Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 128: Người thân của Lưu Liễu!

- Sao phải bất chấp nguy hiểm lập cái đội xây dựng và Nuôi cá ruộng lúa kia?
Vấn đề này, không biết Từ Quân Nhiên đã trả lời bao nhiêu người, từ Nghiêm Vọng Tung, Dương Duy Thiên đến Tào Tuấn Minh…
Giờ, Tôn Chấn Quốc lại hỏi câu hỏi đó.
Từ Quân Nhiên trầm mặc một phút, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn Tôn Chấn Quốc và Tôn Tĩnh Vân, bình tĩnh hỏi:
- Mọi người biết công điểm không?
Tôn Tĩnh Vân sững sờ, nhìn về phía anh trai mình.
Tôn Chấn Quốc nhướn mày, cười khổ gật gật đầu:
- Tôi biết, xem ra cậu hiểu khá rõ cuộc sống ở nông thôn đấy!
Từ Quân Nhiên cười nhạt:
- Tôi lớn lên ở đây, sao không hiểu được?
Cái gọi là công điểm, bắt nguồn từ khi thành lập Tổ hỗ trợ sản xuất sau khi dựng nước, đương nhiên, đây là đặc điểm của Trung Quốc, chỉ tồn tại ở nông thôn Trung Quốc. Nói chính xác là phương pháp được sử dụng phổ biến trong sản xuất hợp tác xã nông thôn và công xã nhân dân nông thôn. Phương pháp này chủ yếu dựa theo phân công công việc bình đẳng, dùng sản lượng để tính toán thù lao lao động… Do chỉ làm trên hình thức, dẫn đến tồn tại chủ nghĩa bình quân và cơm tập thể, nguyên tắc phân phối theo lao động không thể thể hiện, làm nhiều làm ít, làm tốt làm dở, công điểm đều như nhau.
Giá trị công điểm dùng để tính trị số thành quả lao động của từng xã viên, là giá trị tổng sản lượng đơn vị lao động sau khi trừ đi giá trị bình quân nhân số, sau đó lại chia đều cho những ngày làm việc ngoài những ngày lễ tết, để có được danh sách tiền lương.
Từ Quân Nhiên còn nhớ khi còn nhỏ, có câu nói rất lưu hành, thường nghe các cụ già ở trấn Lý Gia nhắc đến.
“Công điểm, công điểm, vận mệnh xã viên.”
Sở dĩ nói như vậy, là vì thời kỳ công xã phân phối tất cả các loại lương thực, tài vật đều phải dùng cái công điểm này để phân chia, cho nên nông dân mới coi công xã như vận mệnh của mình. Nên biết, công điểm họ có được kỳ thực không giống nhau, có xã viên dựa vào vất vả lao động để kiếm được, nhưng cũng có nhiều xã viên đặc biệt, bọn họ không làm vẫn được hưởng.
Những xã viên này không làm việc, nhưng đôi lúc còn kiếm được công điểm cao hơn những xã viên làm việc. Không thể không nói, công xã không bóc lột hoàn toàn là lừa gạt người khác, trên thực tế, công xã tồn tại rất nhiều ngành nghề phụ, trong số đó bao gồm sửa chữa máy móc, tiểu công nghiệp, đội đào giếng, thí nghiệm ruộng lúa… Các xã viên làm những ngành nghề trong công xã, đa phần đều điều từ những người có tay nghề giỏi trong các đại tiểu đội. Những người này bỏ sức kiếm tiền cho công xã, công điểm của họ đều ghi cho tiểu đội của họ.
Bộ máy cán bộ và dân binh các đại đội, kế toán tiểu đội, bảo vệ, hồng ngũ viên, gia đình liệt sĩ,... bọn họ đều không tham gia lao động, cuối năm khi các tiểu đội thống kê công điểm chia đồ, các tiểu đội sẽ chia những xã viên làm việc thực tế kiếm công điểm thành một nhóm, căn cứ vào số lao động để chia ra điểm bình quân, sau đó dựa vào số điểm tương đối cao của công điểm bình quân bù thêm cho những thành viên nói trên, đó gọi là “công điểm hỗ trợ”. Người được nhận công điểm hỗ trợ trong tiểu đội, còn nhiều hơn số xã viên lao động thực tế.
Cuối năm phân lương thực, đồ ăn, đem số công điểm xã viên làm việc kiếm được cộng thêm công điểm hỗ trợ để chia thành quả lao động thực tế cả năm của tiểu đội, con số này càng lớn, đồ được chia càng ít. Mấy năm trước khi thành lập công xã, một người làm việc một ngày là được cả công, thành tiền có thể được tám phân tiền. Tình hình sau này, làm việc một ngày công tương đương với hai hào đến sáu hào, một đội sản xuất rất giỏi, một công có thể kiếm được khoảng một đồng.
Nhưng vấn đề là, bắt đầu từ những năm năm mươi, sáu mươi, một nhà ở nông thôn ít nhất ba, bốn miệng ăn, nhiều thì bảy tám thậm chí là mười miệng ăn, đúng là dựa vào việc kiếm chút công điểm trong đội sản xuất để nuôi sống gia đình. Con cái đi học, mua sắm quần áo, dầu muối tương dấm… tất cả chi tiêu đều nằm trong đó. Hầu hết các gia đình khi đó già trẻ lớn bé đều dựa vào chút lương thực đội sản xuất chia, căn bản không thể nào giải quyết được vấn đề ăn uống của cả gia đình, vì công điểm, nông dân ăn không đủ no, thậm chí bị đói là chuyện rất bình thường.
Tôn Chấn Quốc ở xung quanh đây không phải một hai năm. Đương nhiên biết rõ những chuyện này.
Anh nhanh chóng hiểu, sở dĩ Từ Quân Nhiên làm nhiều chuyện như vậy, chẳng có gì khác ngoài hy vọng có thể giúp đồng hương có cơm để ăn.
- Cậu yên tâm đi, chúng tôi biết nên làm gì.
Tôn Chấn Quốc nhìn về phía Từ Quân Nhiên, gật đầu nói.
Ngay lúc này, cửa phòng bệnh được mở ra, Tôn Vũ Hiên bước đến, vẫn bộ dạng lạnh lùng, trông thấy Từ Quân Nhiên cũng không hề bất ngờ, nói thẳng:
- Bên ngoài không ít người đến, chắc là lãnh đạo tỉnh Giang Nam.
Từ Quân Nhiên gật đầu với Tôn Tĩnh Vân và Tôn Chấn Quốc, đứng dậy rời khỏi phòng bệnh, lúc này, hắn không thích hợp xuất hiện ở đây.
- Bí thư Từ, cậu ở đây à, mau đến đây!
Vừa ra cửa, bên tai truyền đến giọng nói của Tiêu Hồng Hoa, Từ Quân Nhiên sững sờ, quay đầu nhìn về phía anh ta:
- Anh Tiêu, sao vậy?
Nếu hắn nhớ không nhầm, hẳn là Tiêu Hồng Hoa và Dương Duy Thiên đi thành phố rồi.
Lúc này Tiêu Hồng Hoa mặt mũi lo lắng, bước nhanh đến trước mặt Từ Quân Nhiên, nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch huyện Dương bảo tôi nói với cậu, lần này lãnh đạo tỉnh cùng xuống với giáo sư Kim.
Cái gì?
Nghe được tin tức này, Từ Quân Nhiên nhất thời ngẩn người, dù thế nào hắn cũng không hề nghĩ tới chuyện này, Chu Đức Lượng cùng đi với Kim Thừa Hữu!
- Anh Tiêu, xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua mọi người đến thành phố đã thấy gì?
Từ Quân Nhiên không dám thất lễ, kéo Tiêu Hồng Hoa lại thấp giọng hỏi.
Tiêu Hồng Hoa lau mồ hôi trên trán, ngữ khí dồn dập nói:
- Lúc tôi với Chủ tịch huyện đến thành phố, đã đến gặp thẳng chủ tịch thành phố Chu, vừa báo cáo xong, Bí thư Chu đến, sáng qua ông ấy cùng với mấy giáo sư Sở nghiên cứu khoa học nông nghiệp tỉnh và Sở nông nghiệp tỉnh, cùng với giáo sư Kim Viện khoa học nông nghiệp thủ đô cùng nhau đến huyện chúng ta, là để khảo sát tình hình huyện Võ Đức.
Từ Quân Nhiên ngạc nhiên im lặng, không thể nào nghĩ ra chuyện này. Hóa ra là chuyện này, là một chuyện trùng hợp đến mức không thể trùng hợp hơn.
- Bí thư Từ, tôi đi trước, Chủ tịch huyện bảo cậu chuẩn bị đi, Bí thư Chu nói muốn đến xem thử công xã trấn Lý Gia.
Tiêu Hồng Hoa nói xong câu đó, vội quay người rời đi.
Từ Quân Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng biết, Dương Duy Thiên nhận được tin, sợ bên công xã trấn Lý Gia có chuyện gì ngoài ý muốn, đã bảo Tiêu Hồng Hoa đến thông báo cho mình, để mình chuẩn bị sớm, đón tiếp người đứng đầu Tỉnh ủy đến.
Đi đến khúc quanh của hành lang bệnh viện, Từ Quân Nhiên dựa vào bức tường trắng, miễn cưỡng trấn tỉnh lại tinh thần, suy nghĩ cặn kẽ chuyện hôm nay.
Có thể nói không khoa trương, sự việc phát triển đến bước này, Từ Quân Nhiên có thể khẳng định, tám chín phần là công xã trấn Lý Gia sẽ trở thành nơi thí điểm rồi, chỉ sợ sẽ trở thành chiến trường giao phong của các phe phái thế lực tỉnh Giang Nam, liên quan đến thí điểm nuôi cá ruộng lúa công xã trấn Lý Gia và đội xây dựng, giờ đã hấp dẫn sự chú ý của nhiều người rồi. Bằng không người đứng đầu tỉnh ủy Chu Đức Lượng sao lại đại giá quang lâm?
Đã vậy, vậy thì mình phải làm gì?
Từ Quân Nhiên cân nhắc nửa ngày trời, cuối cùng quyết định, mình chẳng làm gì cả.
Đôi lúc, nếu làm quá nhiều, sẽ có một cảm giác không thật. Giống như đời sau Từ Quân Nhiên nhìn thấy rất nhiều tin tức trên báo, ban ngành chính phủ nào đó vì muốn người đến tham quan vừa lòng, đã chuẩn bị đủ thứ, kỳ thực nói trắng ra là hy vọng có thể khiến mọi người đều vui, nhưng không ngờ lại phải làm dâu trăm họ, luôn có người đứng một bên soi mói. Đã vậy, mình chẳng chuẩn bị gì cả, để mọi thứ thể hiện một cách chân thật nhất trước mặt lãnh đạo tỉnh.
Thứ dân chúng muốn, chẳng qua chỉ một miếng cơm no thôi. Dù Chu Đức Lượng thân là người đứng đầu tỉnh ủy, chỉ cần ông ta nhìn thấy mặt chân thật nhất của trấn Lý Gia, e là cũng chẳng thể nói được gì.
Nghĩ tới đây, Từ Quân Nhiên không còn tâm trí đâu mà lo chuyện ở bệnh viện nữa, người đứng đầu tỉnh ủy đã tới rồi, chắc chắn chuyện này sẽ không có thay đổi gì lớn, nếu không có gì bất ngờ, Ủy viên thường vụ thành ủy Trình Tuấn Thanh chắc chắn phải về hưu rồi.
Cất bước đi ra ngoài, Từ Quân Nhiên nhìn cảnh vệ nghiêm khắc trước cửa, lúc này mới nhớ ra, Bí thư thứ nhất Tỉnh ủy ở đây, chỗ này chắc chắn phải làm tốt công tác bảo vệ rồi.
- Anh là ai?
Quả nhiên, lúc hắn đi đến cửa, Từ Quân Nhiên đã bị chặn lại.
Người đàn ông xa lạ mặc cảnh phục, Từ Quân Nhiên đoán đối phương hắn là cảnh sát phụ trách bảo vệ do sở công an tỉnh sắp xếp.
- Xin chào, tôi là cán bộ công xã trấn Lý Gia huyện Võ Đức.
Nói xong, Từ Quân Nhiên đưa giấy chứng nhận công tác của mình cho đối phương.
- Ồ?
Người nọ nhìn thoáng qua Từ Quân Nhiên, nhận giấy chứng nhận công tác, gật đầu:
- Tôi có nghe nói về anh!
Từ Quân Nhiên sững sờ, chợt nghe người nọ tự giới thiệu:
- Tôi là Quách Vĩ Toàn, là anh vợ của Lưu Liễu, làm việc ở sở công an tỉnh.
- Chào anh, chào anh.
Từ Quân Nhiên vội bắt tay đối phương, trong lòng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ Lưu Liễu còn có một anh vợ làm việc ở Sở công an tỉnh.
Qua trao đổi, Từ Quân Nhiên mới biết, hiện tại Quách Vĩ Toàn là Trưởng phòng phòng trinh sát hình sự số hai sở công an tỉnh, lần này phụ trách công tác bảo vệ cho người đứng đầu Tỉnh ủy Chu Đức Lượng.
- Người anh em, chuyện của cậu, tôi có nghe nói rồi.
Quách Vĩ Toàn đưa ngón cái lên với Từ Quân Nhiên, khâm phục nói:
- Lúc nãy Lưu Liễu có gặp tôi, nói về anh, là một người trọng nghĩa khí, không phải là kẻ vong ân bội nghĩa, sau này đến tỉnh thành, nhất định phải tìm tôi, chúng ta cùng uống chén rượu.
Từ Quân Nhiên cười khổ, người này là một người nhiệt tình, chẳng qua chỉ nghe Lưu Liễu nói về mình, mà lại nhiệt tình như vậy.
Hắn không biết, Lưu Liễu là một người ngang bướng, năm đó quen với vợ ở trong bệnh viện quân y, không muốn sống dựa vào thế lực nhà vợ, cho nên mới cam tâm đến làm việc ở huyện Võ Đức, nếu dựa vào thế lực nhà vợ, anh ta đã sớm được điều lên tỉnh thành rồi.
Nhà họ Quách chỉ có một người con gái, dĩ nhiên được cưng chiều từ nhỏ, may là Lưu Liễu nhân phẩm không tệ, thời đại đó vẫn chưa có chuyện chê nghèo thích giàu, nhà họ Quách mặc dù cũng hơi bất mãn với cậu con rể tính tình ngang bướng, nhưng cũng không nói gì. Có điều chuyện anh ta không muốn dựa vào nhà vợ trên con đường làm quan, ông cụ Quách vẫn rất không vui.
Lúc này Quách Vĩ Toàn đến huyện Võ Đức, nghe nói Lưu Liễu phá được một vụ án lớn, ý thức nhạy bén biết được đây là một cơ hội tốt, là cơ hội để em rể thăng chức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận