Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 113: Tôn Tĩnh Vân mất tích!

- Anh ba, vất vả cho anh rồi.
Từ Quân Nhiên ngồi đối diện Sở Văn Thiên, vẻ mặt thành khẩn nói với Sở Văn Thiên.
Sở Văn Thiên là một người đàn ông đẹp trai, thuộc dạng có tướng để làm minh tinh trên tivi, nhưng giờ lại đầu bù tóc rối như công nhân, hai mắt buồn ngủ, rõ ràng là mệt mỏi vì phải đi lại mệt nhọc. Từ Quân Nhiên biết, lúc trước anh vừa mới đến sa mạc miền Tây Bắc phỏng vấn, vốn định về thủ đô nghỉ ngơi, kết quả vì chuyện của mình, lúc này vội vội vàng vàng chạy thẳng từ thủ đô đến huyện Võ Đức.
Món nợ nhân tình này, Từ Quân Nhiên không thể không mang ơn.
- Lão lục, cậu đừng khách sáo thế.
Sở Văn Thiên vừa cười vừa nói, lập tức nhìn ra bên ngoài, thấp giọng nói:
- Cậu theo chủ nhiệm chúng tôi?
Từ Quân Nhiên lúc này mới biết, Tôn Tĩnh Vân là lãnh đạo trực tiếp của Sở Văn Thiên.
Sau khi hai người vừa gặp mặt, Tôn Tĩnh Vân lấy cớ cùng Đồ Văn Dũng tìm hiểu tình hình huyện Võ Đức, đưa những người khác rời khỏi phòng, ở đây chỉ còn lại Từ Quân Nhiên và Sở Văn Thiên, rõ ràng là để hai người bọn họ thoải mái ôn lại chuyện xưa.
Từ Quân Nhiên nghe thấy câu hỏi của Sở Văn Thiên, liền kể lại quá trình mình và Tôn Tĩnh Vân quen biết cho Sở Văn Thiên nghe.
Nghe hắn kể xong, Sở Văn Thiên gật đầu:
- Chả trách, tại sao Chủ nhiệm Tôn lại đối xử khách khí với cậu như vậy?
Từ Quân Nhiên ngẩn người, từ khi hắn biết Tôn Tĩnh Vân, thái độ của Tôn Tĩnh Vân luôn hòa nhã dễ gần, Từ Quân Nhiên còn tưởng cô vốn luôn tươi cười như vậy.
Sở Văn Thiên cười cười, nhìn sắc mặt Từ Quân Nhiên là biết người anh em này cho rằng Tôn Tĩnh Vân là kiểu người gặp ai cũng cười, anh cuốn ba tấc lưỡi nói:
- Cậu không biết, ở tòa soạn chủ nhiệm Tôn có biệt danh là Công chúa băng giá! Cậu biết băng giá là gì không? Là cái kiểu lạnh chết người đấy! Lúc tôi vừa đến tòa soạn, may là có chút may mắn, thầy của tôi là thầy của chủ nhiệm khi mới vào tòa soạn, cuối cùng cô ấy mới coi như nể tình đồng môn, không bị la mắng gì cả. Cậu không biết đấy chứ, trong vòng chưa đến một tháng, tôi đã tận mắt chứng kiến mấy phóng viên cũ lớn tuổi mà trước mặt chủ nhiệm cũng bị mắng như thầy giáo mắng học sinh ấy!
Khóe miệng nhếch lên, Từ Quân Nhiên rất khó có thể tưởng tượng một phụ nữ xinh đẹp như Tôn Tĩnh Vân lại mở miệng răn dạy cấp dưới, cố ý nén cười, Từ Quân Nhiên hỏi Sở Văn Thiên:
- Anh ba, lần này trước khi tới, đáng lẽ anh phải nói với em chứ?
Sở Văn Thiên thu lại nét tươi cười, sắc mặt nghiêm túc nói với Từ Quân Nhiên:
- Quân Nhiên, cậu nóng nảy quá, chuyện của Hoàng Tử Hiên phải đi từng bước…
Từ quân nhiên biết rõ, anh lo mình bị nhà họ Hoàng báo thù.
Từ Quân Nhiên cười cười nói:
- Anh ba yên tâm đi, em đã có chủ trương rồi. Hơn nữa, cùng lắm thì em từ chức không làm nữa, đầu quân chỗ anh tư, anh năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận