Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 687: Bạn già.

- Ồ, tôi nói này mấy người đẹp, đến rồi cũng không chào hỏi chủ nhà một tiếng, như vậy không đúng.
Ngay vào lúc này, tiếng của Đổng Cương truyền đến từ sau lưng mấy người, khuôn mặt anh ta tươi cười, cười nói như bạn bè lâu năm với Phương Du:
- Phương Du, em cũng thế, đến rồi sao không nói với anh một tiếng?
Phương Trung Nguyên cùng cha của Đổng Cương một người là người đứng đầu, một người là người đứng thứ hai, coi như là ngang hàng, lại thêm Đổng Cương lớn hơn Phương Kiệt mấy tuổi, đã bắt đầu làm việc trong xã hội, tất nhiên cũng coi Phương Du là em gái.
Phương Du cười ha ha, nhưng không lên tiếng, mà đưa mắt nhìn về phía Từ Quân Nhiên.
Đổng Cương nhìn tình hình xung quanh, quét mắt qua bạn gái của mình, rồi lại nhìn Từ Quân Nhiên:
- Người bạn này nhìn vô cùng xa lạ, xưng hô thế nào?
Từ Quân Nhiên bình tĩnh cười:
- Tôi họ Từ.
Đối với con trai của người đứng đầu tỉnh ủy này, Từ Quân Nhiên tất nhiên không để ý gì, Phương Kiệt nói qua với mình lúc trước, bí thư Đổng lúc già mới có con trai, rất nuông chiều đứa con trai nhỏ này, Đổng Cương tất nhiên cũng dưỡng thành khí chất công tử, dựa vào thế lực của cha, gây ra không ít chuyện hồ đồ ở Tân Châu, cuộc thi sắc đẹp lần này, chính là cậu ta vì muốn thu được nụ cười của người đẹp mới tổ chức.
Một nhân vật như vậy, rất khó khiến Từ Quân Nhiên đặt vào trong mắt.
- Họ Từ?
Đổng Cương cau mày, không nói gì nữa, dù sao người trong vòng xã hội Tân Châu không ít, tất nhiên anh ta không quen biết toàn bộ, chắc cũng là ai đó đưa đến mà thôi.
Cười ha ha, Đổng Cương khoát tay một cái nói:
- Thật xin lỗi, quấy rầy nhã hứng của mọi người rồi.
Nói xong, anh ta nói với Từ Quân Nhiên:
- Cậu em Từ, nếu không ngại, chúng ta uống một ly đi.
Nói xong câu đó, anh ta nói với người đứng sau:
- Lão Hoàng, chuyện này cậu xử lý.
Một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi tươi cười đứng phía sau anh ta đi tới, đến trước mặt nhân viên phục vụ kia, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Ngày mai không cần đến làm việc nữa!
- Chủ nhiệm, chủ nhiệm, không thể trách tôi, là cô ấy…
Nhân viên phục vụ kia nghe vậy sắc mặt đại biến, vừa mới nói mấy câu đã bị cô gái kia ngắt lời:
- Không được, cô ta phải đền trang phục của em!
Không thể không nói, phụ nữ có lúc chính là rắc rối, điểm này là cảm giác bây giờ không hẹn mà cùng nổi lên trong lòng Từ Quân Nhiên và Đổng Cương.
- Một bộ trang phục mà thôi, bỏ đi.
Đổng Cương thản nhiên nói.
Nay anh ta làm ăn, tất nhiên không thèm nhìn đến món tiền mấy ngàn tệ.
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Đổng Cương, lại không ngờ tên nhóc này có lòng dạ như vậy, cười cười, lấy ví tiền của mình ra, rút ra một xấp tiền, đưa cho người nhân viên kia nói:
- Đền cho cô ta đi.
Nói xong, nhìn về phía Đổng Cương:
- Tôi thay cô ấy đền tiền, đuổi việc cái gì đó, tôi thấy bỏ đi.
Vì một bộ trang phục mà đuổi việc người ta, Từ Quân Nhiên cảm thấy làm như vậy không quá thích hợp, đương nhiên, đây cũng liên quan đến sự bình đẳng trong lòng hắn, trong mắt Từ Quân Nhiên, cho dù là làm quan hay nhân viên phục vụ, mọi người đều là người, dựa vào cái gì có cao có thấp?
Đổng Cương thoáng cái ngây ngẩn cả người, không ngờ tên này còn ra tay như vậy, nhận tiền thì chẳng phải cho thấy bản thân không phóng khoáng.
Nheo mắt lại nhìn Từ Quân Nhiên, Đổng Cương cười ha ha:
- Xem ra, anh trai tôi hôm nay không nhận tiền không được.
- Đây là thế nào?
Vừa đúng lúc đó, Phương kiệt nâng ly rượu cười đi tới, anh ta vừa cùng bạn ra ngoài nói chuyện, quay lại liền thấy một đám người vây quanh bên này, lúc đầu còn cho rằng có vụ hay gì đáng xem, nhưng lập tức phát hiện người bị vây quanh là Từ Quân Nhiên, liền vội đi qua.
- Không có việc gì, không có việc gì.
Rất nhanh có người giải thích với Phương Kiệt, Phương Kiệt cười ha ha, đi tới ôm lấy Từ Quân Nhiên:
- Đều là bạn bè, bỏ đi.
Nói xong, nói với người đàn ông trung niên kia:
- Lão Hoàng, đã có người bỏ tiền ra, anh coi như xong, cô gái này cũng không dễ dàng.
Con trai chủ tịch tỉnh ra mặt, tất nhiên có ích hơn Từ Quân Nhiên người không biết rõ lai lịch nhiều, lão Hoàng nói mấy câu với nhân viên phục vụ kia, xong liền rời đi.
Đây chỉ là một việc nhỏ xen giữa buổi tiệc, Đổng Cương còn tiếp rượu những người bạn khác, sau khi nói mấy câu với Phương Kiệt, liền rời đi. Nhưng trước khi anh ta đi, liếc Từ Quân Nhiên đầy thâm ý, rất rõ ràng khắc sâu vào trí nhớ người ngáng chân này.
Từ Quân Nhiên ngồi cùng một bàn với mấy người Phương Kiệt, Phương Kiệt uống một ngụm rượu, bỗng nói:
- Tên khốn Đổng Cương, đoán chừng không biết anh là ai.
Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút:
- Ý của cậu là?
- Tên kia vẫn luôn muốn làm nhà máy hóa chất gì đó, sau khi chính sách nhận thầu đất của huyện Nhân Xuyên các anh xuất hiện, em nghe nói cậu ta có ý đến Nhân Xuyên xây xí nghiệp. Chuyện này anh không gật đầu chắc chắn không làm được, vì thế em nói cậu ta không biết anh, nếu quen biết, vừa rồi tuyệt đối sẽ nhân cơ hội lôi kéo làm quen đấy.
Phương Kiệt hừ lạnh một tiếng nói. Quan hệ của anh ta với Đổng Cương rất phúc tạp, trước kia Phương Trung Nguyên còn là phó chủ tịch tỉnh, Đổng Cương chiếm thế thượng phong, dù sao khi đó bí thư Đổng là người đứng đầu, nhưng về sau thân phận của Phương Trung Nguyên ngày càng cao, quan hệ giữa hai người cũng dần dần thay đổi trở nên đối lập. Huống chi vòng quan hệ của tỉnh Tùng Hợp với quan trường trên thực tế giống nhau, các trưởng bối không hợp, vãn bối tất nhiên cũng không ở cùng nhau. Quan hệ của chủ tịch tỉnh Phương Trung Nguyên và bí thư Đổng người đứng đầu bình thường, quan hệ của Đổng Cương và Phương Kiệt tốt mới lạ, hai người cũng chỉ duy trì sự hòa hợp bên ngoài mà thôi, nếu thật sự xung đột thật, không đảm bảo được sẽ đánh lớn.
- Nhà máy hóa chất?
Từ Quân Nhiên cau mày, đối với hắn, tất nhiên biết loại xí nghiệp nhà máy hoá chất sẽ có nguy hại như thế nào tới sản xuất của khu vực, trước kia khi Từ Quân Nhiên thu hút đầu tư đã đặc biệt chú ý điểm này, tạo những xí nghiệp ô nhiễm nặng như nhà máy giấy, nhà máy hóa chất, hắn đều từ chối. Tuy rất nhiều người không hiểu suy nghĩ này, nhưng dưới sự chính sách ép xuống của Từ Quân Nhiên, không có nhiều ý kiến phản đối.
Chỉ có điều, Từ Quân Nhiên rất tò mò, nhà máy hóa chất có thể khiến Đổng Cương ra mặt, quy mô chắc chắn không quá nhỏ.
- Ùm, nghe nói là xí nghiệp của Hoa Kiều làm, cùng qua lại với Đổng Cương, đi lại không ít chỗ.
Xem ra Phương Kiệt biết không ít về chuyện này, giới thiệu tình hình đại khái với Từ Quân Nhiên, lời nói rất không hài lòng.
Từ Quân Nhiên ung dung cười, hắn vẫn luôn không mưu cầu danh lợi đối với chuyện tình kiểu này:
- Mặc kệ cậu ta, cậu chuẩn bị một chút, qua một đoạn thời gian tôi có thể đến trường Đảng học, đến lúc đó vừa hay có thể xử lý việc này.
- Trường Đảng?
Lông mi Phương Kiệt chớp chớp, có chút bất ngờ nhìn Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, đây là quyết định sau khi hắn trải qua suy tính kỹ, trong thời gian 2, 3 năm sau, sẽ có sự thay đổi cải cách lần thứ nhất trong chính trị Trung Hoa, sự va chạm của lĩnh vực tư tưởng, tuyệt đối là việc người thường không cách nào tưởng tượng được, Từ Quân Nhiên không hy vọng bản thân trở thành hòn đá kê chân cho bất kỳ ai, nền tảng phát triển của huyện Nhân Xuyên đã được mình dựng xong, nhân lúc vẫn còn nửa năm, Từ Quân Nhiên chuẩn bị phát triển huyện Nhân Xuyên, sau đó đến trường Đảng học một thời gian, một mặt là để nạp năng lượng cho bản thân, mặt khác, cũng hy vọng tránh tiếp xúc với vòng nước xoáy.
- Cậu em Từ, xin lỗi, thật xin lỗi, vừa rồi không biết cậu là bạn của Phương Kiệt, có chút thất lễ rồi.
Đúng lúc đó, tiếng của Đổng Cương truyền đến, khiến Phương Kiệt và Từ Quân Nhiên không hẹn cùng sững sờ.
Đổng Cương cùng mấy người đàn ông giữa lúc nói chuyện đã đến bàn của Từ Quân Nhiên, nâng rượu nhìn như uống không ít.
Từ Quân Nhiên cười cười, đứng dậy đụng vào ly của Đổng Cương:
- Anh Đổng khách khí rồi.
Người ta cười đón chào, dù bản thân không hài lòng thế nào, cũng phải đóng giả bộ dáng kinh ngạc khi được sủng ái.
- Không ngờ Cậu Từ đây trẻ tuổi đã làm chủ tịch huyện rồi, khâm phục.
Người nói chuyện vừa hay là người đàn ông tên là lão Hoàng, Phương Kiệt sớm đã nói với Từ Quân Nhiên, Hoàng Tử Thao chủ nhiệm văn phòng cục quản lý hành chính cơ quan tỉnh.
Từ Quân Nhiên liếc đối phương một cái, cười ha ha không lên tiếng, rõ ràng biết mình là người gì còn dùng ngữ khí nói chuyện như vậy, hắn thật sự không thèm để ý đến người này.
- Cậu em Từ, chậm một chút nói chuyện thế nào?
Đổng Cương nhìn Từ Quân Nhiên, mở miệng mời.
Từ Quân Nhiên sửng sốt một chút, lập tức nghĩ đến chuyện Phương Kiệt vừa nói với mình, cười cười nói với Đổng Cương:
- Có lời gì, nói ở đây đi.
Sắc mặt mấy người trẻ tuổi sau lưng Đổng Cương thay đổi, vừa định nói chuyện đã thấy Đổng Cương khoát tay:
- Vậy thì được, chúng ta nói ở đây đi.
Ngồi đối diện với Từ Quân Nhiên và Phương Kiệt, Đổng Cương mở miệng cười nói:
- Là chuyện như thế này, tôi cùng mấy người bạn nước ngoài lôi kéo được một xí nghiệp, làm hóa chất, đang chuẩn bị tiến hành đầu tư ở tỉnh chúng ta, nghe nói huyện Nhân Xuyên các cậu đang làm nhận thầu đất, lão đệ cậu nếu là huyện trưởng, không biết có thể giúp tôi giữ một mảnh đất không?
Cậu ta đi thẳng vào vấn đề, cũng không có ý quanh co lòng vòng, trực tiếp đưa ra yêu cầu với Từ Quân Nhiên.
Đổng Cương cho rằng, Từ Quân Nhiên không có lý do từ chối yêu cầu của mình, cho dù hắn đến từ thủ đô, có mạch quan hệ trong đó, nhưng đây là tỉnh Tùng Hợp, không phải địa bàn của họ Từ hắn, nói câu không dễ nghe, Đổng Cương không cảm thấy, Từ Quân Nhiên này có gì đáng đẻ bản thân sợ hãi, vừa rồi nếu không phải vì không muốn xảy ra xung đột với Phương Kiệt, hắn sớm đã gọi người ném Từ Quân Nhiên ra khỏi yến tiệc rồi.
Từ Quân Nhiên cau mày, rất kỳ quái vì sao Đổng Cương này đột nhiên muốn xây nhà máy hóa chất gì đó ở huyện Nhân Xuyên, dù sao vị trí địa lý của thành phố Đan Giang đối với tỉnh thành, có chút chênh lệch, theo lý mà nói Đổng Cương không nên nghĩ đến chuyện này mới đúng.
Trên thế giới này không có hận vô duyên vô cớ, cũng không có yêu vô duyên vô cớ, Từ Quân Nhiên không cho rằng vị công tử của người đứng đầu tỉnh ủy này, vô duyên vô cớ đột nhiên mang rắc rối đến cho mình.
Sau một khắc, Từ Quân Nhiên thấy mấy bóng hình sau lưng Đổng Cương, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận