Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 147: Tình thế thay đổi.

Trong nháy mắt khi Dương Duy Thiên thay đổi thái độ, Tần Quốc Đồng đã biết rõ, mọi chuyện đã phát triển theo hướng không thể khống chế được nữa.
Có thể lên đến vị trí này từ một người nông dân bình thường không có gia cảnh đặc biệt, trình độ văn hóa không cao, dĩ nhiên, Tần Quốc Đồng cũng có cách sống của mình. Có lẽ, y không phải là một cán bộ mẫu mực, nhưng chắc chắn y là một chính khách mẫu mực. Y hiểu rõ một số quy tắc trong chốn quan trường, am hiểu một số thứ. Điều này khiến mọi việc trên quan trường của y đều thuận lợi, thậm chí ngay cả Trương Kính Mẫn, một lão hồ ly đã từng trải qua nhiều biến cô cũng tín nhiệm y.
Ngay cả khi xảy ra vụ án của Trình Hoành Phát, Tần Quốc Đồng cũng nhanh chóng ở trong đội ngũ được lựa chọn của cấp trên, từ bỏ chiến hữu lâu năm của mình là Trình Hoành Đạt, nhờ đó mới an toàn thoát khỏi sự trả thù của nhà họ Tôn. Phải biết rằng sau khi vụ án đó diễn ra, chính đàn tỉnh Giang Nam đã xảy ra một biến cố rất lớn. Trong thành phố có không không ít người bị mất chức, chứ chưa nói đến việc anh em nhà họ Trình bị viện kiểm sát bắt, đợi tòa tuyên án.
Trình Hoành Đạt rớt đài, hơn nữa, chỗ dựa của họ là Trình Tuấn Thanh cũng mất chức, những kẻ địch ẩn mình bỗng xuất hiện, lần lượt báo cáo chuyện liên quan đến nhà họ Trình. Trình Hoành Đạt bức cung Lý Tứ trong vụ án Trần Tam Pháo bị sát hại, chuyện vu oan giá họa cho người khác cũng bị lật tẩy. Còn có những vụ án Trình Hoành Phát phạm phải, mọi chuyện đều được rõ ràng khiến họ không có cơ hội để xoay chuyển. Nhưng điều khiến người ta thấy bất ngờ là, Tần Quốc Đồng – ngày thường luôn thân cận với Trình Hoành Đạt bỗng biến mất khỏi chuyện này. Có thể thấy, người này làm việc gì cũng rất cẩn thận, không để người bên cạnh có cơ hội nắm thóp của mình.
Nhưng giờ phút này, Tần Quốc Đồng bỗng có một dự cảm không lành.
Mọi chuyện xuất phát từ thái độ lúc này của Dương Duy Thiên.
Tần Quốc Đồng ho khan một tiếng rồi nhìn về phía Dương Duy Thiên:
- Bí thư Dương, vậy anh nói phải làm sao?
Lúc này, quả thật y rất lo lắng. Dù sao, y cũng mới nhậm chức chủ tịch huyện, nếu để lộ ra tin tức nói rằng ngày thứ hai sau khi nhậm chức, chủ tịch huyện đã đối đầu với bí thư huyện ủy trước mặt Ủy viên thường vụ, chuyện này chắc chắn sẽ là một đòn đả kích rất lớn với thanh danh của y. Dù sao hiện nay, Đảng ủy cao hơn hết thảy mọi thứ, người ngoài không cần biết nội tình bên trong, họ chỉ thấy Tần Quốc Đồng hùng hổ dọa người, đắc chí làm càn mà thôi.
Vì thế, y chỉ có thể thỏa hiệp.
Dương Duy Thiên liếc nhìn Tần Quốc Đồng rồi mỉm cười:
- Chủ tịch huyện, anh không nên tức giận. Từ Quân Nhiên vốn là vậy mà, lão bí thư đã sớm nói với tôi rồi. Cậu ta trẻ tuổi nóng tính, cứ cho rằng mình tốt nghiệp đại học danh tiếng là có thể chỉ điểm giang sơn. Những người trẻ thường hay như vậy.
Nói xong, anh ta nhìn Từ Quân Nhiên, trầm giọng quát:
- Còn không tới xin lỗi chủ tịch Tần? Nếu chủ tịch huyện không khoan dung độ lượng, tôi sẽ cách chức cậu ngay.
Suýt chút nữa thì Tần Quốc Đồng chửi thề ra miệng, trong lòng tự nhủ, cái gì mà khoan dung độ lượng cơ chứ, rõ ràng là cậu muốn giúp cậu ta còn gì.
Tuy nhiên, y lại không thể nổi giận, dù sao, Dương Duy Thiên cũng có đạo lý và đạo đức, nâng tầm Nghiêm Vọng Tung lên, rõ ràng chính là vì muốn bảo vệ Từ Quân Nhiên. Nhưng quả thật, chênh lệch tuổi tác giữa Từ Quân Nhiên và Tần Quốc Đồng quá lớn, hai người hơn kém nhau khoảng hơn 20 tuổi, cho dù Từ Quân Nhiên có chống đối y, Tần Quốc Đồng cũng không thể tỏ thái độ vì dù sao, Từ Quân Nhiên cũng là vãn bối.
Theo lý mà nói, trong chốn quan trường, chống đối với cấp trên ngang nhiên như vậy chắc chắn sẽ bị khiển trách, trừng phạt nghiêm trọng. Nhưng vấn đề là, thường vụ huyện ủy Võ Đức không giống với những nơi khác, mọi người đều rõ, Tần Quốc Đồng thừa dịp Nghiêm Vọng Tung về hưu, Dương Duy Thiên chưa ổn định để đối phó Từ Quân Nhiên, chiếm thế chủ động mà thôi.
Đối với những người này, những người đứng cùng phe với Tần Quốc Đồng, ngoài Ngô Lương Tân và Trầm Dũng Cảm, đa phần mọi người đều giữ thái độ quan sát xem sao. Họ không muốn hợp tác với Dương Duy Thiên, cũng không muốn chạy theo bất kỳ ai. Vì thế, cũng chẳng có ai để ý đến cách làm của Từ Quân Nhiên.
Từ Quân Nhiên không phải đầu đất. Dương Duy Thiên đã nói như vậy, dĩ nhiên mình cũng phải nhượng bộ một chút, nếu không mọi chuyện không thể kết thúc.
Ngay lúc này, cửa phòng họp huyện ủy bị đẩy ra, phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Phong Huống gấp gáp chạy tới. Lúc mọi người còn đang kinh ngạc, anh ta đã cúi người, nói thầm vào tai Dương Duy Thiên điều gì đó.
- Cái gì cơ? Cậu nghe ở đâu ra?
Chưa nói được mấy câu, sắc mặt Dương Duy Thiên đã trở nên nghiêm túc. Anh ta kinh ngạc nhìn Phong Huống.
Phong Huống tỏ ra rất hoảng sợ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Từ quân Nhiên. Sau khi nghe thấy lời Dương Duy Thiên hỏi mới nhỏ giọng trả lời:
- Bạn học của tôi lên tỉnh báo cáo công tác vừa thấy tin tức đó. Tin tức trên trang đầu nhật báo Thủ đô.
Mọi người ngẩn ra, không biết hai người đang nói chuyện gì, chỉ có điều họ thấy có gì đó không ổn lắm.
- Bí thư Dương, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tần Quốc Đồng nhìn về phía Dương Duy Thiên đầy khó hiểu.
Mặt Dương Duy Thiên rất kỳ quái, không để ý đến Tần Quốc Đông mà chỉ nhìn về phía Từ Quân Nhiên, nở một nụ cười hòa nhã:
- Tiểu Từ, cậu đi về trước đi, chuẩn bị mọi thứ thật cẩn thận. Chuyện của đội xây dựng cần bắt tay vào làm ngay, nghe nói chiều tối mai họ phải tới Lĩnh Nam rồi đúng không?
Từ Quân Nhiên gật đầu:
- Đúng vậy thưa bí thư Dương.
Dương Duy Thiên mỉm cười:
- Cậu đi chuẩn bị đi, ngày mai tôi sẽ ra tiễn họ.
Từ Quân Nhiên đồng ý nhưng cũng không nói gì thêm mà chỉ quay người đi ra ngoài.
Mãi đến khi Từ Quân Nhiên đã đi rồi, Dương Duy Thiên mới phất tay để Phong Huống ngồi bên cạnh, rồi nhìn một lượt các Ủy viên thường vụ xung quanh và trầm giọng nói:
- Các đồng chí, từ giờ trở đi, huyện Võ Đức chúng ta phải dốc toàn lực phát triển kinh tế tập thể và kinh tế tư nhân. Đây chính là trọng tâm công tác trong giai đoạn tiếp theo của chúng ta.
Mọi người sững sờ. Tần Quốc Đồng định mở miệng nói gì đó, nhưng thấy ánh mắt Dương Duy Thiên nhìn mình sắc bén, từng chữ từng chữ nói:
- Quan hệ của đồng chí Phong Huống trên tòa báo tỉnh vừa gọi điện thoại thông báo, tên của trấn Lý gia – huyện Vũ Đức chúng ta đã xuất hiện trong báo cáo của đồng chí lãnh đạo trung ương. Đồng chí lãnh đạo trung ương rất hài lòng về trấn Lý gia, hơn nữa còn biểu dương cán bộ của trấn Lý gia – đồng chí Từ Quân Nhiên. Đồng chí ấy cho rằng, chúng ta đã thăm dò, tìm tòi, luôn đặt lợi ích của người dân lên hàng đầu.
Dừng lại một chút, anh ta lại tiếp tục nói:
- Tổ phỏng vấn của báo tỉnh muốn đến huyện chúng ta để phỏng vấn.
Mọi người đều choáng váng. Đám người vừa phê bình Từ Quân Nhiên như bị ai banh miệng, miệng người nào người nấy há hốc, khó tin nhìn Dương Duy Thiên và Phong Huống.
- Chuyện này… sao có thể chứ?
Ngô Lương Tân kinh ngạc hỏi.
Gã là người bất ngờ nhất. Phải biết rằng, khi nãy, gã là người tỏ thái độ kiên quyết nhất trong việc cần trừng phạt Từ Quân Nhiên. Kết quả, bây giờ người ta lại trở thành cán bộ thanh niên dũng cảm trong miệng lãnh đạo trung ương. Đó là lãnh đạo lớn ở trung ương, một nhân vật lớn cao cao tại thương, vậy mà chỉ mặt gọi tên biểu dương Từ Quân Nhiên. Điều này đồng nghĩa với điều gì?
Chỉ cần là người thông minh một chút liền hiểu ra ngày. Chỉ cần vị lãnh đạo này không rớt đài, Từ Quân Nhiên – người được ông ta tuyên dương là người tiên phong trong vấn đề cải cách, không ai có thể tác động đến địa vị của hắn. Cho dù Từ Quân Nhiên còn thiếu năng lực, nhưng chắc chắn con đường làm lãnh đạo sau này cũng sẽ không thấp.
Tiên phong trong việc cải cách!
Đây là một cái mũ mà ai cũng muốn đội!
Lúc này, sắc mặt Tần Quốc Đồng đã tái xanh. Y biết rõ, mình không còn cơ hội xử lý Từ Quân Nhiên nữa rồi, ít ra, trước khi Từ Quân Nhiên phạm phải những sai lầm mang tính nguyên tắc, y không thể động vào người thanh niên này. Thậm chí, y còn phải giấu kín nỗi hận của mình với Từ Quân Nhiên để bày ra một bộ mặt tươi cười.
Phải biết rằng, trong bài báo cáo của lãnh đạo trung ương, người ta đã nhắc đến trấn Lý gia, nhưng lại không nhắc đến những công lao của lãnh đạo huyện Võ Đức, huyện ủy muốn có chút lợi ích từ chuyện này cũng phải xem thái độ của trấn Lý gia như thế nào.
Y còn chưa kịp định thần, Dương Duy Thiên đã đứng dậy, trầm giọng nói:
- Bây giờ tôi sẽ báo cáo với thành ủy. Mọi người chuẩn bị một chút. Đối với hạng mục nuôi cá ruộng lúa và đội xây dựng, mọi bộ ban ngành trong huyện đều phải dốc hết sức phối hợp.
Mọi người tin rằng, lời của anh ta không sai, huyện Võ Đức cần tỏ rõ thái độ của mình.
Chờ đến khi Dương Duy Thiên dẫn đầu đoàn người ra ngoài, Tần Quốc Đồng mới lùi về sau vài bước, đến trước mặt Phong Huống, nhỏ giọng hỏi:
- Lão Phong, có chuyện gì vậy?
Phong Huống cười khổ đáp:
- Chủ tịch Tần, là một người thân của tôi làm việc ở tòa báo tỉnh, cậu ta nói vừa nhận được điện thoại của nhật báo Thủ đô, bên kia muốn xây dựng một tổ phỏng vấn tới phỏng vấn những thành quả kinh tế của nền kinh tế tập thể ở trấn Lý gia. Tôi hỏi kỹ lại mới biết, sáng qua, trong cuộc họp Hội đồng nhân dân ở Thủ đô, lãnh đạo trung ương đã nêu tên biểu dương trấn Lý gia, nói rằng họ là nơi đầu tiên dám đổi mới cải cách, muốn các hợp tác xã khác trong cả nước học theo.
Nói xong, anh ta nhỏ giọng nói:
- Chủ tịch huyện, tin này mới được truyền tới đây.
Phong Huống nhìn lướt qua Tần Quốc Đồng rồi bước nhanh về phía phòng làm việc của Dương Duy Thiên. Dương Duy Thiên chắc đang gọi điện lên thành phố.
Mặt Tần Quốc Đồng biến sắc, y nhanh chóng hiểu được ý tứ trong lời nói của Phong Hống. Có lẽ lãnh đạo trên thành phố chưa biết về chuyện này, dù sao, lúc này, công nghệ thông tin chưa phát triển. Tin tức từ phía Thủ đô truyền tới Giang Nam phải mất 1 ngày, đừng nói đến Toàn Châu. Có khi, lãnh đạo thành ủy cũng không hiểu rõ chuyện này.
Nghĩ đến đây, Tần Quốc Đồng vội vàng bước ra bên ngoài. Y cần báo cáo Trương Kính Mẫn để thông báo về tin tức này.
Đều là người thông minh cả, tuy Tần Quốc không biết Dương Duy Thiên nghĩ thế nào, nhưng y biết rõ, đây là cơ hội đầu tiên với huyện Võ Đức nói riêng và thành phố Toàn Châu nói chung. Cho dù là ai đi chăng nữa cũng không thể xem nhẹ cơ hội gặp mặt lãnh đạo Thủ đô. Nói một cách khác, lúc thấy Dương Duy Thiên nhắc đến chuyện đội xây dựng sẽ lên đường tới Lĩnh Nam, làm không tốt, có khi ngày mai sẽ trở thành một chiến trường để các bên tranh giành thế lực.
Huyện Võ Đức lại trở thành tiêu điểm của tỉnh Giang Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận