Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 342: Bối cảnh thần bí.

Nếu như Hoàng Thanh Vân biết được cách nghĩ của Chu Trạch Thành lúc này, nhất định sẽ hối hận vì gọi cuộc điện thoại này.
Có điều rất đáng tiếc, dược phẩm thiếu thốn nhất trên thế giới này, cũng chính là loại thuốc hối hận này, mặc kệ là người nào, một khi đi lầm đường, thì không có cách nào quay đầu lại. Quan trường lại càng như vậy, một khi đi lầm đường, xuất sai chiêu, muốn cứu vãn mà nói, cũng cần phải trả cái giá rất lớn.
Chu Trạch Thành rất rõ, lúc bình thường cao cao tại thượng, đối với một cán bộ cấp khoa như mình, Bí thư Hoàng căn bản cũng không thèm để ý đến, mà hôm nay có thể cho gọi điện thoại tới, ắt hẳn là có quan hệ với Từ Quân Nhiên, chỉ có điều ông ta bây giờ vẫn chưa hiểu rõ cách nghĩ của Hoàng Thanh Vân, không biết Hoàng Thanh Vân cùng nhân vật lớn mà mấy ngày hôm trước gọi điện thoại cho mình có phải đều ôm tâm tư giống nhau, cho nên Chu Trạch Thành cũng không biểu lộ ra cách nghĩ của mình về Từ Quân Nhiên.
- Phó xã trưởng sao?
Hoàng Thanh Vân như có điều suy nghĩ gật đầu:
- Cán bộ trẻ tuổi mạnh dạn đi đầu, chúng ta phải quan tâm nhiều hơn đến sự phát triển của bọn chúng, cán bộ trẻ tuổi, tôi luyện nhiều tóm lại đều có lợi.
Nói xong, y tự mình cúp điện thoại, để lại Chu Trạch Thành mặt tràn đầy biểu cảm cổ quái.
Vị lãnh đạo này nói chuyện trước nay đều như vậy, cần cán bộ bên dưới phải cẩn thận phỏng đoán, nói mây mù dày đặc có chút hơi quá, nhưng là lãnh đạo nói chuyện, từ trước đến nay không để lại chút gì là thật cả. Thật giống như mấy câu của Hoàng Thanh Vân, nhìn có vẻ như để tâm đến việc Chu Trạch Thành đối tốt với Từ Quân Nhiên một chút, nhưng đứng ở góc độ khác mà nói, để hắn ở cơ sở được tôi luyện, có phải là muốn ám thị cho Chu Trạch Thành tìm người làm khó Từ Quân Nhiên một chút?
Cùng là một câu nói, nếu như dùng một góc độ khác để suy ngẫm, kết luận cho ra tự nhiên cũng là trái ngược nhau.
Từ từ để điện thoại xuống, gương mặt của Chu Trạch Thành nhìn đầy cổ quái, những đánh giá trong lòng đối với Từ Quân Nhiên, nhất thời đã tăng lên một bậc, có thể kinh động đến hai vị lãnh đạo cấp thường ủy Thành ủy, xem ra đồng chí tiểu Từ này thật không hề đơn giản!
Vừa lúc đó, chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, lúc này đây Chu Trạch Thành cầm ống nói vừa hỏi được một tiếng, thì liền bị chính cái âm thanh quen thuộc trong điện thoại dọa cho lại càng hoảng sợ.
- Bí thư Trần, ngài khỏe chứ, chào ngài.
Chu Trạch Thành cầm phần vòng cung của ống nghe, thật giống người gọi điện thoại ở đầu dây bên kia đang đứng ở trước mặt ông, một chút cũng không dám lười biếng.
Giọng nói bên kia điện thoại bình tĩnh:
- Tiểu Chu, đồng chí Từ Quân Nhiên đã tới chưa?
Ngày bình thường nếu có người gọi Chu Trạch Thành như vậy, mặt ông sớm đã biến sắc rồi. Nhưng bây giờ trên mặt của ông lại lộ ra một nụ cười nịnh nọt khiến cho người khác nhìn đều khó có thể tưởng:
- Thủ trưởng yên tâm, tôi đã gặp đồng chí Từ Quân Nhiên, quan hệ tổ chức cũng chuyển tới huyện Phú Lạc chúng ta rồi. Buổi sáng ngày mai tôi sẽ đích thân đưa cậu ấy đi nhận chức.
Cuộc điện thoại hôm nay bên kia không phải người bình thường, đó là phó bí thư Thành ủy kiêm bộ trưởng bộ tổ chức Thành ủy Trần Đại Dũng, người này địa vị còn cao hơn cả Hoàng Thanh Vân.
Nếu như Hoàng Thanh Vân ở trong lòng Chu Trạch Thành là một nhân vật lớn cao cao tại thượng, thì Trần Đại Dũng lại là người mà bất luận có thế nào cũng không thể đắc tội. Nguyên nhân là, bộ trưởng tổ chức huyện ủy Phú Nhạc – Viên Minh Vũ sắp về hưu rồi, lão Viên năm nay đã sáu mươi bốn tuổi rồi, vốn dĩ dự tính năm sau sẽ về hưu, nhưng cuối năm ngoái kiểm tra ra cơ thể mắc bệnh ung thư, không thể không sớm nghỉ hưu bệnh, chuyện bộ trưởng bộ tổ chức huyện ủy bây giờ, trên danh nghĩa là có bí thư huyện ủy Mã Bác Văn lo toan, nhưng trên thực tế, chuyện trong bộ lại là mấy phó bộ trưởng thương lượng xử lý.
Trên quan trường từ xưa đã có cách nói cắt vị, một cương vị lãnh đạo để trống, bên dưới đều có mấy người đều đang ngóng nhìn, đây không chỉ là hy vọng của phó bộ trưởng, mà cũng là chuyện lớn của trưởng khoa, khoa viên bên dưới. Dù sao một khi phó bộ trưởng thăng chức lên bộ trưởng, khoa trưởng bên dưới thì có hy vọng thăng cấp phó bộ trưởng, mà phó khoa trưởng cũng có cơ hội trở thành khoa trưởng. Lần lượt tầng tầng lớp lớp, nói không chừng một lão bách tính bình thường, cũng có cơ hội trở thành nhân viên công vụ bưng bát sắt.
Tuy nói hiện tại rất thịnh hành xuống biển làm ăn, nhưng trong mắt của rất nhiều người, công việc huyện ủy ăn cơm nhà nước, vẫn là công việc có thể diện hơn.
Chu Trạch Thành vốn không có dã tâm gì, tuy nói ông là vị phó bộ trưởng thường vụ xếp hàng đầu của bộ tổ chức huyện ủy, nhưng bàn về bối cảnh cùng thủ đoạn, trong bốn vị phó bộ trưởng, ưu thế của ông không rõ ràng nhất, mấy người còn lại, hoặc là trong huyện có quan hệ, hoặc là những người đã già dặn có lý lịch mạnh hơn ông, chỉ có Chu Trạch Thành có hơi kém một chút, cái vị trí phó bộ trưởng này của ông, ban đầu là kết quả của một lần thỏa hiệp của hội thường ủy huyện ủy, đương nhiên không có hi vọng gì tranh giành lấy cái nơi mà nhiều người trong lòng đang ngứa ngáy nhìn vào.
Nhưng mà, sau khi mà hắn nhận cuộc điện thoại từ Trần Đại Dũng bộ trưởng tổ chức Thành ủy thì tất cả đã thay đổi.
Lại nhắc đến, Chu Trạch Thành có thể có được quan hệ với Trần Đại Dũng, là bởi vì lúc mà ông học tập tại trường Đảng Thành ủy, là bạn học cùng kí túc xá với thư ký hiện tại tên Lâm Văn của Trần Đại Dũng. Chỉ có điều từ khi Lâm Văn lên làm thư ký của bộ trưởng bộ tổ chức, hai người lui tới không nhiều, không phải là Lâm Văn phát đạt rồi thì dần dần xa cách với tình bạn cũ, mà thực sự là bởi vì Trần Đại Dũng cũng không giữ được quan hệ tốt với chính những bằng hữu cũ của mình.
Có những người chính là như vậy, có thể bỏ qua thể diện khúm núm trước mặt lãnh đạo, nhưng tuyệt đối không muốn ở trước đồng sự, bạn bè cũ rơi vào thế hạ phong.
Chu Trạch Thành cũng biết, Bộ Trưởng Trần ngày bình thường cao cao tại thượng sở dĩ ba lần bốn lượt gọi điện thoại cho mình, tuyệt đối không phải là bởi vì coi trọng tài năng của mình. Nếu thật là như vậy, ông ta sớm đã ra tay lôi kéo mình rồi, mà dựa theo mấy cuộc điện thoại sau này, Chu Trạch Thành chú ý tới, mỗi một lần Trần Đại Dũng đều rất quan tâm nhắc tới học viên tốt nghiệp trường Đảng trung ương sắp phân phối đến huyện Phú Nhạc, người đó tên là đồng chí Từ Quân Nhiên.
Đã làm công việc trong tổ chức vài chục năm ở cơ sở, cái bản lãnh phỏng đoán tâm sự lãnh đạo của Chu Trạch Thành sớm đã trở nên thuần thục, y rất nhanh sẽ hiểu được, đồng chí tiểu Từ này có lẽ mới thực sự là mục đích mà Bộ Trưởng Trần quan tâm đến mình, hoặc là nói, vị sinh viên này từ trường trung ương Đảng phân phối qua đây, có lẽ không chỉ liên quan đến Trần Đại Dũng, thậm chí còn đến từ cấp cao hơn. Bằng không thì, Trần Đại Dũng không thể nào lại vội vội vàng vàng như thế ra mặt tìm tới mình, muốn mình từ trong chiếu cố một chút.
Đạo lý này rất đơn giản, nếu như là thân thích của Trần Đại Dũng, ông ta căn bản không cần chính mình ra mặt, tùy tiện biểu lộ thị ý một cái, thì có bí thư hoặc là cấp dưới khác làm thay. Nhưng hết lần này tới lần khác chính ông ta đích thân ra mặt chào hỏi với Chu Trạch Thành, điều này hoàn toàn đã chứng minh, thân phận đặc thù của Từ Quân Nhiên, khiến cho Trần Đại Dũng nhất định phải biểu hiện cho một số người xem, biểu hiện ra rằng ông ta coi trọng Từ Quân Nhiên.
Rồi sau đó đến cuộc điện thoại riêng của Lâm Văn, cũng đã chứng minh cho suy đoán của Chu Trạch Thành.
Lâm Văn đã rất lâu chưa liên lạc với Chu Trạch Thành, ở trong điện thoại cũng không hề nói thêm điều gì, chỉ là nói cho Chu Trạch Thành, Bí thư Trần nhận sự nhờ vả của bằng hữu, chiếu cố tới Từ Quân Nhiên một chút, mà người bạn này của ông ta, chính là công tác ở văn phòng trung ương.
Trong nhiều câu, chỉ mấy chữ văn phòng trung ương, cũng đã khiến cho Chu Trạch Thành nâng địa vị của Từ Quân Nhiên trong chốc lát đã lên mấy tầng.
- Đồng chí Chu Trạch Thành.
Ở đầu điện thoại bên kia, giọng nói của Trần Đại Dũng vang lên rất có khí thế, dường như đang đứng ở trước mặt Chu Trạch Thành chỉ trích giống như bình thường:
- Lần này, trong thành phố chuẩn bị tiến hành bồi dưỡng trọng điểm với một số ít cán bộ trẻ tuổi có năng lực nổi bật, lãnh đạo thành ủy chính quyền thành phố đều rất coi trọng việc này, tôi hy vọng bộ tổ chức các cậu có thể đảm đương trách nhiệm phát sinh của mình, nghiêm túc phụ trách, có trách nghiệm với nhân dân, đối với thái độ của cán bộ phụ trách, vì cán bộ lần này, đặc biệt là trong mấy cái hồ sơ xem xét khảo sát thành lập cán bộ nòng cốt, lúc thích hợp, bộ tổ chức thành ủy sẽ tiến hành kiểm tra thí điểm.
Dừng lại một chút, ông ta lại nhẹ nhàng nói:
- Tình trạng hiện tại của huyện Phú Nhạc các cậu có chút đặc thù, chuyện lão Viên cáo bệnh đã phê duyệt rồi. Cậu với tư cách là bộ tổ chức huyện ủy tạm thời chủ trì công việc của phó bộ trưởng thường vụ, trên vai trọng trách nặng nề.
Ông ta vừa nói như vậy, Chu Trạch Thành trong lòng càng thêm kích động, nguyện vọng suốt đời của ông chính là một ngày kia có thể trở thành một trong những lãnh đạo nắm giữ vận mệnh của mấy trăm ngàn nhân huyện Phú Nhạc, hiện tại nguyện vọng này cứ nhìn chằm chằm là lại muốn có thể đụng tay đến, cảm thấy bất lực bởi vì không có chỗ dựa ủng hộ, chỉ có thể lực bất tòng tâm. Hôm nay Trần Đại Dũng rõ ràng ám chỉ cho mình, chỉ cần làm tốt chuyện của Từ Quân Nhiên, ông ta nhất định sẽ tiến cử mình ngồi lên cái chức bộ trưởng tổ chức huyện ủy. Điều này lại khiến cho Chu Trạch Thành vẫn cảm thấy mình là người tài giỏi không được trọng dụng, sao có thể bình tĩnh cơ chứ?
- Xin thủ trưởng yên tâm! Tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ lãnh đạo Thành ủy giao cho ta.
Chu Trạch Thành không chờ được để biểu đạt tấm lòng của mình:
- Bộ tổ chức huyện Phú Nhạc, nhất định đoàn kết quanh bộ tổ chức thành ủy, kiên quyết quán triệt áp dụng ý chí của lãnh đạo!
Vào lúc này, y cũng không màng đến sĩ diện của mình nữa rồi, nếu như không bắt được cái phao cứu mạng này của Trần Đại Dũng, nói không chừng cái này cơ hội có thể thay đổi vận mạng mình ở ngay trước mắt, cũng có thể vụt mất.
Đầu điện thoại bên kia, Trần Đại Dũng nhẹ nhàng ừ một tiếng, ngữ khí ngược lại rất bình thản, có điều nghe ra, ông ta hẳn là rất hài lòng.
Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Chu Trạch Thành có chút hồng lên, thậm chí còn có chút kích động, phải biết rằng đây là lần đầu y giao tiếp trực tiếp với cấp bậc lãnh đạo thường ủy thành ủy, hơn nữa lần này còn là hai vị. Tuy nói ý tứ của Hoàng Thanh Vân rất rõ ràng, là muốn mình mài giũa người trẻ tuổi Từ Quân Nhiên này, nhưng Chu Trạch Thành lại không tính đến để ý tới ông ta, gặp vấn đề thì tìm quan huyện không bằng đi tìm người đang lo việc này, không nói đến Trần Đại Dũng là lãnh đạo trực thuộc, chỉ riêng tình hình của hôm nay, bản thân cũng không thể không nghe Trần Đại Dũng.
Chu Trạch Thành năm nay bốn mươi mốt tuổi, ở đúng cái tuổi hoàng kim cán bộ cân nhắc, nếu như mấy năm gần đây không thể bước lên cương vị lãnh đạo cấp trên huyện, vậy con đường làm quan kiếp này của ông, trên cơ bản cũng sẽ chấm dứt.
Mà Trần Đại Dũng, thân là chủ quản phó bí thư thành ủy tổ chức nhân sự thành phố Song Tề kiêm bộ trưởng tổ chức, hoàn toàn nắm giữ chìa khóa thay đổi vận mạng của Chu Trạch Thành. Cho nên bất luận như thế nào, Chu Trạch Thành dù là đắc tội Hoàng Thanh Vân phó chủ tịch thành phố thường vụ này, cũng không dám đắc tội bộ trưởng tổ chức Trần Đại Dũng.
Huống chi, có thể khiến cho Hoàng Thanh Vân kiêng kị như vậy, đồng thời lại có bối cảnh văn phòng trung ương, vừa nghĩ tới cái thanh nhiên trẻ tên Từ Quân Nhiên kia, Chu Trạch Thành đột nhiên cảm giác được, tiền đồ tương lai của mình dần dần trôi qua có chút sáng lạng trở lại.
- Bí mật này, chỉ có thể để một mình ta biết.
Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, Chu Trạch Thành rất rõ, chuyện này, không nói đến là Trần Đại Dũng nhất định muốn bảo mật, mà dù cho chính mình, cũng muốn suy nghĩ cho kỹ, một khi tin tức để lộ ra ngoài, làm không tốt còn có những người khác nhảy vào. Đến lúc đó, đối với bản thân nhất định không có gì là tốt cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận