Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 258: Một câu nói khiến người ta tỉnh mộng.

- Thầy, thầy nói xem, nếu phải đối mặt với một người có quyền lực vô cùng cao, nhưng lại không biết đã có chỗ nào đắc tội với kẻ địch thì phải làm gì đây?
Trong phòng sách, Từ Quân Nhiên và Long Ngâm Nguyệt, hai thầy trò ngồi đối diện nhau, Từ Quân Nhiên nhấp một ngụm trà rồi hỏi.
Long Ngâm Nguyệt mỉm cười, bình thản nói:
- Cái gọi là trưởng thành trong chính trị thực chất chính là tuân thủ, nắm giữ, và vận dụng những quy tắc ngầm một cách thuần thục. Nếu không thì cậu vĩnh viễn không thể làm một cán bộ trưởng thành trong lĩnh vực này được. Cho dù mấy cái quy tắc ngầm đó là những thứ còn lại của cái luận lý văn hóa quan trường thời phong kiếm, một loại chất bôi trơn cho sự hủ bại của chính trị.
Từ Quân Nhiên nghe thấy thế thì sững lại, ngạc nhiên nhìn thầy giáo, không hiểu hỏi:
- Tiên sinh, ý của thầy là?
Hắn nói với Long Ngâm Nguyệt chuyện mà gần đây bản thân hắn vướng vào, những điều Long Ngâm Nguyệt vừa nói khiến cho hắn cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng mỗi bận tâm của hắn vẫn không có cách giải quyết.
Long Ngâm Nguyệt mỉm cười, tay nâng chung trà lên, cầm lấy cái nắp, thổi một chút, rồi từ từ nói:
- Mọi người đều biết đạo trung dung (đạo trung dung dạy cách đối nhân xử thế chuẩn mực, trung hòa không thiên vị, Trung dung là một trong Tứ thư của Trung Quốc), người tài giỏi xuất chúng lẫn những kẻ cặn bã đều không thích hợp làm lãnh đạo, cho nên, người trong chốn quan trường không nên bộc lộ tài năng quá, sự thành thật hay sự gian xảo đều là những điều tối kỵ tronng chốn quan trường. Những người thông minh thì dù trong lòng họ đã biết rõ mọi chuyện nhưng sẽ vạch trần nó, không thể hiện ra bên ngoài mà tỏ vẻ mơ hồ, không rõ, làm ra vẻ bí hiểm. Cũng với đạo lý đó, thì dù là cậu đắc tội với người ta hay người ta đắc tội với cậu, chỉ cần biết suy nghĩ một chút thì sẽ không ra tay một cách dễ dàng, những kẻ đó vội vàng động thủ chẳng qua là hồ đồ mà bỏ qua ý đồ của người lãnh đạo thôi, không cần để ở trong lòng.
Từ Quân Nhiên nghe vậy nhíu mày nói:
- Ý của thầy là, vị nhân vật cấp cao đó cũng không muốn làm gì tôi?
Long Ngâm Nguyệt gật đầu:
- Thầy thấy, người ta chỉ mới nói một câu là không hài lòng với cậu, mà người ở bên dưới đã cho là người xuống tay với cậu rồi.
Từ Quân Nhiên như suy nghĩ điều gì, hiện nay, trong hoàn cảnh, môi trường chốn quan trường, tâm lý không muốn đắc tội với người khác và thói quen tâm lý ý thức tài năng thật sự tránh tai vạ trong xã hội có tác dụng rất quan trọng. Pháp luật hiện tại không hoàn hảo và thể chế chính trị không theo một hướng, thịnh hành kiểu người nào chức vụ lớn hơn thì người đó có quyền định đoạt, bởi vậy mới có quan niệm là lãnh đạo thì có thể chi phối mọi chuyện, lãnh đạo được biết đến như là quái thai. Nói trắng ra thì, có những lời mà lãnh đạo vô ý nói ra lại được người ta hiểu là trong đó có ý đồ, bởi vậy hậu quả được gây ra, chưa chắc lãnh đạo có thể ngờ tới được.
Từ kiếp trước cho đến kiếp này, Từ Quân Nhiên nhiên biết rất rõ, một vị lãnh đạo trong chốn quan trường, điều quan trọng không phải là kinh nghiệm của bản thân, thực hiện một cách cụ thể, mà là cần dự trên trình tự công việc, cân đối được các phương diện liên quan, để tạo thành một cục diện có lợi cho chính mình. Còn Nghệ thuật lãnh đạo chính là nghệ thuật kéo bè kéo cánh, nghệ thuật làm lung lạc lòng người, tất cả mọi người đều có kinh nghiệm và món “pháp bảo” của riêng mình để chiến thắng, không cần phải bộc lộ tài năng.
Hay nói cách khác Hạ Thu Thực cũng không có trực tiếp nói với thuộc hạ là muốn đối phó mình, hoặc có thể ông ta không làm thế mà là người bên dưới ngầm hiểu ý ông ta nên mới chủ động đối phó mình.
Từ Quân Nhiên nhíu chặt hai hàng lông mày, hắn biết rõ nếu như vậy thì hắn cần phải suy nghĩ một chút xem nên xử lý các vấn đề của thành phố như thế nào.
Chỉ có điểu là hắn vẫn không hiểu được rốt cuộc là hắn đã có chỗ nào đắc tội với Hạ Thu Thực.
Long Ngâm Nguyệt nhìn thấy dáng vẻ phiền não của học trò mình, mỉm cười nói:
- Cậu đã nhớ rõ câu nói kia của thầy nói rồi chưa?
Từ Quân Nhiên giật mình, hơi ngạc nhiên lắc đầu, thấy vậy, Long Ngâm Nguyệt lại nói tiếp:
- Làm người phải hành sự cẩn thận, làm việc phải dứt khoát! Nhớ kỹ câu này, vậy là cậu có thể trở thành bất bại!
- Làm người phải hành sự cẩn thận, làm việc phải dứt khoát!
Từ Quân Nhiên lẩm bẩm câu nói này trong miệng, ánh mắt hơi lóe sáng.
Những lời mà Long Ngâm Nguyệt nói đã giúp Từ Quân Nhiên hiểu ra được rất nhiều điều. Đối với hắn mà nói thì làm sao chuyển đổi những kinh nghiệm của kiếp trước thành nguyên tắc hành động của ngày hôm nay thật sự vẫn luôn là một việc rất rắc rối, khi hắn ở kiếp trước, trong chốn quan trường có rất nhiều quy tắc không giống với hiện tại, cái quan trường nơi mà Từ Quân Nhiên trưởng thành có rất nhiều thứ không giống với thời hiện đại, ví như có những thứ có thể biến thành quy tắc trước mặt mọi người.
Tuy nhiên, dù quy tắc có thay đổi nhưng có không ít thứ, Từ Quân Nhiên vẫn đủ khả năng để vận dụng.
- Phải rôi, cậu nói là cậu không hề đắc tội với Hạ Thu Thực, cậu chắc chứ?
Trong khi Từ Quân Nhiên đang mải suy nghĩ thì bỗng nhiên Long Ngâm Nguyệt lên tiếng hỏi.
Từ Quân Nhiên theo bản năng gật đầu, nói:
- Ngay đến mặt mũi của Chủ tịch tỉnh Hạ, tôi cũng chưa có thấy qua, thì làm sao có thể đắc tội với ông ấy được?
Chuyện này, trước đó Dương Duy Thiên đã hỏi hắn rồi, cho nên hắn trả lời rất dễ dầng.
Thế nhưng Long Ngâm Nguyệt lại khẽ lắc đầu:
- Thầy thấy là chưa hẳn, trên thế gian này, hận hay yêu đều không có lý do, đường đường một vị phó Chủ tịch thường vụ tỉnh, không thể nào lại đột nhiên nói bóng gió đến một cấp dưới bé nhỏ như cậu, hơn nữa lại còn mạo hiểm đắc tội Hô Diên Ngạo Ba. Dù sao thì trong mắt người khác mối quan hệ của cậu và Tào gia không phải là điều gì bí mật cả.
Ông có cách nhìn khác với Từ Quân Nhiên, có đôi khi, trong mắt những người từng trải, nhìn ra bản chất của một sự việc là điều khá dễ dàng.
Từ Quân Nhiên nghe Long Ngâm Nguyệt nói xong thì ngồi trầm ngâm, hắn vẫn là không hiểu rốt cuộc mình có chỗ nào đắc tối với Hạ Thu Thực, bây giờ xem ra, có thể dùng một người có thân phận quan trọng như vậy để đối phó với mình thì tuyệt đối không phải là một cơn giận nhất thời, đúng như Long Ngâm Nguyệt đã nói, trong chuyện này, nhất định là có bí mật gì đó mà mình không biết.
Nhưng rốt cuộc đó là cái gì?
Từ Quân Nhiên im lặng hồi lâu, bởi vì hắn cũng không biết cuối cùng là hắn và Hạ Thu Thực có thể có xích mích ở điểm nào, phải biết là hai người này đều là những người đi đầu trong việc cải cách, Hạ Thu Thực là người đứng đầu phe cải cách nổi tiếng khắp cả tỉnh Giang Nam, còn Từ Quân Nhiên lại bị một cao thủ bậc cha chú của phe cải cách chỉ đích danh là cán bộ trẻ tuổi, hai người họ đáng lẽ ra phải cùng một phe mới đúng.
Long Ngâm Nguyệt đứng dậy nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu cứ từ từ suy nghĩ, thầy đi nghỉ ngơi trước!
Ông biết là mình đã cho nhắc nhớ hắn rất cẩn thận, nhưng những suy nghĩ hôm nay của Từ Quân Nhiên thì hắn phải tự mình nhìn nhận những sự việc này.
Ông ngừng lại một chút, nói thêm:
- Về mẹ cậu và chuyện trong nhà, thầy có nghe bà ấy nói qua là một chút. Lúc trước, bởi vì ông ngoại cậu đã sắp xếp cho bà ấy một cuộc hôn nhân, bà ấy không thể chấp nhận được chuyện này cho nên mới theo cha cậu đến nơi này. Về sau, nghe nói người trong nhà vẫn luôn đi tìm bà ấy nhưng bà ấy vì cha cậu yên nghỉ ở đây, vì cậu còn quá nhỏ cho nên mới không trở lại thủ đô.
Từ Quân Nhiên bỗng ngẩng đầu lên nhìn thầy giáo nhưng ông đã đi xa.
- Thì ra là vậy!
Từ Quân Nhiên lẩm bẩm trong miệng, bây giờ hắn mới hiểu được tại sao mà mẹ hắn thà ở lại huyện Võ Đức nghèo nàn, hẻo lánh cách xa thành phố này, cũng không trở về thủ đô nhận lại người thân, thì ra bà là không nỡ xa nơi mà chồng mình đang yên nghỉ ngàn thu.
Tuy nhiên, chuyện này chờ sau khi từ thủ đô trở về hắn sẽ nghĩ cách giải quyết, việc cần lo nghĩ lúc này là phải xử lý chuyện hắn đã đắc tội Hạ Thu Thực như thế nào?
Từ Quân Nhiên mơ hồ cảm thấy rằng nếu như hắn không xử lý tốt chuyện này thì phải đến 8, 9 phần, sớm muộn gì hắn cũng là người chịu thiệt. Cũng giống như trước đây, nếu không phải Dương Duy Thiên dựa vào tình cảm giúp mình một tay, thì có lẽ hiện tại mình đã sớm bị điều đến một bộ phận bỏ không nào đó rồi. Đến lúc đó, đừng nói là phản kích, chỉ e là trừ phi có quý nhân giúp đỡ, nếu không thì kiếp này, hắn lại dẫm vào vết xe đổ của cha hắn.
Người bình thường làm việc chỉ chú trọng đến phương pháp, cho là có phương pháp đúng thì nhất định sẽ cho kết quả đúng. Thật ra, thời gian và phương pháp là hai trục của một tọa độ, cùng nhau tạo thành một kết cấu không gian. Làm việc cao mấy điểm quan trọng cần lưu ý, nắm chắc được thời gian có lợi trong tay rất quan trọng. Nếu như ngươi làm một chuyện không đúng lúc, kết quả sẽ không được như mong muốn, sẽ gây ra hậu quả lớn.
Cho nên Từ Quân Nhiên khi làm việc nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt đối không làm chuyện không dám chắc này.
Chuyện của Hạ Thu Thực phải mau chóng giải quyết.
Từ Quân Nhiên nằm trên giường của mình, trầm tư suy nghĩ xem rốt cuộc là mình có chỗ nào đắc tội với vị Chủ tịch tỉnh Hạ này, trừ khi mình ở thành phố đã làm nên chuyện gì đắc tội ông ta, nếu không thì giữa hai người không thể có gì được! Dù sao thì một người cũng đường đường là một phó Chủ tịch thường vụ tỉnh, còn một người chỉ là một cán bộ quèn ở huyện Võ Đức, cách nhau quá xa!
Đợi đó, thành phố!
Trong đầu Từ Quân Nhiên đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, cho đến lúc này, mới có một ý nghĩ mơ hồ trong đầu hắn. Lúc này đã là đêm khuya thanh vắng, mọi vật đều trở nên yên ắng, Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy hình như mình đã nắm được điểm mấu chốt nào đó. Thành phố, đắc tội người khác, âm mưu. Những từ này liên kết lại với nhau, khiến Từ Quân Nhiên cảm thấy có lẽ mình đã hiểu ra.
Từ lúc bắt đầu bước vào chốn quan trường đến giờ, nếu nói Từ Quân Nhiên đắc tội với ai thì nhất định là Hoàng Tử Hiên của Hoàng gia! Hiện nay, y đang là phó Bí thư của thị ủy Toàn Châu, người đứng đầu đoàn thể thành ủy là Hoàng Tử Tề chắc hẳn là không vừa mắt với mình, lại còn chyện hắn chống đối bộ trưởng tuyên tuyền của thành ủy, Lại Nguyệt Tinh ở công xã của trấn Lý gia nữa, đoán chừng cũng không vừa mắt với mình. Tuy nhiên, bọn họ vẫn chưa đủ để gây ảnh hưởng đến Hạ Thu Thực, đừng nói đến Hoàng gia theo phe bảo thủ, Hạ Thu Thực này thuộc phe cải cách lại càng không liên quan đến nhau.
Còn về Bí thư Thành ủy Trương Kính Mẫn và chủ tịch thành phố Chu Dật Quần, Từ Quân Nhiên cảm thấy lần trước khi hắn đi cùng Dương Duy Thiên, thái độ của hai người chắc không có gì đắc tội với bọn họ hơn nữa, Trương Kính Mẫn cũng không có cách nào ảnh hưởng đến phán đoán của Dương Duy Thiên, cho nên, khả năng hắn đắc tội với người ta ở Toàn Châu hay huyện Võ Đức đều có thể bị loại trừ.
Hơn nữa vào lúc đó, chủ tịch thành phố Chu Dật Quần còn rất hài lòng về hắn, thậm chí còn gợi ý cho cục trưởng tài chính Lý Trấn Phong giúp mình, nói cách khác, khi đó Chu Dật Quần không có ra hiệu ngầm cho ai đối phó với hắn cả.
Nghĩ đến đây, Từ Quân Nhiên rốt cuộc đã hiểu ra tất cả mọi chuyện đều là chyện lúc đó hắn đã vào thành phố giúp Trịnh Vũ Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận