Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 885: Xuống nông thôn nằm vùng

Lòng biết ơn là nỗ lực báo đáp khi người khác cho mình, cảm tạ khi người khác giúp đỡ mình, cảm động khi người khác tán thưởng mình, là một loại cảm giác lạc quan, thông suốt, thái độ đối xử với nhân sinh sáng suốt nhất. Là một cán bộ lãnh đạo, lòng biết ơn là điểm thiết yếu để làm người, là dấu hiệu quan trọng thể hiện tính chất, nhân cách của Đảng, cũng là yêu cấu tối thiểu để nhân dân tín nhiệm cán bộ lãnh đạo.
Từ Quân Nhiên rất thích đoạn văn này, mặc dù nghe có vẻ hơi nâng cao cán bộ nhưng Từ Quân Nhiên hiểu rất rõ ràng, một lãnh đạo nếu có thể làm được như vậy thật thì hắn chính là một cán bộ đủ tư cách.
- Sắp xếp một chút, thời gian tới tôi sẽ kiểm tra phía dưới một chút.
Đột nhiên Từ Quân Nhiên nói với Đoạn Văn Hiên một câu. Hắn cảm thấy hơi mệt mỏi. Chuyện tranh quyền đoạt lợi này đối với Từ Quân Nhiên giống như một loại hành hạ. Hiện tại hắn thầm muốn làm tốt một chuyện, để cho dân chúng thấy được lợi ích thực sự.
- Dạ vâng, thưa Bí thư.
Đoạn Văn Hiên vội vàng đáp lời. Mặc dù không biết ý đồ của Bí thư Từ là gì nhưng anh ta là thư ký của hắn, hiển nhiên phải tôn trọng quyết định của Từ Quân Nhiên.
Chuyện này kết thúc rất nhanh. Ba ngày sau, Từ Quân Nhiên mang theo Đoạn Văn Hiên rời đại viện thành ủy. Hắn muốn tới huyện Hoàng Dương của Nam Châu để kiểm tra. Đương nhiên dựa theo ý đồ của Từ Quân Nhiên, lúc này thân phận kiểm tra của hắn cũng không bị tiết lộ, chỉ nói mình là cán bộ cấp cơ quan thị ủy. Mà Đoạn Văn Hiên là đồng nghiệp của mình.
Lý do của Từ Quân Nhiên rất đơn giản. Công việc của mình tạm thời chưa có gì, hắn chỉ muốn hiểu rõ tình huống của Nam Châu một chút. Quan trọng nhất là huyện Hoàng Dương là khu nghèo khó nhất của Nam Châu. Từ Quân Nhiên muốn tới đó thăm một lần.
Ngồi xe khách đi tới huyện Hoàng Dương, cảm thấy con đường xóc nảy không ngừng, Từ Quân Nhiên cau mày, khẽ nói với Đoạn Văn Hiên:
- Con đường này vẫn như thế sao?
Đoạn Văn Hiên ngẩn ra, lập tức nở nụ cười khổ:
- Ngài không biết, huyện Hoàng Dương này là một địa phương rất thú vị. Mấy đời Bí thư huyện ủy đều muốn sửa con đường này nhưng cuối cùng đều không sửa được. Trong chuyện này có nguyên nhân rất phức tạp, ngài ở một thời gian là sẽ biết thôi.
Từ Quân Nhiên gật đầu, trong lòng thật ra cũng có chút chờ mong với chuyến đi kiểm tra này.
Từ Quân Nhiên và Đoạn Văn Hiên dùng tên giả là Từ Nhiên và Đoạn Văn đi tới huyện Hoàng Dương. Dựa theo quy định, bọn họ phải tới cục nhân sự của huyện báo danh.
Khu cục nhân sự huyện rất rộng rãi, to lớn, nhìn trang nghiêm vô cùng, cờ xi tung bay, không khí thật ra cũng có khí thế vài phần.
Chẳng qua Từ Quân Nhiên nhìn lướt qua mấy cái xe đỗ trong khu nhà, sắc mặt hơi đổi nhưng lại không nói lời nào.
- Đi, vào xem sao.
Từ Quân Nhiên nói với Đoạn Văn Hiên. Hai người cùng đi vào cửa lớn của huyện.
Không đợi bọn họ đi vào liền nghe một loạt tiếng ồn ào vang lên:
- Anh dựa vào cái gì mà không cho chúng ta đi vào chứ?
Giọng nói của một người đàn ông vang lên. Ngay cách Từ Quân Nhiên không xa, mấy người đàn ông trung niên ăn mặc mộc mạc, vẻ mặt không ca lòng nhìn bảo vệ đang ngăn cản bọn họ.
Bảo vệ trừng mắt đáp:
- Chỉ bằng nơi này là khu hành chính huyện, các người muốn đi vào thì lấy thư giới thiệu ra đây!
Vừa nói gã vừa nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên và Đoạn Văn Hiên, quát to đầy vẻ cao ngạo:
- Hai người kia đang làm gì đấy? Có thư giới thiệu hay không?
Từ Quân Nhiên cau mày, không nói gì. Đoạn Văn Hiên đã đi về phía trước, nhìn người bảo vệ kia, lạnh nhạt nói:
- Chúng ta là cán bộ thành ủy phái tới rèn luyện, có vấn đề gì không?
- Thành ủy sao?
Bảo vệ biến sắc, đánh giá cẩn thận hai người một hồi, lập tức phát hiện ra khí thế trên người hai người này quả không giống người bình thường. Tối thiểu bảo vệ cũng cảm nhận được rõ ràng hai người này không giống đám người chân lấm tay bùn. Lúc hai người này đối mặt với mình căn bản chẳng có ý kính sợ chút nào, thậm chí gã còn cảm thấy vẻ mặt của người hơi lớn tuổi kia một chút cảm giác bất mãn.
- Vậy, ngài có đăng ký hay không?
Bảo vệ vô cùng cẩn thận nhìn thoáng qua sắc mặt của Đoạn Văn Hiên, khách sáo nói. Nếu có gan tự xưng là cán bộ thành ủy xuống rèn luyện vậy thì không chừng cũng là nhân vật có bối cảnh lớn. Cho dù lai lịch là gì thì một bảo vệ nho nhỏ như mình cũng không thể trêu chọc được, điểm này người bảo vệ hiểu rất rõ.
Làm nghề bảo vệ, bản lĩnh lớn nhất là nghe lời nói, đoán sắc mặt, người nào có thể ngăn cản, người nào không thể cản phải nhận rõ trong thời gian ngắn nhất. Nếu không, chọc giận lãnh đạo thì ông trời tới cũng không cứu được mình. Dù sao thì chẳng có ai lại vì một bảo vệ nho nhỏ mà làm cho đồng nghiệp không vui.
Đoạn Văn Hiên cau mày, vừa định nói chuyện thì Từ Quân Nhiên đã mở miệng nói:
- Lão Đoàn, nghe gã đi. Anh vào đăng ký một chút.
Từ Quân Nhiên đột nhiên cảm thấy hình như mình đã quyết định không ổn rồi. Đến một nơi thế này kiểm tra thật sự là chuyện hợp lý sao? Chơi trò mặc thường phục vi hành có vẻ cũng hơi lỗi thời rồi.
Đoạn Văn Hiên đăng ký xong rất nhanh. Anh ta nhìn bảo vệ cửa kia một cái, đang muốn đi vào trong thì Từ Quân Nhiên đã lắc đầu:
- Anh đừng vào. Để tự tôi vào là được.
- Lãnh đạo, ngài…
Đoạn Văn Hiên sửng sốt.
Từ Quân Nhiên cười cười.
- Tôi cảm thấy kế hoạch của chúng ta nên sửa đổi một chút. Mai danh ẩn tính như vậy kiểm tra cũng không chiếm được ưu thế gì. Tôi xem thử công việc bình thường của huyện Hoàng Dương này thế nào.
Vừa nói Từ Quân Nhiên vừa cất bước đi vào trong khu hành chính huyện, trực tiếp tới cục nhân sự ở lầu bốn.
Cả lầu bốn đều là phòng làm việc của cục nhân sự. Từ Quân Nhiên liếc mắt vài lần, tùy tiện tìm một gian phòng làm việc mà đi, gõ gõ cửa, sau đó thấy bên trong phòng có hai người đang ngồi. Trong đó có một người đàn ông lớn tuổi đeo kính đang làm việc, còn một thiếu nữ trẻ đang cúi đầu đọc báo, hình như không chú ý tới Từ Quân Nhiên.
Trong phòng còn có bốn năm người, xem ra đều đến cục nhân sự báo danh, đang vây quanh người đàn ông kia nói gì đó. Mà bên phía thiếu nữ kia không có ai. Cô đang xem báo, nhưng không biết có phải bị tiếng nói của người khác quấy rầy hay không mà trên mặt lộ vẻ bị làm phiền.
Từ Quân Nhiên cũng không suy nghĩ nhiều, tới trước mặt cô gái kia hỏi một câu:
- Xin chào, có thể hỏi thăm một chút không?
Cô gái kia không thèm để ý tới Từ Quân Nhiên, chỉ chỉ đám người bên cạnh, ý bảo anh sang bên kia mà hỏi.
Từ Quân Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thật xấu hổ, tôi chỉ muốn nghe một chuyện…
Không ngờ Từ Quân Nhiên còn chưa nói xong, cô gái kia đã ngẩng đầu, lạnh lùng liếc hắn nói:
- Cái người này, nếu biết mình nói chuyện xấu hổ thì không thể nói ít thôi sao?
Dù thế nào Từ Quân Nhiên cũng không ngờ được mình lại bị người ta ngắt lời thế này. Lại còn nói ít thôi sao? Hắn không nhịn được mà lắc đầu cười khổ. Đã bao lâu rồi chẳng có ai dám nói với mình như vậy.
Hít sâu một hơi, Từ Quân Nhiên bất ngờ lại không nổi nóng, nhìn cô gái kia nói:
- Tôi là người của thành ủy phái tới huyện rèn luyện. Tôi muốn hỏi nên tìm ai báo cáo?
Nghe thấy hai chữ thành ủy, cô gái ngẩng đầu nhìn Từ Quân Nhiên, nhíu mày rồi lại chỉ chỉ người đàn ông trung niên kia:
- Làm việc thì tìm ông ta, tôi không biết.
Từ Quân Nhiên rất muốn túm tay cô ta hỏi, cô không biết thì ngồi chỗ này làm quái gì? Nhưng ngẫm lại mục đích của mình hôm nay tới đây, hắn miễn cưỡng nén lửa giận trong lòng, xoay người đi tới trước mặt người đàn ông trung niên kia. Đợi mấy người phía trước xong việc, Từ Quân Nhiên mới cầm thư giới thiệu của bản thân ra:
- Chào ông, tôi muốn hỏi một chút, cán bộ rèn luyện thì cần tìm ai báo cáo?
Người nọ sửng sốt một chút, đánh giá Từ Quân Nhiên một hồi:
- Việc này tôi không rõ lắm.
Vừa nói ông ta vừa nhìn về phía cô gái kia:
- Tiểu Văn, cô đã từng nghe nói tới chuyện này chưa?
Cô gái tên Tiểu Văn kia lộ vẻ bị làm phiền:
- Làm sao tôi biết được. Ba ngày hôm trước tôi cũng có nghe nói, hình như trên thành phố có mấy người tới rèn luyện. Chuyện này ông hỏi tôi làm gì, muốn hỏi thì tự mình gọi cho lão ta đi.
Nói xong cô gái này lại xoay người đứng lên, để lại Từ Quân Nhiên và người trung niên kia hai mặt nhìn nhau.
- Chuyện này…
Từ Quân Nhiên thật sự không thể nào chấp nhận nổi tác phong của cô gái này. Từ trước hắn đã từng nghe một câu nói, nhân viên hành chính mặt khô như ngói. Vốn Từ Quân Nhiên cảm thấy chuyện này chắc phải từ những năm chín mươi, nhưng tuyệt đối không ngờ được thời đại này vẫn có người như thế.
Cửa khó vào, mặt khó coi, nói khó nghe, chuyện khó làm!
Từ Quân Nhiên không thể ngờ nổi ngày đầu tiên mình tới huyện Hoàng Dương đã gặp phải chuyện này. Long đong lận đận nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ đều là mình được người khác nể, lần đầu tiên bị một cô gái miệng còn hôi sữa coi thường.
- Ha ha, không ngờ thật sự còn gặp phải chuyện như vậy.
Từ Quân Nhiên sờ sờ cằm, đột nhiên càng cảm thấy hứng thú với chuyện của huyện Hoàng Dương. Cô gái kia và người đàn ông trung niên vừa nói chuyện tiết lộ một ít tin tức rất thú vị. Xem ra cô gái này cũng không phải là nhân viên đơn giản. Không nói tới tuổi của cô, chỉ cần thái độ của người trung niên kia đã khiến Từ Quân Nhiên loáng thoáng thấy được vài điểm.
Thấy ánh mắt trêu tức của Từ Quân Nhiên, người trung niên kia cũng không tức giận, buông đồ trong tay, gõ gõ mặt bàn, cười hắc hắc nói:
- Thời đại này cũng có một số người chẳng biết làm gì, suốt ngày chỉ biết uống trà, dạo phố, xem báo. Nếu không có một người cha tốt thì làm sao có được ngày nay?
Nói xong ông ta mới nhìn Từ Quân Nhiên, cười cười nói:
- Vị đồng chí trẻ này có chuyện gì không?
Từ Quân Nhiên không để ý tới ý tứ trong lời của ông ta, chỉ nhìn người kia hỏi:
- Cô gái vừa rồi là?
Hắn rất tò mò, rốt cục cô gái này là ai?
Bạn cần đăng nhập để bình luận