Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 833: Thẻ đánh bạc

Phí Minh cười cười nói với Phương Chính:
- Có một suy nghĩ thế này, không biết có đúng hay không, tôi nói ra để cùng Bí thư Phương thảo luận nghiên cứu một chút. Thế chế của nước chúng ta là đảng và chính chuyền song song. Tôi cảm thấy thể chế này rất phù hợp với tinh thần triết học. Triết học cho rằng thế giới là do hai bộ phận tạo thành, chính là vi mô và vĩ mô. Tuy nhiên vĩ mô và vi mô ở trên thế giới này lại quá cách xa, phải rất lâu mới họp một lần, bởi nghị viên quá nhiều, ý kiến cũng quá khác nhau, làm không nên chuyện. Kết quả, vĩ mô cũng biến thành vi mô. Chế độ Đảng ủy ở nước ta là một cơ cấu quản lý thường trực, đối với quản lý vĩ mô là rất đúng lúc, hơn nữa lại mạnh mẽ, ưu việt hơn chế độ đại nghị rất nhiều. Tất nhiên, vì thế cũng xuất hiện một vấn đề khác đó chính là giới tuyến mơ hồ giữa giữa vĩ mô và vi mô. Dù sao cả hai đều là cơ cấu quyền lực, hơn nữa quyền lực của Đảng ủy vượt xa chính quyền, tất dễ xảy ra tình trạng có hành động vượt ngoài tầm quyền lực. Đồng thời chính quyền vẫn luôn cố gắng loại bỏ sự kìm hãm gò bó của hòa ước của Đảng ủy, dùng tất cả mọi cách để chống chế vĩ mô. Ở hai trường hợp này, thường lxem người đứng đầu chính quyền và Đảng ủy, người nào có quyền thế cao hơn.
Từ Quân Nhiên nghe thấy những gì Phí Minh nói, liền ngây người một lúc. Cách nghĩ này hắn đã thấy ở một diễn đàn nào đó của hậu thế chính là diễn đàn thảo luận về sự khác nhau cũng như ưu, khuyết điểm của thế chế chính trị ở Trung Quốc và các nước phương Tây. Tuy nhiên bây giờ nghe thấy Phí Minh nói, hắn lại có cảm giác rất kỳ lạ.
Hắn không có phản ứng gì, còn Phương Chính thì rơi vào trạng thái trầm tư, nói thế nào thì những lời này cũng là nói với người đứng đầu Tỉnh ủy.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Phương Chính mới từ từ nói với Phí Minh:
- Ý của Bí thư Phí, mâu thuẫn ở tỉnh Đông Hải chúng ta chính là ở chỗ bất kể đảng ủy hay chính quyền thì cũng không không thể hiện được vị trí của mình?
Phí Minh cười khà khà, nói theo kiểu nước đôi:
- Tôi đã từng làm việc với Chủ tịch tỉnh Tưởng một thời gian dài, cũng khá tâm đắc với ông ta. Nhất định phải thừa nhận rằng Chủ tịch Tưởng là một cán bộ rất có bản lĩnh, rất tận tâm với chức trách, và điều quan trọng hơn, ông ta cũng hi vọng có thể giúp tỉnh Đông Hải phát triển thêm.
Nói xong, ông ta nhìn Phương Chính nói:
- Bí thư Phương, về điểm này, anh thấy thế nào?
Phương Chính gật đầu, thẳng thắn thừa nhận:
- Quả thực đúng là như vậy, phải thừa nhận rằng Chủ tịch Phương Trọng là một người rất có năng lực nếu không Trung Ương cũng sẽ không để ông ấy phụ trách công tác của Ủy ban.
Từ Quân Nhiên ngồi bên cạnh cũng gật gù đồng ý. Đây là chuyện không có gì nghi ngờ, dù hắn rất không hài lòng với hành vi tranh quyền đoạt lợi của Tưởng Phương Trọng, ông ta còn là kẻ địch trên trường chính trị nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng nếu xét trên sự phải trái đúng sai trong chính trị,Tưởng Phương Trọng vẫn là một người đáng tín nhiệm. Dù là trong việc phát triển kinh tế của tỉnh Đông Hải hay là liên quan đến bản án cho tâm phúc của ông ta, qua biểu hiện của Tưởng Phương Trọng, Từ Quân Nhiên tin rằng đây là một người lãnh đạo có cá tính kiên định, có tham vọng.
Phí Minh cười cười tiếp tục nói:
- Tất nhiên lão Tưởng này cũng có khuyết điểm, tuy ông ta nói không có suy nghĩ riêng nhưng lại luôn thích mọi chuyện phải nằm trong phạm vi khống chế của mình, hơn nữa, với hầu hết mọi chuyện, ông ta chỉ tin vào mắt mình, không lắng nghe ý kiến của người khác. Chẳng cần biết là ý kiến đúng hay sao, ông ta đều không nghe lọt tai.
Từ Quân Nhiên cũng không nhịn được lên tiếng:
- Về chuyện này, tôi cảm thấy không chỉ là tình trạng của một mình ông ấy, hiện tại chúng ta có rất nhiều cán bộ còn bảo thủ, giữ tư tưởng kiểu cũ, làm việc không dựa trên điều tra, thu thập chứng cứ, chỉ dựa vào kinh nghiệm từ xưa.
Nói xong câu này, hắn hận không thể tự vả cho mình một cái, đến lúc này có chen miệng vào làm gì nữa!
Trên chốn quan trường, chuyện kiêng kị nhất chính là thể hiện bản lĩnh của của mình trước mặt cấp trên, nói cho dễ nghe một chút thì là có tài, còn nói khó nghe một chút thì là ko tôn trọng cấp trên
Thế nhưng Phí Minh và Phương Chính lại không hề có ý cắt ngang lời hắn, Phí Minh gật đầu cười:
- Quân Nhiên nói không sai, năm đó lão Tưởng từ Trung Ương về đã làm chậm không ít thời gian. Công tác bình thường thì không sao, nhưng quan hệ đến phương diện kinh tế, vì không có một hệ thống nào để học tập, hầu hết mọi người đều là dựa trên những nghiên cứu của mình rút ra. Trong triết học thường nói đến việc nhìn thấu hiện tượng sẽ nhìn thấy bản chất, nếu nói về ngoài mặt thì Lão Tưởng là một người không thích lý luận,người như vậy làm việc với bất kỳ ai đều gặp khó khăn.
Phương Chính im lặng nghe Phí Minh nói, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Vậy Bí thư Phí cảm thấy tôi nên đối mặt với tình huống này như thế nào?
Y biết những gì Phí Minh nói hoàn toàn không sai, không cần nói đâu xa, ngay đến y cũng đã có vài lần xung đột với Tưởng Phương Trọng, nói cho cùng thì hai người cũng chỉ là bất đồng quan điểm chính trị mà thôi, Tưởng Phương Trọng là người khá bảo thủ, không nghe lọt tai ý kiến của người ngoài, nếu như không phải y là người lấy đại cục làm trọng thì sớm đã có chuyện lớn xảy ra rồi.
Phí Minh mỉm cười, không trả lời thẳng vào vấn đề mà Phương Chính hỏi mà thờ ơ nói:
- Tôi đã nói rồi đó!
Phương Chính ngây người một chút rồi lập tức nở nụ cười, ông ta đã hiểu ý của Phí Minh.
Hai người lại nói tiếp một lúc, sau đó Phương Chính mới cáo từ đi khỏi. Cuộc gặp mặt hôm nay với Phí Minh khá vui vẻ, có thể nói Phí Minh đã phát tín hiệu thiện ý với Phương Chính, tiếp sau này, chính là xem Phương Chính tận dụng cơ hội này như thế nào để tiếp tục mở rộng sức ảnh hưởng của y ở tỉnh Đông Hải.
Từ Quân Nhiên đang định cùng Phương Chính đi khỏi thì Phương Chính liền khoát tay cười nói:
- Hôm nay cậu và Bí thư Phí đã quen biết nhau rồi, hãy ở lại trò chuyện thêm đi!
Y biết, Phí Minh chọn nghiêng về phía y, một phần là vì nguyên nhân sức khỏe của ông ta khiến Phí Minh không thể tiếp tục ở lại trong chốn quan trường tranh đấu này, một phần quan trọng khác là do Từ Quân Nhiên là thư ký của y. Phí Minh vẫn rất xem trọng người con của cố nhân này, cho nên Phương Chính liền tặng cho Phí Minh chút nhân tình này.
Nghe thấy lời dặn dò của Phương Chính, Từ Quân Nhiên có hơi ngạc nhiên liếc nhìn Phương Chính, rồi liền cung kính gật đầu:
- Vâng, xin nghe theo bí thư.
Không cần biết trong bụng Phương Chính đang nghĩ gì, nhưng Từ Quân Nhiên rất cảm kích sự sắp đặt này của y. Tất nhiên dù nói thế nào, Phí Minh cũng là trưởng bối của hắn, một mình ở nơi xa lạ sẽ thành khách lạ, hiếm khi gặp được người quen, có thể ở gặp được bạn cũ của mẹ mình ở đây, Từ Quân Nhiên cũng muốn trò chuyện nhiều hơn với Phí Minh.
Sau khi tiễn Phương Chính, Từ Quân Nhiên liền cùng Phí Minh trở lại phòng khách. Phí Minh ngồi xuống chiếc sa-lông, chỉ vào chiếc ghế sô-pha trước mặt, tươi cười nói với Từ Quân Nhiên:
- Ngồi đi, cứ tự nhiên như ở nhà.
Từ Quân Nhiên cũng không khách khí, ngồi xuống, rồi tự rót cho mình và Phí Minh một chén trà.
- Cậu rất giống mẹ cậu năm đó!
Phí Minh quan sát Từ Quân Nhiên cẩn thận, cười nói:
- Năm đó, tôi cũng đã gặp ba cậu mấy lần, cậu đúng là đã thừa hưởng được rất nhiều từ hai người họ, quả thật là rất giống!
Nét mặt ông ta lúc này hoàn toàn không giống với lúc nãy khi chỉ điểm cho Phương Chính, ngược lại, lại giống với một trưởng bối hiền lành, dễ gần.
- Cảm ơn chú, chú Phí!
Từ Quân Nhiên ngồi trước mặt Phí Minh, nói ra chân thành.
Không cần biết tại sao Phí Minh lại giúp hắn nhưng thái độ hôm nay của ông ta trước mặt Phương Chính chẳng khác nào đã khoác cho Từ Quân Nhiên một lớp áp bảo hộ. Về sau này, dù cho có chuyện gì, chỉ cần có liên quan đến Từ Quân Nhiên, Phương Chính nhất định phải cân nhắc đến phản ứng của Phí Minh, giống như chuyện thư thông báo gần đây, nếu là một ngày trước, nếu Phương Chính không thể chịu được áp lực, rất cót hể sẽ đem hắn ra làm bia đỡ, nhưng hiện tại đã có Phí Minh, nhất định Phương Chính phải suy xét hậu quả. Một khi y đã bỏ qua cho Từ Quân Nhiên, lẽ nào Phí Minh lại không bỏ qua cho y?
Với Phí Minh mà nói, dù ông ta chọn nghiêng về bên nào, Tưởng Phương Trọng hay Phương Chính, kết quả cũng không hề đơn giản. Sức nặng của một cán bộ cấp cao trong thường ủy Tỉnh ủy, sức ảnh hưởng đến hội nghị thường ủy tỉnh ủy cũng như hội nghị thường vụ Bí thư đều rất lớn, còn chuyện Phí Minh chọn Phương Chính, hiển hiên là có liên quan đến Từ Quân Nhiên.
Phí Minh nhin Từ Quân Nhiên, miệng nở một nụ cười xuất phát từ đáy lòng, sau khi quan sát hồi lâu mới lên tiếng:
- Đời này có thể gặp lại cậu, ta coi như đã không còn gì tiếc nuối. Nếu ngày nào đó gặp lại mẹ cậu, tôi cũng coi như đã không phụ lòng bà ấy!
Nghe câu này, khóe mặt Từ Quân Nhiên liền ươn ướt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận