Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 661: Ngày tháng thấm thoát trôi.

Nói ra cũng thật thú vị, Từ Quân Nhiên nghi ngờ Bối Siêu Quần chính là người đã bày ra chuyện này, trong khi đó Bạch Lâm lại nghi ngờ Từ Quân Nhiên mới là người bày ra, sự nghi ngờ lẫn nhau này đã khiến cho chuyện này trở thành một vòng luẩn quẩn không thể phân biệt được ai đúng ai sai. Thực chất trong chuyện này không chỉ có Bạch Lâm nghi ngờ Từ Quân Nhiên mà ngay cả Liễu Cường cũng nghi ngờ Từ Quân Nhiên.
Liễu Cường nghi ngờ Từ Quân Nhiên là kẻ đứng sau sắp đặt mọi chuyện cũng có lý do riêng của y. Trước đó không lâu, tại hoa viên trong buổi tiệc chiêu đãi y đã cố ý khích Từ Quân Nhiên, muốn Từ Quân Nhiên với Bạch Lâm xảy ra tranh chấp, sau đó y sẽ bắt tay hợp tác với Từ Quân Nhiên, cùng nhau cô lập Bạch Lâm. Thực ra cũng không phải là y có mâu thuẫn hay ân oán gì với Bạch Lâm mà chỉ là xét trên phương diện tình cảm mà nói thì hắn không thuận mắt khi thấy Bạch Lâm ở bên ngoài huênh hoang, bá đạo. Y làm như vậy, chủ yếu là muốn dồn ép Bạch Lâm muốn ông ta rời khỏi vị trị hấp dẫn đó, y phải chớp ngay thời cơ lúc Phó bí thư Điền còn tại vị mà tạo ra cơ hội để bản thân có thể thăng chức. Trên đời này điều đáng sợ nhất chính là trên có người nhưng dưới lại không có chỗ hay dưới có chỗ mà trên lại không có người. Không ngờ rằng rất nhanh sau đó trên báo đã đăng lên tin tức người dân muốn khiếu nại lên cơ quan cấp trên, chuyện này khiến y vô cùng phấn khởi, y cảm thấy Từ Quân Nhiên quả đúng là “ chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng bất chân nhân”. Bình thường chỉ thấy đây là con người khá khiêm tốn, thật thà không ngờ vào thời mấu chốt lại có thể một kiếm đâm trúng cổ họng, trực tiếp dồn ép Bạch Lâm, đánh rắn đánh dập đầu, đâm đúng chỗ đau. Đứng ở góc độ người xem mà nói thì y cảm thấy cũng chẳng thể trách Bạch Lâm được, nên ra tay thì ra tay thôi, Bạch Lâm lợi dụng Từ Quân Nhiên trước nên hắn đâm lại Bạch Lâm một đao, đây cũng là điều bình thường.
Liễu Cường vô cùng đắc chí với mưu kế của mình. Cái gì gọi là nghệ thuật lãnh đạo? Đây mới thật sự là nghệ thuật lãnh đạo, không uổng phí một mũi tên bắn ra liền có thể khiến cho bọn họ xảy ra nội chiến, không cần tốn nhiều sức lực đã có thể nổi gió sinh mây rồi. Dưới sự tấn công không ngừng của dư luận, việc Bạch Lâm thất thế cũng là điều tất nhiên, một khi vị trí Bí thư huyện ủy trống, Từ Quân Nhiên tất nhiên sẽ ngồi vào vị trí đó, vậy sẽ còn vị trí Chủ tịch Huyện sẽ không có ai, bản thân có thể thừa cơ lợi dụng mà trèo lên, chuyện này sao có thể không vui vẻ cho được?
Mặc dù vô cùng vui vẻ nhưng Liễu Cường cũng vẫn phải suy nghĩ lại thật kỹ, Từ Quân Nhiên nhìn qua thì có vẻ khá là trầm ổn, nhưng trên thực tế thì còn cách lão luyện khá xa, nếu không đã không động thủ nhanh như vậy. Chắc hẳn là đã nhìn trúng vị trí Bí thư Huyện ủy từ lâu nên mới muốn nhanh chóng nhân cơ hội này mà leo lên? Hay chuyện này là do một người nào đó trong Huyện ủy âm thầm ra tay?
Mặc dù trước mắt nếu sếp theo thư tự thì y sẽ đứng trên còn Từ Quân Nhiên và Bạch Lâm sẽ ở dưới, nhưng vẫn còn phải xem xét tới chỗ dựa của các Ủy viên thường vụ khác, nếu bọn họ có người đứng sau chống đỡ ủng hộ, việc đạp hắn xuống rồi nhảy lên vị trí phía trên cũng không phải là không có khả năng. Tại thời điểm điều chỉnh các sở ban nghành của thành phố cũng từng có trường hợp của Phó ủy viên thành phố lên làm Chủ tịch thành phố làm ví dụ điển hình, chuyện này chẳng lẽ những người khác lại không nghĩ đến hay sao? Xem ra không có kẻ nào là ngu ngốc hết, bên ngoài thì gió yên biển lặng nhưng thực chất bên trong lại là sóng ngầm cuồn cuộn.
Y rất muốn thăm dò một chút thực hư bên phía Từ Quân Nhiên, nên liền gọi một cuộc điện thoại qua, nhưng không ngờ Từ Quân Nhiên mới vừa từ chỗ của Bạch Lâm trở về nhưng lại giả vờ như cái gì cũng không biết, nhưng càng che giấu như vậy y lại càng có thể khẳng định người đứng sau chuyện này không ai khác ngoài Từ Quân Nhiên cả. Thôi được rồi, mọi người ai cũng đều có bí mật của riêng mình, việc thành là do kín đáo, thất bại là do lộ liễu! Tôi không có lý do gì để người ta phải thành khẩn với tôi cả, chỉ cần là có cùng một mục đích và ngầm hiểu lẫn nhau vậy là được rồi.
Liễu Cường đang đoán mò thì Bạch Lâm gọi điện tới muốn y qua bên đó một chút.
Mặc dù nói là cùng làm việc trong trụ sở Huyện ủy nhưng văn phòng của Liễu Cường lại cách khá xa so với với văn phòng của Bạch Lâm, một người ở tầng năm một người ở tầng ba. Sắp xếp phòng làm việc như vậy là hoàn toàn xuất phát từ yêu cầu của công việc, những người phía dưới đến Huyện ủy báo cáo công tác, có người thì đến tìm Bí thư, có người thì đến tìm Phó bí thư, nên mới tách hai văn phòng cách xa nhau một chút, để những người bên dưới cũng tránh được nhiều điều kiêng kị, lãnh đạo cũng thuận tiện hơn. Người không biết nội tình thì đều cho rằng quan hệ của Bạch Lâm cùng Liễu Cương vô cùng thân thiết, nhưng kỳ thực không phải như vậy, nhân duyên của Bạch Lâm rất tốt, với ai cũng tỏ ra hòa hợp, không quá thân thiết với ai nhưng cũng không làm mất lòng ai. Kể cả khi ông ta phê bình người khác cũng rất chú trọng đến phương pháp phê bình, không giống như những lãnh đạo khác mở mồm ra là giáo huấn, đại loại kiểu như “Cậu làm ăn kiểu gì vậy? Làm lãnh đạo bao nhiêu năm như thế rồi mà ngay cả những thứ đơn giản như thế này cũng không nắm được?” Hay là nói “Cậu làm lãnh đạo kiểu gì vậy hả? Cậu phải bảo tôi làm như thế này, như thế kia chứ? Nếu không thì cũng đừng để tôi làm”. Bạch Lâm không như vậy, nếu ông ta phải phê bình người khác thì sẽ chỉ ra rằng “Chuyện này anh phải làm như thế này, như thế kia,… như vậy hiệu quả đạt được sẽ tốt hơn nhiều”. Người nghe sẽ gật đầu liên tục rồi thoải mái tiếp thu. Có người nói ông ta quá nhu nhược, lúc cần cứng rắn lại không cứng rắn, chỉ biết ba phải. Nhưng cũng có người nói, làm một người đứng đầu toàn Huyện thì không thể quá thô thiển mà nên giống như ông ta, nên làm tốt việc cân đối tất cả các phương diện, xử lý tốt phương diện quan hệ, kích thích tính tích cực của mọi người, đây mới là nghệ thuật lãnh đạo tuyệt vời nhất.
Mặc dù Liễu Cường cũng nghiêng về cách nói thứ hai hơn nhưng y cũng cảm thấy Bạch Lâm như vậy có chút quá nhu nhược rồi, muốn ổn định được thì phải cân đối đây là điều không cần phải bàn cãi rồi nhưng nếu cứ cường điệu sự cân đối đó một cách quá đáng lên sẽ làm mất đi nguyên tắc cùng lập trường làm việc. Trên thực tế, trong vấn đề đối đãi với Chủ tịch Huyện là Từ Quân Nhiên, y thấy được trong lòng của Bạch Lâm không hề hài lòng chút nào, xuất phát từ việc luôn phải nhẫn nhịn Từ Quân Nhiên nên mới dẫn đến việc phát sinh mâu thuẫn, hậu quả là càng để cho Từ Quân Nhiên thêm phần ngang ngược phách lối, không coi ai ra gì. Lần trước, trong cuộc họp Bí thư, ông ta đã có ý chất vấn Từ Quân Nhiên về công tác điều hành Huyện chính phủ nhưng lại bị Từ Quân Nhiên lấy việc truy quét loại bỏ tài liệu phim ảnh có nội dung đồi trụy ra khỏi Đài Loan ra để chống lại. Chỉ có điều chính tại lần giao tranh chính diện của Bạch Lâm cùng Từ Quân Nhiên đó, y mới phát hiện ra rằng Bạch Lâm mới chính là cao thủ thực thụ, khiêm tốn hay mềm yếu chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc bề ngoài mà thôi thực chất bên trong ông ta có một loại khí thế mà người ta không thể chỉ nhìn thấy bằng mắt thường, chính nó mới khiến cho người khác không dám xâm phạm tới quyền lực cùng uy nghiêm của ông ta, nếu ai có gan phạm đến, thì cái khí thế đó sẽ bùng phát khiến cho kẻ đó bị tổn thương.
Sau đó y cũng nghe người khác nói, sau lần y cùng Từ Quân Nhiên bí mật nói chuyện tại vườn hoa kia, Từ Quân Nhiên có một lần đi tìm Bạch Lâm, nhưng lúc đi vào Từ Quân Nhiên tỏ ra phiền muộn, lúc đi ra lại thấy khí phách bừng bừng. Dựa vào sự biến hóa đó của Từ Quân Nhiên, y cảm thấy chắc chắn Từ Quân Nhiên đã nhận được ám chỉ gì đó của Bạch Lâm, thậm chí giữa bọn họ còn có sự đồng ý nào đó, nên mới có thể giải trừ băn khoăn của Từ Quân Nhiên.
Vậy lần này Bạch Lâm gọi mình qua đó liệu có phải là có liên quan đến đến chuyện báo chí đưa tin kia không?
Nghĩ tới đây, Liễu Cường liền đóng cửa lại rồi vội vàng đi về phía phòng làm việc của Bạch Lâm.
Bạch Lâm luôn luôn bày ra khuôn mặt hòa ái dễ gần, không thể nhìn ra được trong lòng ông ta chất chứa những gì. Đợi sau khi Liễu Cường ngồi xuống, Bạch Lâm mỉm cười nói:
- Vừa rồi người của Thành phố gọi điện tới, nói ngày 10 tháng 11, Thủ trưởng của Trung Ương sẽ đến thành phố Đan Giang thị sát, nhân tiện sẽ ở lại huyện Nhân Xuyên của chúng ta môt ngày, muốn chúng ta phải chuẩn bị sớm một chút để kịp với công việc sắp tới.
Liễu Cường gật đầu, hai mắt tỏa sáng, trong lòng liền quên béng luôn chuyện tờ báo đăng tin kia.
Từ Quân Nhiên cũng nhận được thông báo, sáng nay hắn cùng với Bạch Lâm hàn huyên cả một buổi trong phòng làm việc, thử thăm dò lẫn nhau nhưng đến cuối cùng không ai đạt được mục đích của mình. Sau khi tạm biệt Bạch Lâm hắn liền quay về văn phòng. Nhưng chiều nay Bạch Lâm lại gọi điện tới nói muốn hắn đến phòng làm việc của ông ta một chút.
Tuy trong lòng rất không muốn nhưng Từ Quân Nhiên vẫn phải đến phòng làm việc của Bạch Lâm, dù sao thì người ta cũng là lãnh đạo.
- Chủ tịch Huyện, cậu đã biết chuyện lãnh đạo từ Trung Ương sẽ đến thị sát chứ?
Từ Quân Nhiên vừa vào liền ngồi xuống, Bạch Lâm vừa cười vừa nói với hắn.
Từ Quân Nhiên gật đầu, hắn cũng đã nghe được tin tức sẽ có vị thủ trưởng nào đó muốn tới thành phố Đan Giang thị sát, nhưng lại không có nghe nói đến chuyện sẽ đến Nhân Xuyên, nếu thủ trưởng đó thay đổi lộ trình vậy sẽ rất có lợi với huyện Nhân Xuyên, liền cao hứng nói:
- Đây là chuyện tốt, có phải là do Bí thư đã tranh thủ với người trong Thành phố không?
Bạch Lâm cười khổ nói:
- Loại chuyện này không giống như những cái khác, muốn tranh thủ cũng không tranh thủ nổi, phía trên tỉnh cũng không có ai có quyền lực có thể làm chủ được chuyện này, cái này chủ yếu là xem sắp xếp của phía Trung ương, đại khái là thủ trưởng tiện đường muốn đi thêm vài chỗ thôi.
Từ Quân Nhiên “ À” một tiếng rồi gật đầu nói:
- Lần này thủ trưởng tới, chúng ta có thể mượn chút gió đông, nhân cơ hội này tranh thủ một chút ủng hộ về tài chính.
Bạch Lâm lắc đầu nói:
- Nghĩ hay nhỉ! Phía trên tỉnh liên tục nhấn mạnh, lần này thủ trưởng tới, muốn chúng ta phải bày ra thành quả tốt nhất về cải cách mở cửa mấy năm gần đây, để thủ trưởng nhìn thấy được thành tích tốt nhất của chúng ta, nhìn thấy được chúng ta đã phát triển nên không thể tố khổ đòi tiền thủ trưởng được. Tôi gọi cậu đến là để nói cho cậu biết ngày mai tôi phải đến Ủy ban thành phố tham dự một hội nghị, mấy ngày tới cậu sẽ thay tôi toàn quyền phụ trách các công tác của Huyện ủy. Chờ sau khi tôi trở về sẽ mở một cuộc họp Bí thư, bàn bạc về việc bố trí công tác trong lần thị sát tới đây, dù sao thì cũng còn ba tháng để chuẩn bị nên không cần phải gấp. Mặt khác, Huyện ủy muốn tổ chức hoạt động “Nhân Xuyên trong mắt một trăm phóng viên tiêu biểu toàn thành phố” vào tháng 10 tới, các cậu hãy về suy nghĩ thêm một chút xem nên tổ chức trước hay sau, không nên để trùng với thời gian thủ trưởng đến thị sát.
- Được, tôi sẽ về báo lại với các thành viên trong ban nghành để bàn bạc lại xem nên tổ chức vào lúc nào thì phù hợp, sau đó sẽ báo lại với ngài sau.
Từ Quân Nhiên gật đầu nói.
- Chuyện này cũng không cần báo lại cho tôi, cậu cứ tự sắp xếp là được rồi.
- Được ạ.
- Vậy cậu cứ sắp xếp công việc của cậu đi, đợi tôi đi họp ở Tỉnh về rồi sẽ nói tiếp.
Mấy ngày sau đó, Bạch Lâm đều ở trên Tỉnh, Từ Quân Nhiên liền phụ trách công tác của Huyện ủy.
Nếu thủ trưởng đã muốn tới thị sát vậy chắc chắn sẽ liên quan đến các vấn đề như đảng bộ, tổ chức, tuyên truyền. Trưởng ban tuyên truyền là Tiền Tú Mai tháng này phải tham gia hoạt động tuyên truyền của toàn tỉnh nên đến Trường Giang tìm hiểu về các hoạt động thay đổi, lấy danh nghĩa là đi khảo sát nhưng thực tế là đi du sơn ngoạn thủy. Sau khi cô ta đi rồi thì chỉ còn lại bốn Phó ban, Lý Bộ Viện là một trong số đó. Kể ra thì Lý Bộ Viện cũng là đồng hương của Từ Quân Nhiên. Lý Bộ Viện là người Giang Nam, năm đó là thanh niên trí thức đến Đông Bắc sau đó khởi nghiệp tại đây. Hoạt động phỏng vấn “Nhân Xuyên trong mắt một trăm phóng viên tiêu biểu toàn thành phố” chính là ý tưởng của cô, sau khi Lý Bộ Viện nói cho hắn về ý tưởng này, hắn cảm thấy hoạt động này rất cần thiết, nên đã ngay lập tức hạ quyết định. Sau đó Từ Quân Nhiên đã báo cáo chuyện này cho Bạch Lâm, Bạch Lâm nghe xong cũng rất vui nói:
- Tốt! Chúng ta nên mượn ngòi bút của phóng viên toàn tỉnh tuyên truyền danh tiếng của của Huyện Nhân Xuyên chúng ta.
Nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Từ Quân Nhiên biết nhất định là Lý Bộ Viện đã tới, liền lên tiếng nói:
- Mời vào!
Sau khi Lý Bộ Viện đi vào, trước tiên là nở một nụ cười với hắn, sau đó quay đầu lại đóng cửa, nói:
- Chủ tịch Từ, chào ngài!
Từ Quân Nhiên gật đầu một cái, ý bảo cô ngồi xuống, sau đó nói:
- Tôi muốn hỏi cô, đã tổ chức hoạt động “Nhân Xuyên trong mắt một trăm phóng viên tiêu biểu toàn tỉnh” chưa?
- Đã tiến hành tổ chức rồi ạ, vốn là muốn đợi sau khi được Bí thư Tiền đồng ý rồi mới báo cáo cho ngài.
- Vậy các cô định khi nào thì để bọn họ tới Huyện?
- Theo kế hoạch thì là trung tuần tháng 10 năm nay, bởi vì tháng 10 là mùa đẹp nhất của Nhân Xuyên chúng ta, không khí cuối thu mát mẻ, hương trái cây hòa quyện trong không khí, như vậy sẽ phát huy được hết tất cả mị lực của Nhân Xuyên.
- Vậy cô hãy về bàn bạc lại với Bí thư Tiền một chút, nếu có thể bị hãy dời lịch đến đầu tháng 10 hoặc là vào cuối tháng 11 bởi trung tuần tháng 10 Huyện chúng ta có khả năng sẽ phải tiếp đãi một hoạt động rất quan trọng nên không thể để hai hoạt động này bị trùng được.
- Được, chúng tôi sẽ xử lý chuyện này theo ý kiến của Chủ tịch.
Vốn dĩ Từ Quân Nhiên muốn nói với cô về một chuyện khác, đó là xem phía dưới có ý kiến hay bình luận gì hay không nhưng vừa muốn hỏi thì lại nghe thấy có tiếng gõ cửa liền nói một tiếng mời vào, sau đó cửa liền bị đẩy ra, người vào không ai khác chính là Lưu Hoa Cường.
- Lão Lưu, có chuyện gì sao?
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Lưu Hoa Cường hỏi.
Sắc mặt Lưu Hoa Cường nghiêm túc, nhìn thoáng qua Lý Bộ Viện nhưng không lên tiếng nói lời nào.
Từ Quân Nhiên nhíu mày, nói với Lý Bộ Viện:
- Cô hãy về trước đi, lần sau chúng ta sẽ nói tiếp.
Lý Bộ Viện biết Từ Quân Nhiên nhất định muốn nói chuyện quan trọng với Lưu Hoa Cường nên gật đầu rời khỏi phòng làm việc của Từ Quân Nhiên.
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Lưu Hoa Cường, kinh ngạc hỏi.
Lưu Hoa Cường cười khổ nói:
- Chủ tịch, cháu trai của Bí thư Bạch đã xảy ra chuyện rồi.
Từ Quân Nhiên nghe thấy vậy liền ngẩn người, nếu như mình nhớ không nhầm thì cháu trai của Bí thư Bạch năm nay mới có năm tuổi, có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ?
- Xảy ra chuyện gì, cháu trai của Bí thư Bạch có thể xảy ra chuyện gì?
Từ Quân Nhiên thật sự không hiểu vì sao.
Lưu Hoa Cường ghé sát vào tai Từ Quân Nhiên nói nhỏ, sau khi nghe xong sắc mặt Từ Quân Nhiên trở nên khó coi.
Cháu trai của Bí thư Bạch thật sự đã xảy ra chuyện. Nghe nói trưa nay lúc ở nhà trẻ bị người ta ném từ trên tầng thượng của nhà trẻ xuống, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt Từ Quân Nhiên trở nên âm trầm.
- Có bắt được hung thủ không?
Lưu Hoa Cường cười khổ nói:
- Là một đứa bé, năm nay mới mười tuổi.
Từ Quân Nhiên nghe vậy thì ngẩn người, nói:
- Chuyện này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì…
Sau khi Lưu Hoa Cường giải thích chuyện này, sắc mặt Từ Quân Nhiên lại càng âm trầm hơn. Nguyên nhân của chuyện này không hề có chút âm mưu nào trong đó, chỉ là đứa bé mười tuổi kia thấy một đứa bé năm tuổi đáng yêu nên muốn trêu trọc nó một chút, nhưng cháu trai của Bạch Lâm lại không thỏa hiệp nên đã trọc giận đứa bé mười tuổi kia, sau đó liền vừa bị trêu trọc vừa bị đánh, cuối cùng bị kéo đến hành lang rồi bị đẩy xuống.
Từ Quân Nhiên thở dài rồi hỏi Lưu Hoa Mạnh:
- Bí thư Bạch đã biết chuyện này chưa?
Lưu Hoa Mạnh lắc đầu:
- Không rõ lắm, chắc cũng đã nhận được thông báo rồi.
Từ Quân Nhiên cười khổ, hắn thật sự không thể nào ngờ được loại chuyện này lại có thể xuất hiện trước mặt của mình. Không biết tại sao hắn đột nhiên lại có chút đồng cảm với Bạch Lâm, dù sao thì nếu như hung thủ là một người trưởng thành thì Bạch Lâm còn có thể sử dụng quyền lực trong tay mình để trả thù đối phương. Nhưng lần này hung thủ lại chỉ làm một đứa bé mới có mười tuổi, thật sự là khiến cho người ta không biết phải làm gì.
Cái gọi là đầu gấu trẻ con chắc là để chỉ loại trẻ con như đứa bé đó.
Mọi người đều nói trẻ con thì không hiểu chuyện, không có năng lực phán đoán thiện ác, nên tất cả sai lầm đều có thể tha thứ, thậm chí phạm tội giết người cũng vậy.
Nhưng vấn đề là, loại trẻ con như vậy có nên nhận sự trừng phạt thích đáng hay không?
Người gây án là trẻ con, người bị hại cũng là trẻ con, vậy dựa vào cái gì mà người bị hại lại phải vì sai lầm của kẻ gây án mà phải chịu tổn thương?
Nếu như Từ Quân Nhiên nhớ không lầm thì cho dù là qua vài thập niên nữa, pháp luật cũng không có biện pháp hữu dụng nào có thể giải quyết vấn đề này, ngoại trừ phạt tiền ra thì cũng không còn biện pháp trừng phạt nào khác cấu thành tội của trẻ chưa đủ tuổi thành niên.
Trẻ con giết người không bị trừng phạt, trẻ con phá hoại của công cũng không bị phạt, trẻ con làm người khác bị thương cũng không bị phạt.
Tất cả những điều này càng khiến cho người lớn trong nhà buông lỏng quản lý đối với con mình.
Bởi cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng chỉ cần nói một câu đứa bé còn nhỏ là có thể cho qua mọi chuyện, kể cả suýt chút nữa thì con mình đã cướp đi một mạng người thì cũng không sợ.
- Chủ tịch, chúng ta có cần phải chú ý đến chuyện lần này một chút hay không?
Lưu Hoa Cường thử thăm dò nhìn về phía Từ Quân Nhiên hỏi.
Từ Quân Nhiên suy nghĩ một chút:
- Nói với bên ban Thuyên giáo một tiếng, tôi muốn làm một cuộc thảo luận về phòng ngừa và giải quyết hậu quả của sai lầm do trẻ chưa đủ tuổi thành niên gây ra.
Nói xong, hắn tiếp tục nói:
- Đúng rồi, hãy chú ý đến tình huống bên phía Bí thư Bạch, nếu có chuyện gì thì báo cáo lại cho tôi.
Lưu Hoa Cường gật đầu, quay người rời khỏi phòng làm việc của Từ Quân Nhiên.
Trong khoảng thời sau đó, kế hoạch kiến thiết huyện Nhân Xuyên hừng hực khí thế, đến cuối tháng 12, đường lớn của thành phố mới được gọi là đường Kim Dung đã được đưa vào sử dụng, hai bên đường Kim Dung các tòa nhà cao tầng không ngừng mọc lên, trong đó điển hình có tòa nhà ngân hàng sáu tầng là tòa nhà cao nhất.
“Nói đúng sự thật, mạnh dạn khai thác, dám nghĩ dám làm”, đây là quan điểm mà Từ Quân Nhiên thường hay nhắc đến trong các cuộc họp, kiến thiết thành phố mới cũng đã tạm thời che lấp sóng ngầm trong nội bộ ban lãnh đạo huyện Nhân Xuyên.
Chủ nhật, Từ Quân Nhiên nằm trên giường nhắm mắt hưởng thụ ngày nghỉ khó có được này, cho đến khi mặt trời chiếu vào khiến hai mắt đau đớn khó chịu mới từ từ đứng dậy rời khỏi giường. Đã lâu lắm rồi hắn mới có thể ngủ hơn 7 tiếng, đây là ngày nghỉ đầu tiên tính từ đầu năm đến nay của Từ Quân Nhiên.
Hôm nay là đầu năm 1988, đối với Từ Quân Nhiên mà nói thì đây là năm thứ ba hắn trở thành người của huyện Nhân Xuyên.
Chuyện của cháu trai Bạch Lâm đến cuối cùng cũng không có kết quả gì cả, dù sao thì người phạm tội cũng là trẻ con, cho dù Bạch Lâm ở huyện Nhân Xuyên có nắm trong tay quyền thế có thể che trời đi chăng nữa cũng không có cách nào để xử lý đối phương, sau khi bồi thường một khoản tiền thì cả nhà đứa trẻ kia liền chuyển khỏi huyện Nhân Xuyên. Từ Quân Nhiên cũng không tạo thêm phiền phức gì cho Bạch Lâm, thậm chí trong hội nghị công tác của chính phủ còn công khai nhấn mạnh việc tăng cường giáo dục đối với trẻ chưa đủ tuổi thành niên.
Còn trong Thành ủy việc Đoạn Thế Kiệt cùng Bối Siêu Quần ngầm đấu đá lẫn nhau ngày càng nghiêm trọng, chuyện này từ trên những bài báo có thể nhìn ra được. Hôm nay thì khen ngời công tác lãnh đạo của Thành ủy, ngày mai lại phê bình chính phủ thành phố bất lực trước một hạng mục công tác nào đó, dù sao thì trong hai người đó luôn có một người hoặc là được tán dương hoặc là bị phê bình.
Chỉ là bọn họ dường như đều có chung nhận thức đó chính là sẽ không đả động đến bất cứ chuyện gì mà Từ Quân Nhiên đã từng làm.
- Xem ra hẳn là đã có người tiết lộ rồi.
Từ Quân Nhiên nằm trên giường, trong lòng âm thầm nghĩ đến chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận