Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 630: Mã đáo thành công.

Từ trong nhà Phương Kiệt đi ra, Từ Quân Nhiên vẫn đang suy nghĩ về chuyện sửa đường, mọi chuyện cũng tương đối rồi. Tuy Phương Trung Thành không tỏ rõ thái độ, nhưng Từ Quân Nhiên hiểu rõ, nếu ông ta đã muốn gặp hắn, đó cũng là một cách bày tỏ thái độ của ông ta.
Mọi chuyện trong chốn quan trường là như vậy, có khi, nhiều chuyện không cần nói ra, thái độ của một vị lãnh đạo đã tỏ rõ hết thảy mọi chuyện.
Từ Quân Nhiên hiểu rõ, Phương Trung Thành chắc chắn sẽ suy nghĩ đến việc làm thế nào để giúp hắn sửa đường từ huyện Nhân Xuyên tới thành phố Đan Giang. Thế nhưng, việc bây giờ hắn cần suy nghĩ chính là con đường ở các xã, thị trấn trong huyện. Dù sao, dựa theo tình hình hắn đã biết, tuy không thể xây dựng đường lại từ đầu như đường vào thành phố, nhưng cũng cần phải sửa chữa toàn diện. Khoản tiền cần cho chuyện này không phải là một con số nhỏ.
Mối quan hệ của Từ Quân Nhiên trên tỉnh không nhiều, nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này phải nhờ thư ký chủ tịch tỉnh Trương Trọng Kiên giúp đỡ. Dù sao, anh ta cũng quen nhiều người trên tỉnh, chắc sẽ có cách.
Về văn phòng, sáng ngày thứ hai, Từ Quân Nhiên đã gọi điện thoại cho Trương Trọng Kiên. Sau khi tường thuật lại mọi việc một lần, hắn cười đáp:
- Anh Trương, em mời một nhân vật lớn như anh ăn bữa cơm, được chứ, có nể mặt thằng em này không?
Trương Trọng Kiên mỉm cười:
- Bữa cơm của cậu ăn nào có đơn giản như vậy. Nói đi, có phải có chuyện gì không?
Quan hệ giữa hai người cũng khá thân, dĩ nhiên, Trương Trọng Kiên cũng không khách sao, trực tiếp có cái gì thì nói ra cái đó.
Từ Quân Nhiên cười hì hì, gật đầu:
- Anh Trương quả là người có con mắt tinh tường. Đúng vậy, em có việc muốn nhờ anh giúp đỡ.
Nói xong, hắn nói ra mục đích mình lên tỉnh lần này. Cuối cùng, vừa cười vừa nói:
- Thư ký Trương như anh quen thuộc mọi việc, chẳng phải em nên tới nhờ anh giúp đỡ sao?
Trương Trọng Kiên mỉm cười:
- Người anh em, tôi nói thật với cậu, nếu sửa một con đường từ thành phố Đan Giang đến huyện Nhân Xuyên các cậu, chuyện này quả thật rất khó, tôi không giúp được đâu. Nếu sửa chữa trong phạm vi nhỏ, tôi còn chưa chắc có thể giúp được không.
Anh ta cũng chưa chặn hết mọi đường đi, dù sao, việc Từ Quân Nhiên làm cũng không dễ dàng như vậy. Đây là một số tiền tương đối lớn, Trương Trọng Kiên biết rõ, hiện nay các khoản chi trong tỉnh đều phải nghiên cứu hết sức kỹ càng, cho dù Từ Quân Nhiên có hậu thuẫn hỗ trợ, chuyện này cũng không dễ làm.
Từ Quân Nhiên gật đầu cười:
- Chuyện này không gấp. Anh giúp em giới thiệu mấy người bạn trong lĩnh vực này là được. Mọi người làm quen với nhau, giúp em nghĩ cách.
Nếu tạm thời không thể tính toán đến việc sửa chữa con đường lên thành phố, Từ Quân Nhiên cũng thấy nhẹ nhõm đi không it. Hiện nay, hắn chỉ cần chú ý đến việc tu sửa những con đường trong huyện mà thôi. Làm quen với một số người làm trong lĩnh vực giao thông mà Trương Trọng Kiên quen cũng là một chuyện tốt với hắn.
Trương Trọng Kiên gật đầu cười:
- Được rồi, không thành vấn đề. Cậu chọn địa điểm đi.
Có thể làm quen, kết bạn với cán bộ trẻ, tài năng như Từ Quân Nhiên, đây không phải là chuyện mà bất cứ ai cũng có cơ hội. Trương Trọng Kiên đi theo Trần Tinh Duệ, dĩ nhiên hiểu rõ thân phận thực sự của Từ Quân Nhiên. Thế nhưng, càng hiểu Từ Quân Nhiên, Trương Trong Kiên lại cảm thấy, có lẽ anh ta không leo lên nổi cây đại thu cao này.
Từ Quân Nhiên thông báo địa điểm cho Trương Trọng Kiên. Đây là nơi Lý Tố Mai giúp hắn chọn, nghe nói, trên tỉnh, đây cũng là nơi tương đối cao cấp.
Trương Trọng Kiên để điện thoại xuống, suy nghĩ một lát, thấy trong văn phòng cũng không còn ai, mới dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài. Trần Tinh Duệ lên thủ đô tham gia một buổi tiệc mừng thọ, không yêu cầu anh ta đi cùng. Dù sao, đã lên đến chức vụ cấp tỉnh, có khi cũng không cần thư ký chuyên trách đi cùng, có thư ký đời sống đi theo là đủ. Vì thế, mấy ngày hôm nay, Trương Trọng Kiên rất rảnh rỗi.
Trương Trọng Kiên từ trong văn phòng đi ra, gọi một chiếc xe, đến phòng giao thông tỉnh Tùng Hợp.
Anh ta lên tầng 3 rồi đi vào một phòng làm việc.
- Trưởng phòng Trần, có bận không?
Vừa vào cửa, Trương Trọng Kiên đã vừa cười vừa nói với người đang ngồi ở bàn viết gì đó.
Người đó ngẩng đầu, nhìn thấy người đến là Trương Trọng Kiên thì cũng không đứng dậy mà chỉ cười nói:
- Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến gặp tôi vậy?
Người Trương Trọng Kiên tới gặp là phó trưởng phòng giao thông tỉnh Trần Ái Quốc, đã từng học cùng trường với Trương Trọng Kiên, cũng xem như bạn học. Thông thường, quan hệ giữa hai người cũng không tồi, cũng hay qua lại nói chuyện với nhau. Hơn nữa, hiện nay Trương Trọng Kiên đang là thư ký chủ tịch tỉnh, dĩ nhiên, mối quan hệ với Trần Ái Quốc cũng càng ngày càng tốt.
Trương Trọng Kiên cười với Trần Ái Quốc rồi nói:
- Phó trưởng phòng Trần, tối nay có thời gian không? Cùng tôi đi ăn bữa cơm rau dưa được chứ.
Tuổi của họ cũng gần bằng nhau, quan hệ cũng khá tốt, nói chuyện cũng không cần lòng vòng, từ trước đến nay có chuyện gì đều trực tiếp nói ra như vậy.
Trần Ái Quốc cười ha hả, từ chối cho ý kiến trước những gì Trương Trọng Kiên mới nói, mà chỉ nhìn anh ta:
- Sao vậy, lại có người tới tìm cậu nhờ giúp đỡ sao? Tôi nói này, bữa cơm này cậu đừng đồng ý, tôi không đi đâu.
Tuy Trần Ái Quốc không phải là người đứng đầu phòng giao thông, nhưng bộ phận anh ta quản lý là lĩnh vực quy hoạch tổng hợp, quyền lực cũng không ít. Bên dưới có không ít đơn vị muốn sửa đường, họ đều cố gắng tìm đủ mọi cách để thắt chặt mối quan hệ với anh ta, vì thế, anh ta đều từ chối mấy lời mời dự tiệc.
Trương Trọng Kiên nhún vai:
- Chuyện sửa đường nhất định là phải nói rồi. Chỉ có điều, người bạn này của tôi lai lịch khá đặc thù. Nếu cậu đi, quen biết hắn ta với cậu chỉ có lợi chứ không có hại.
- Lợi hại như vậy sao?
Trần Ái Quốc kinh ngạc nhìn Trương Trọng Kiên. Theo những gì anh ta hiểu về Trương Trọng Kiên, anh ta chắc chắn, trong tình huống thông thường, người bạn học cũ này chắc chắn sẽ không nói trịnh trọng như vậy.
Thấy nét mặt của cậu ta, Trương Trọng Kiên cười ha hả:
- Nếu tôi đoán không sai, tối nay, con trai của bí thư Phương cũng sẽ xuất hiện ở đó.
Nghe thấy tên của bí thư Phương, Trần Ái Quốc bỗng ngây ngẩn cả người, kinh ngạc hỏi lại:
- Bí thư Phương nào?
Trương Trọng Kiên cười nói:
- Dĩ nhiên là vị bí thư Phương đó rồi.
Những lời này khiến sắc mặt của Trần Ái Quốc thay đổi ngay lập tức. Phương Trung Thành là người phụ trách phòng giao thông ở tỉnh ủy. Đối với bất kỳ ai, đặc biệt là những cán bộ làm giao thông, đây là một ngọn núi cao mà bất cứ ai cũng phải ngưỡng mộ.
Trần Ái Quốc nhếch miệng cười, thâm trầm nói:
- Xem ra, người bạn này không hề tầm thường. Ngay cả bí thư Phương mà cũng biết.
Trương Trọng Kiên tiếp tục cười nói:
- Không chỉ có bí thư Phương, hắn ta còn có một người ông ngoại không hề tầm thường.
Trần Ái Quốc thấy rất khó hiểu:
- Ông ngoại?
- Đúng vậy. Ông ngoại hắn họ Tôn, ở trên Thủ đô. Tuy hiện nay đã lui về phía sau, nhưng chủ tịch tỉnh mỗi lần lên Thủ đô, lúc đi thăm phó thủ tướng Tào, đều phải tới thăm vị lão gia này đó.
Trần Ái Quốc há hốc miệng, cả buổi cũng không nói nên lời. Do dự cả ngày trợi mới chỉ ngón tay lên trên, run giọng nói:
- Không phải chứ, vị đó là?
Trương Trọng Kiên nhẹ nhàng gật đầu, miệng chậm rãi phun ra phun ra một cái tên:
- Ngoại trừ ông cụ đó thì còn có thể là ai nữa chứ? Nếu không cậu tưởng rằng, chủ tịch tỉnh sẽ cho tôi qua lại với hắn sao.
Sau đó, anh ta vừa cười vừa nói với Trần Ái Quốc:
- Thế nào, lão Trần, đáng để đi chứ?
Trần Ái Quốc cười rộ lên:
- Ha ha, lần này coi như tôi nợ cậu.
Không cần biết là nhìn từ góc độ của Phương Trung Thành hay Trần Tinh Duệ, chỉ cần Từ Quân Nhiên là con cháu đời thứ ba nhà họ Tôn, hắn ta đều đáng giá để Trần Ái Quốc kết giao. Quen biết với người như vậy, Trần Ái Quốc không biết mình nên tỏ ra như thế nào.
Hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.
Lúc tối, Trương Trọng Kiên hẹn mấy người, đều là những người có mối quan hệ khá tốt. Thường ngày, mọi người đều quen nhau, gặp mặt dĩ nhiên cũng tỏ ra hết sức thân mật.
Phương Kiệt cũng được Từ Quân Nhiên gọi tới. Tuy cậu Phương không phải là kiểu cậu ấm cô chiêu ở tỉnh Tùng Hợp, nhưng thường ngày, khi kinh doanh trong tỉnh, cậu ta cũng làm quen với nhiều người, cũng xem như khá thân thiết với những người này. Tóm lại, trong số những người này, ai chưa gặp mặt thì cũng đã nghe qua tên.
Lúc Trương Trọng Kiên đưa Trần Ái Quốc tới, mấy người lần lượt chào hỏi cậu ta. Dù sao, bữa cơm hôm nay tuy nói là do Từ Quân Nhiên mời, nhưng trên thực tế Trương Trọng Kiên mới là người ra mặt mời khách. Phải biết rằng, những người ở đây ngày hôm nay đa phần đều là lãnh đạo thực quyền của các bộ phận chủ chốt trong tỉnh. Tuy chưa chắc đã có người đứng đầu, nhưng những người ở đây đều là những người lời nói có trọng lượng.
Sau khi ăn uống được một lúc lâu, Trương Trọng Kiên mới chủ động chuyển đề tài về Từ Quân Nhiên.
- Chủ tịch Huyện Từ là anh em của tôi. Mối quan hệ của chúng tôi thì khỏi cần nói nữa. Chuyện của cậu ấy chính là chuyện của tôi. Lần này, cậu ấy lên tỉnh có việc, tôi đây mặt dày nhờ mọi người. Mọi người có tiền cho tiền, có sức dốc sức giúp đỡ anh em tôi nhé. Mọi sự giúp đỡ của mọi người, tôi luôn ghi nhớ.
Uống hơi nhiều rượu nên sắc mặt Trương Trọng Kiên hơi đỏ lên. Anh ta nâng ly rượu lên nói với người rồi ngửa cổ uống cạn.
Phương Kiệt cười hì hì, nói với Trần Ái Quốc:
- Phó trưởng phòng Trần là người bên giao thông, nói đến vấn đề đường xá, anh chính là người có quyền nói nhất đó. Chuyện của anh Từ chắc phải nhờ anh rồi.
Trần Ái Quốc cười khổ, nhìn Từ Quân Nhiên rồi nói:
- Tiểu Từ, nói thật với cậu, gần đây, trên tỉnh cũng đang cân nhắc rất nhiều về vấn đề sửa đường. Còn về việc lựa chọn bên nào, đừng nói là tôi, cho dù có là trưởng phòng của bọn tôi cũng không thể quyết định được. Nhưng tôi nói với cậu một chuyện, hai thành phố Đan Giang và Song Tề đều có cơ hội, con đường chính này chuẩn bị đầu tư mấy trăm triệu.
Cậu ta nói xong thì cười khổ:
- Ngoài ra, tôi ưa nói thẳng nói thật, con đường cái ở huyện cậu, quả thật không có cơ hội để tu bổ đâu. Cũng giống như cậu nói đó, nếu phải mở đường hầm, ít nhất cũng phải tốn mấy triệu, chỉ sợ phòng tài chính tỉnh sẽ không đồng ý.
Nếu biết rõ thân phận của Từ Quân Nhiên, dĩ nhiên Trần Ái Quốc sẽ muốn kết giao với hắn, vì thế khi nói chuyện cũng không che dấu bất cứ điều gì.
Chỉ có điều, cậu ta không ngờ là, Từ Quân Nhiên không hề có phản ứng với chuyện này mà chỉ cười rồi nhẹ nhàng gật đầu. Ngược lại, người để ý lại là Phương Kiệt, cậu ta nhún vai nói:
- Lão Trần, tin tức này của anh có thể giải quyết được rồi. Sáng nay, cha tôi đã gọi điện cho chủ tịch tỉnh…
Cậu ta chỉ dừng ở đó mà không nói tiếp. Nhưng nhìn nụ cười của cậu ta, Trần Ái Quốc bỗng có một suy nghĩ kỳ quái. Lẽ nào, bí thư Phương đã giúp đỡ Từ Quân Nhiên giải quyết chuyện này?
Tuy nghĩ như vậy nhưng Trần Ái Quốc vẫn thành khẩn nói với Từ Quân Nhiên:
- Chủ tịch Huyện Từ, thật ra chuyện sửa đường không nhất thiết phải dựa vào tỉnh, còn có các cách khác để tiến hành sửa đường. Theo tính toán sơ bộ, nếu sửa khá tốt một con đường tiêu chuẩn cấp 3 trở lên, tính toán dựa trên các con đường trong huyện, mặt đường rộng 6, 7m, không tính đến vấn đề cơ sở, chỉ chú trọng sửa đường ống và mặt đường. Sửa chữa ít nhất khoảng 50.000 tệ một km, mức giá là khoảng 800.000 tệ. Hiện nay, 800.000 tệ, theo điều kiện hiện tại của huyện cậu mà cậu đã miêu tả, chỉ cần cậu có cách, việc kêu gọi vốn rất đơn giản, có thể kêu gọi vốn dưới nhiều hình thức. Cậu cũng không cần phải sợ vấn đề thu hồi tiền vốn, có rất nhiều cách thu hồi tiền vốn, cho nhà đầu tư miễn thuế đất, kéo dài thời hạn; hoặc sau khi vận chuyển thu thuế để bù lại; hoặc quyền phân phối ưu tiên đầu tư, hoặc xây dựng trạm thu phí. Tất cả những biện pháp này đều có thể thu hồi lại tiền vốn bỏ ra. Nhiều người có tiền nhàn rỗi trong tay đều tìm kiếm những hạng mục dự án như vậy. Chỉ cần điều kiện ở huyện cậu tốt, tôi có thể giúp cậu tìm một vài người như vậy.
Từ Quân Nhiên nhíu mày, khó hiểu nhìn Trần Ái Quốc:
- Tôi đã bảo người trong huyện tính toán. 50000 tệ mà anh nói gần như không đến mức đó. Nhiều lắm chỉ khoảng 30000 tệ mà thôi.
Trần Ái Quốc mỉm cười, giải thích với Từ Quân Nhiên:
- Đó là bên cậu mới chỉ tính các khoản phí bồi thường sau khi lấy đất và các loại phí đào đường hầm mà thôi, tính ra vẫn còn các khoản phí công nhân đã tiến hành tiết giảm. Đây là chuyện tốt, nếu như các cậu có thể giải quyết được vấn đề đó, việc giảm bớt chi phí cũng có thể thực hiện được.
Nghe xong lời anh ta nói, Từ Quân Nhiên gật đầu, trong lòng đã bắt đầu tính toán làm thế nào để kêu gọi đầu tư.
Lúc nãy, Phương Kiệt đã nói với hắn, sáng nay, Phương Trung Thành đã nói chuyện với Trần Tinh Duệ, về mặt nguyên tắc sẽ đồng ý sửa con đường đến huyện Nhân Xuyên, đến lúc, khoảng cách từ huyện Nhân Xuyên lên thành phố sẽ được rút ngắn. Hiện nay, vấn đề mà hắn phải giải quyết là sửa chữa những con đường trong nội huyện.
- Các vị giúp tôi nghĩ cách, hiện nay, tôi chỉ muốn sửa chữa các con đường trong huyện trước, có cách nào tốt không?
Từ Quân Nhiên nghĩ một lát rồi nói với mọi người.
- Không cần xuyên hai ngọn núi.
Trương Trọng Kiên hỏi một cách kỳ quái.
- Trước tiên sửa đường trong huyện đã.
Từ Quân Nhiên chưa thể nói hết ngọn nguồn ra nên chỉ có thể nói một cách hàm hồ như vậy mà thôi.
Sau khi âm thầm quan sát động tĩnh, Trần Ái Quốc đã đoán được kết quả. Giống như những gì Phương Kiệt đã nói, xem ra, bí thư Phương đã ra tay giúp Từ Quân Nhiên rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Ái Quốc cười nói:
- Nếu không phải sửa một con đường cái cao cấp, lỗ hổng tài chính cũng không quá lớn. Tôi nghĩ là, tài chính huyện các anh có thể tự mình kiếm một phần, tìm kiếm sự hỗ trợ từ trên thành phố một phần, ngoài ra, bên phía phòng giao thông chúng tôi cũng có thể hỗ trợ dưới danh nghĩa trợ giúp khu vực nghèo khó, nhiều thì khó chứ tầm 1 triệu thì có thể giúp được.
Cậu ta nói rất nhẹ nhàng, nhưng đối với Từ Quân Nhiên mà nói, số vốn đầu tư 1 triệu đã không còn là một con số nhỏ. Từ Quân Nhiên cảm kích nói:
- Vậy phải cám ơn anh Trần rồi.
Huyện Nhân Xuyên là một huyện nghèo, 1 triệu là một con số lớn. Từ Quân Nhiên suy nghĩ cẩn thận lại mọi việc. Về vấn đề tìm kiếm vốn đầu tư, tỉnh thành phố có thể có, nhưng nếu bảo trong huyện lấy tiền ra gần như không có khả năng. Một điều khác chính là kêu gọi vốn đầu tư, nhưng kêu gọi vốn đầu tư thì phải nghĩ đến vấn đề lợi ích đầu tư. Người khác đầu tư, đến lúc không thu hồi được vốn thì sao? Nghĩ đến nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú ở huyện Nhân Xuyên, Từ Quân Nhiên thấy con đường trước mặt sáng bừng. Vì sao không dùng cách mà hắn đã dùng ở huyện Phú Nhạc, lấy kỳ hạn sử dụng nguồn khoáng sản để đổi lấy nguồn vốn cần thiết.
Ăn một bữa cơm, cả chủ và khách đều vui vẻ, Từ Quân Nhiên đặc biệt cảm ơn Trương Trọng Kiên. Dù sao, bữa cơm hôm nay, nếu không có thư ký chủ tịch tỉnh kết nối, hắn mà muốn làm quen với những vị cán bộ này, chỉ sợ sẽ rất khó khăn.
Trương Trọng Kiên cười đáp:
- Giữa hai chúng ta cần gì phải khách sáo như vậy. Đã là anh em, sau này có chuyện gì cứ nói.
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Vậy thì tốt, em sẽ không nói thêm nữa.
Hắn biết rõ, Trương Trọng Kiên chịu giúp mình dĩ nhiên là vì mình có điểm đáng để người ta giúp đỡ. Nếu là người bình thường khác, Từ Quân Nhiên không tin Trương Trọng Kiên lại dốc hết sức để giúp hắn giải quyết vấn đề khó khăn này.
Trên thế giới này, mọi thứ đều là công cụ, công cụ để đạt được mục đích của mình.
Con người chính là như vậy.
Giới chính trị Trung Hoa là một tòa kim tự tháp, chỉ có thể lên mà không thể xuống được. Càng lên trên, cạnh tranh càng kịch liệt, leo lên càng khó.
Trong giới chính trị, chuyện quan trọng nhất là phải định vị bản thân. Phải biết cách xác định rõ ràng vị trí hiện giờ của mình, cũng chính là hiểu rõ nơi mình đang đứng, mới có thể biết mình nên đi theo hướng nào, đi như thế nào mới là có lợi nhất cho mình, đi như thế nào mới là con đường tắt cho mình.
Đối với Từ Quân Nhiên mà nói, hắn hiểu rõ vị trí hiện giờ của mình, vì thế hắn mới có thể đi tới vị trí ngày hôm nay.
Mặt khác, Trương Trọng Kiên cũng như vậy. Anh ta xuất thân bình thường lại có thể trở thành thư ký của chủ tịch tỉnh, đi tới vị trí ngày hôm nay, dĩ nhiên cũng đã bỏ ra nhiều công sức mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Mỗi lần đưa ra một quyết định gì đó, dĩ nhiên cũng phải suy nghĩ hết sức cẩn thận. Đối với Trương Trọng Kiên, mối quan hệ giữa Trần Tinh Duệ và Từ Quân Nhiên chắc chắn sẽ ngày càng thân thiết. Tiền đồ của Từ Quân Nhiên dĩ nhiên sẽ sáng lạn hơn anh ta rất nhiều. Thay vì đợi đến khi Từ Quân Nhiên đã phát đạt mới kết giao, không bằng ngay từ giờ hãy bắt đầu góp củi để sưởi ấm về sau sẽ tốt hơn.
- Chủ tịch Huyện, vậy chúng ta xong việc rồi sao?
Trên tàu hỏa về thành phố Đan Giang, Lưu Hoa Cường không dám tin nhìn Từ Quân Nhiên, sau đó mới khó hiểu hỏi lại hắn.
Trong mắt anh ta, chủ tịch huyện Từ lên tỉnh làm việc hoàn toàn không giống những vị lãnh đạo khác. Những người đó yêu cầu này nọ, chỉ muốn đi khắp các phòng ban chức năng của tỉnh ủy mà thôi. Thế nhưng Từ Quân Nhiên lại không đi thăm những vị lãnh đạo đã từng làm việc ở thành phố Đan Giang, thậm chí mời khách ăn cơm cũng chỉ mời có một lần. Đã vậy, còn đi thăm phó chủ tịch tỉnh Phương, sau đó ngày thứ hai đã trực tiếp ngồi xe về huyện, lẽ nào hắn không tính sửa đường sao?
Khóe miệng Từ Quân Nhiên lộ ra một nụ cười khó hiểu, hít một hơi thuốc từ điếu thuốc trong tay, chầm chậm nhả ra một hơi thuốc. Sau đó mới chậm rãi vừa cười vừa nói với Lưu Hoa Cường:
- Lão Lưu, anh nói xem, nếu chuyện sửa đường của huyện chúng ta đã xong thì sao?
Lưu Hoa Cường giật mình, trong đầu lướt qua vô vàn suy nghĩ.
Chẳng lẽ chủ tịch huyện Từ đã giải quyết xong chuyện sửa đường rồi sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận