
Một cảnh sát khác tuổi tương đối lớn nhìn Từ Quân Nhiên và Quách Vĩ Toàn, sau đó nói với Quách Vĩ Toàn:
- Tôi nói cho các người biết, các người cút mẹ nó đi, hôm nay tâm tình tôi đang tốt, không muốn bắt người.
Bọn họ cũng biết, Hoa Sinh này có quan hệ với cấp trên Đồn trưởng của mình, cho nên định giống như trước kia, đuổi người xong thì thôi.
Không ngờ Quách Vĩ Toàn nở nụ cười lạnh, nhìn hai cảnh sát kia:
- Các anh thuộc đồn công an nào?
Hai người sững sờ, đã nhìn thấy Tôn Vũ Hiên đứng dậy, đến trước mặt bọn họ, lạnh lùng nói:
- Các anh cấu kết với đám lưu manh này?
Không ai ngờ anh ta sẽ hỏi vậy, hai cảnh sát kia và Hoa Sinh đều ngẩn người, một lúc sau Hoa Sinh mới cười lạnh nói:
- Mày là cái quái gì, dám nói chuyện với đồng chí cảnh sát như vậy, có tin họ bắt mày lại không?
Tên cảnh sát mặt rỗ dáng lùn cũng giận tím mặt:
- Mày muốn chết à!
Nói xong, gã định còng tay lại.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tôn Vũ Hiên bỗng đưa tay ra, chụp bả vai người kia, sau đó hai tay dùng lực, hét một tiếng rồi ném qua vai, làm tên kia ngã lăn xuống đất!
- Ui da!
Tên cảnh sát mặt rỗ hét lên một tiếng, cú ngã này của gã không nhẹ, gã nằm rạp trên mặt đất không thể dậy được nữa, không ngừng kêu đau.
- Mày! Mày dám đánh lén cảnh sát!
Tên cảnh sát cao cao không khỏi tức giận chỉ Tôn Vũ Hiên.
Tôn Vũ Hiên cười lạnh một tiếng, định cất bước về phía trước, đã bị Quách Vĩ Toàn kéo lại, Quách Vĩ Toàn đến trước mặt cảnh sát kia, trầm giọng nói:
- Các người mà cũng dám mặc bộ đồ này sao? Đúng là mất mặt cảnh sát, tôi chờ ở đây, tôi muốn xem thử, các người còn có thể gọi ai tới nữa!
Bạn cần đăng nhập để bình luận