Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 768: Cậu có thể ở lại với

ôNghe hắn nói vậy, Lý Vân thoáng cái như ngây dại. Gương mặt nguyên bản là vui vẻ, lúc này trở nên tái nhợt. Thân hình cô hơi loạng choạng một chút, như gặp được cái gì không thể tin được. Một lúc sau, cô sững sờ nhìn Lý Dật Phong:
- Anh, làm sao anh biết?
Từ Quân Nhiên cười không nói gì, nét mặt rất bình thản. Nhưng, trong lòng Lý Vân lại có cảm giác ớn lạnh. Cô thấy rõ ràng, trước mặt mình, trong mắt người đàn ông kia lóe lên sự lạnh lẽo. Nhìn gương mặt anh tuấn không lộ vẻ gì làm cô có một chút sợ hãi. Cô thừa nhận, một cước của mình để cô và Trương Thiến hả giận đồng thời cũng ép Từ Quân Nhiên có ý tứ động thủ.
-Tôi … tôi đi trước.
Từ Quân Nhiên trợn mắt, há hốc miệng. Hắn còn chưa nói hết, Lý Vân đã tìm cớ đi ra chỉ để lại hắn và Trương Thiến.
-Có phải cậu và Tiểu Vân quen biết nhau.
Trương Thiến cười nói với Lý Dật Phong với vẻ quyến rũ. Cô thật giống như cây đào mật chín. Ở cô, từ trong tới ngoài, đều tản ra một thứ hương vị của phụ nữ thành thục làm cho người ta mê mẩn.
Từ Quân Nhiên cười, gật đầu, nói:
-Ở Lĩnh Nam, chúng tôi có gặp nhau mấy lần.
Hắn cũng không nói cho Trương Thiến là mình và Lý Vân gặp nhau hai lần. Cả hai lần gặp đó đều không vui vẻ gì. Và, cũng không kể ở Thủ đô hắn đánh Điền Quốc Bân, hay đánh Điền Quốc Đào ở Đại học Sư phạm. Với bất kỳ một cô gái nào, nghe những chuyện này là hù dọa người đấy.
-Ha, ha. Uống một chén đi?
Trương Thiến nhíu lông mày, nhìn về phía Từ Quân Nhiên nói.
Hắn gật gật đầu, đi theo cô lên lầu hai và ngồi vào một bàn.
-Thực xin lỗi, tôi xin lỗi đã không tiếp cậu ngay được.
Trương Thiến cười, nói rồi quay người đi ra. Chỉ một lát sau, cô đã thay quần áo và xuất hiện trước mặt Từ Quân Nhiên.
Chiếc váy ngắn màu vàng xẻ lưng khoe tấm lưng ngọc bóng loáng cùng cánh tay tròn, cặp đùi trắng như tuyết. Nổi bật là bộ ngực sữa cao ngất phập phồng theo hơi thở cùng với cái eo thon, cặp mông đẹp đẫy đà. Đôi tất màu đen phủ kín đôi chân thon dài. Phía trên cổ tất màu đen lộ ra chút da thịt trắng bóc. Hai bàn chân xinh xắn trong đôi xăng đan cao gót màu trắng. Mái tóc dài được búi lên đơn giản. Đôi mi thanh tú, khuôn mặt được quét nhẹ một lớp phấn mỏng nên trông cô có phần đoan trang. Hơn nữa, ở cô còn có mùi cồn của rượu nên càng tăng thêm vài phần tài trí.
Hai người ngồi ở trong, nói chuyện phiếm nên Từ Quân Nhiên mới biết về cô. Nguyên cái quán rượu này trước đây là do chồng Trương Thiến cùng người anh mở chung. Về sau, hai người đã chết. Cô và chị dâu mang theo con lên quản lý cái quầy rượu này.
Từ Quân Nhiên biết được hoàn cảnh của cô như thế càng thêm kính nể hai nữ nhân. Suy nghĩ xấu cũng phai nhạt. Hắn thấy rất khó hiểu, Trương Thiến xinh đẹp như vậy lại không có con mà đã nhiều năm ở như vậy thì vì lý do gì mà không lấy ai? Hắn không tiện hỏi. Trương Thiến cũng hiểu, người đối diện với cô nhỏ hơn mình tới sáu, bảy tuổi là một thanh niên anh tuấn. Tuổi không tương xứng mà không biết tại sao đêm nay, cô hơi nhiều lời.
Hơn mười một giờ đêm, Từ Quân Nhiên đứng dậy cười rồi cáo từ.
Trương Thiến nói:
-Tôi tiễn cậu về.
Đi ra ngoài cửa, nhìn Từ Quân Nhiên lên xe, bỗng Trương Thiến nói:
- Cái kia, cậu muốn là dễ dàng. Cậu có thể đưa tôi về nhà không?
Từ Quân Nhiên ngây người một lúc rồi gật gật đầu:
-Được rồi.
Xe con chậm rãi lăn bánh trên đường cái. Trên xe, hai người không ai nói gì cả. Trương Thiến bảo dừng lại tại một cửa tiểu khu rồi xuống xe. Từ Quân Nhiên quay cửa kính xe xuống rồi cười, nói:
-Tôi đi đây, chị vào đi. Thấy chị rất vui. Cám ơn chị đã giúp tôi một đêm khó quên. Hẹn gặp lại!
Nghe hắn nói thế, trong lòng Trương Thiến thấy hỗn loạn. Cô có cảm giác mất mát. Ổn định cảm xúc, rồi cô hạ quyết tâm.
-Ái! Cậu …
Khi ở quán bar, chân của Trương Thiến bị trẹo. Bây giờ, cô khập khễnh đi cạnh xe của Từ Quân Nhiên.
Nhìn trong kính chiếu hậu, Từ Quân Nhiên chứng kiến cô bước đi. Hắn dừng xe, bước xuống.
-Chân của chị bị thương, có sao không?
Lý Dật Phong hỏi.
-Đau!
Trương Thiến như một bé gái bé bỏng ngượng ngùng, đôi mi thanh tú cau lại, nói với Từ Quân Nhiên.
Hắn nghĩ, người tốt nên làm đến cùng. Từ Quân Nhiên bước tới đỡ cô đưa lên lầu.
Mở cửa, dìu cô ngồi vào ghế sa lon, hắn đi tìm rượu thuốc:
-Chị đi lại hơi khó, để tôi giúp chị bôi thuốc.
Nhìn Trương Thiến cúi đầu im lặng thẹn thùng, hắn quan sát kỹ có thể thấy xuyên thấu qua lớp tất lụa trong suốt cả mấy đường tĩnh mạch trên làn da trắng nõn dưới kia. Mắt cá chân trắng bóc, ngón chân cân xứng, móng chân sửa rất đẹp theo lộ ra nơi mũi giày. Mười móng chân sơn hồng phản chiếu ánh sáng như mười cánh hoa vô cùng gợi cảm. Hắn lại theo bắp chân lên phía trên. Bắp chân thon dài, rắn chắc, cân xứng. Xuyên thấu qua chiếc tất lụa nó càng lộng lẫy mê người. Nhìn lên trên bắp đùi của cô có thể thấy nó no đủ, non mềm thon dài.
Cô hơi tách đùi ra, tạo thành một góc độ thật là tốt giúp Từ quân Nhiên thấy rõ cô mặc một cái quần lót tam giác màu phấn hồng viền tơ hơi mờ. Trong quần lót là một vùng tối đen. Phía dưới đường viền của chiếc quần lót màu hồng là phần hoa văn của chiếc tất chân lộ ra bắp đùi có làn da trắng như tuyết khiến hắn kinh hoàng không thôi.
Phải thừa nhận nếu lúc này còn giữ được lý trí thì Từ Quân Nhiên không phải là một người đàn ông mà là thánh nhân đang tồn tại trước mặt.
Nuốt nước miếng một cái, Từ Quân Nhiên cảm thấy trong lòng mình như con dã thú bị đè nén quá lâu, thời khắc này đã tỉnh lại.
-Sao vậy, trên mặt tôi rất bẩn phải không?
-Há, không có chuyện gì đâu.
Từ Quân Nhiên quỳ trước mặt cô, hai tay run run nhẹ nhàng cơi chiếc tất mềm như lụa trong suốt như thủy tinh đang bao bọc đôi chân của Trương Thiến.
Mềm mại quá! Đôi cặp đùi đẹp, xúc cảm. Hắn và cô cùng rung động run lên, không bên nào phản đối, cự tuyệt. Sau khi bôi hết thuốc còn có mát xa lưu thông máu. Toàn bộ quá trình, ước chừng gần một giờ. Trong quá trình đó hơi thở của người đàn ông và người phụ nữ từ từ trở nên rõ hơn. Rõ ràng, có thể nghe thấy giữa đôi môi thơm của người phụ nữ, không ngờ phát ra tiếng rên rỉ nhỏ.
Bàn tay Từ Quân Nhiên lưu luyến rời khỏi cặp đùi đẹp của người phụ nữ.
-Muộn rồi, tôi thật sự cần phải đi. Hẹn gặp lại.
Hắn quay đầu cất bước, trong nội tâm cũng lại đánh cuộc.
- Tới đi, tới đi …yêu cầu tôi hãy ở lại. Chỉ cần cô yêu cầu tôi… nhất định tôi sẽ làm cô thoải mái.
-A, cậu đừng đi!
Khi Từ Quân Nhiên sắp đến cửa phòng khách, một đôi cánh tay ngọc quấn lấy thân thể hắn. Một thân mình có lồi, có lõm dán vào phía sau lưng hắn. Hai tòa núi đôi cao lớn ép chặt vào thân thể của người đàn ông tản ra hơi nóng có thể hòa tan hết thảy lý trí.
Cảm nhận được lòng của người phụ nữ – một khuôn mặt quyến rũ động lòng người vùi vào đầu vai hắn,mái tóc dài chọc vào bên tai Từ Quân Nhiên tỏa ra tình ý.
-Tôi, người đàn ông của tôi đã chết sáu năm rồi. Tôi, có một mình… Ta thấy sợ, cậu… cậu có thể ở lại chứ?
Âm thanh của Trương Thiến buồn bã, dịu dàng, thê lương bi ai. Đối với bất luận kẻ nào đều khó có thể cưỡng lại sự hấp dẫn đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận