Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 872: Cơ hội cuối

Không có việc gì không thể công khai, câu nói này có lẽ có tác dụng ở những nơi khác, nhưng trong quan trường chỉ là một câu nói đùa, thân là người trong quan trường, việc quen thuộc nhất chính là che dấu khuôn mặt thật của bản thân. Phải biết rằng trong quan trường, khuôn mặt của mọi người đều là một thậm chí là nhiều tấm mặt nạ, nếu việc gì cũng đều nói cho người khác biết, vậy người này sẽ khó bước đi trong quan trường được.
Tiền Ninh biết rõ, đối với lời của cha, việc của Đoàn Văn Hiên, chính là một bí mật không thể nói đến, cho dù người của cả thành phố đều biết. Những năm nay Đoạn Văn Hiên vẫn luôn ăn không ngồi chờ là vì mình, nhưng tuyệt đối không có ai nhắc đến chuyện này trước mặt Tiền Vân Lục, vì họ đều e ngại nể mặt bí thư Tiền, bí thư Tiền trông coi toàn bộ chức quan của Nam Châu, không ai ngốc đến nỗi tự làm mất mặt trước mặt hắn.
Nhưng, một khi Từ Quân Nhiên chạy đến trước mặt cha nói chuyện này, chỉ sợ cha sẽ mất hết mặt mũi trên hội nghị thường ủy.
- Bí thư Từ, không cần chơi lớn như vậy chứ?
Khóe miệng Tiền Ninh nhấc lên một đường cong, nhìn Từ Quân Nhiên lộ ra một nụ cười.
Y thật sự không ngờ Từ Quân Nhiên lại không quan tâm đến quy tắc như vậy.
Từ Quân Nhiên nhún nhún vai:
- Tôi không biết đây là đang chơi, có một vài chuyện, đen chính là đen, trắng chính là trắng, không được phép giả dối.
Nói chuyện, Từ Quân Nhiên nhìn Tiền Ninh:
- Tốt nhất cậu hãy cầu nguyện đi, những năm gần đây cậu không làm việc gì phạm pháp, nếu không tôi chẳng ngại để cậu biết một chút, cái gì gọi là chính nghĩa.
- Chính nghĩa?
Tiền Ninh lộ ra một nụ cười đầy sự châm chọc, nhìn thoáng qua vợ chồng Đoạn Văn Hiên, không nói thêm gì, quay người đi ra khỏi quán, dưới tình huống này, căn bản y không thể tiếp tục ở lại đây.
Chính chủ đã đi rồi, những người còn lảng vảng khác cũng không ở lại, Ngô Thiên hành lễ rất cung kính với Từ Quân Nhiên. Rồi quay người dẫn theo những người khác đuổi theo hướng Tiền Ninh biến mất.
Từ Quân Nhiên cười cười, quay người nhìn nhóm người Hồng gia bị trận giao phong giữa mình và Tiền Ninh làm cho ngây người nói:
- Thật xin lỗi, quấy rầy thọ yến của lão nhân gia, thật xin lỗi. Lão Đoàn, tôi tự mình trở về là được, anh ở lại với người trong nhà đi.
Nói xong, Từ Quân Nhiên cười nói với Hồng Anh:
- Chị dâu, tôi không cố ý lừa chị, tôi với lão Đoạn, thật sự là đồng nghiệp Thị ủy. Ha ha ha ha…
- Bộ trưởng Hà, có thời gian, tiễn tôi có được không?
Từ Quân Nhiên cười nói với Hà Viễn Chinh.
Hà Viễn Chinh vừa nghe thấy những lời của Từ Quân Nhiên, sửng sốt một chút, khuôn mặt liền lập tức lộ ra sự vui mừng, liên tục gật đầu đồng ý, còn phất tay ra hiệu ngăn Tiền Đông Minh và Đoàn Văn Hiên định nói chuyện:
- Được rồi, đừng ai tranh với tôi. Hôm nay hãy để lão Hà tôi tiễn bí thư Từ đi.
Chuyện này giống như khó có được miếng bánh rơi từ trên trời xuống, bản thân không dễ gì mới có cơ hội gần gũi với bí thư Từ, mà không phải đợi đến ngày mai đến văn phòng thể hiện sự trung thành bằng cách báo cáo công việc. Bây giờ Hà Viễn Chinh tràn đầy sự vui mừng, ai dám cướp cơ hội của y, đồng nghĩa với cắt đứt tiền đồ của hắn. Đối với người trong quan trường tương lai của hắn bị đứt, chẳng khách gì muốn mạng của hắn, tất nhiên Hà Viễn Chinh sẽ không đồng ý.
Từ Quân Nhiên cười cười. Cũng không nói gì nữa, đi theo Hà Viễn Chinh đi ra ngoài, vẻ mặt Đoàn Văn Hiên cảm kích tiễn hai người Từ Quân Nhiên ra đến cửa, nhìn Từ Quân Nhiên lên xe Hà Viễn Chinh.
- Được lắm Đoàn Văn Hiên, anh giấu em khổ quá a.
Thấy xe của Hà Viễn Chinh biến mất trong tầm mắt của mình, Hồng Anh vỗ bả vai chồng một cái, cười nói như có vẻ tức giận.
Hôm nay Hồng Anh thật sự cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, khổ cực mười năm đến hôm nay đều hóa thành vui mừng cùng sung sướng, chồng mình là một viên ngọc bị vùi trong cát, cuối cùng được người khác phát hiện, có ngày nổi danh rồi. Công việc của mình cũng có thay đổi, Hà Viễn Chinh là Cục trưởng Cục giáo dục tự mình đến nhà đồng ý hứa hẹn, ngay cả Tiền Ninh gây rối hai vợ chồng mình nhiều năm hôm nay cũng thất bại tan tác quay về, đối với Hồng Anh mà nói, đời người nay giống như một hộp chocolate trong A Cam chính chuyện, cuối cùng có vị ngọt không dễ tìm được.
Đoạn Văn Hiên cười hắc hắc:
- Anh Tử, anh cũng không phải cố ý giấu em, vốn hôm nay bí thư từ mới chọn anh làm thư ký, hai chúng ta ăn cơm bên ngoài, kết quả đụng phải anh rể cả, bị kéo đến đây. Lãnh đạo không định để lộ thân phận, nếu không phải đột nhiên Tiền Ninh đến gây rắc rối, theo ý của bí thư Từ, anh ấy qua ăn bữa cơm chúc thọ mẹ chúng ta mà thôi.
- Trời ạ!
Hồng Anh không thể tin được nhìn chồng:
- Vị bí thư Từ này, quá đơn giản nha?
căn bản Cô không thể tưởng tượng được, thân phận của Từ Quân Nhiên như vậy, mà lại thật sự đơn giản giống lời của chồng, vị bí thư tân nhiệm này, không chỉ trẻ tuổi, xem ra càng giống thành phần trí thức, mà không giống hồ ly xảo trá như người trong quan trường.
- Đơn giản?
Đoạn Văn Hiên nở nụ cười:
- Đây là vì em không hiểu bí thư Từ, anh nghe người ta nói, bí thư Từ của chúng ta, là người có quan hệ với Bắc Kinh, nghe nói lúc anh ấy ở phía Bắc, dám vỗ bàn đối với người đứng đầu Tỉnh ủy. Làm kinh tế càng là người có năng lực, mấy nhân vật lớn văn phòng Thị ủy kia, khi nhắc đến vị bí thư từ này mặt cũng phải kín như bưng, người như vậy nếu đơn giản mới là lạ.
G thực sự bội phục Từ Quân Nhiên không thôi, tuy nói người ta trẻ hơn mình, nhưng cho dù địa vị hay phong độ, đó là người độc đáo trong những người Đoạn Văn Hiên từng gặp, đối mặt với công tử quần là áo lượt Tiền Ninh có thể nói ra đen chính là đen, trắng chính là trắng, có thể thấy trong lòng vị bí thư Từ này, còn có một cán cân.
- Hôm nay bí thư Từ vì việc của chúng ta đắc tội bí thư Tiền, sau này anh không thể có lỗi với anh ta.
Hồng Anh suy nghĩ, nói với chồng. Tuy những năm nay cô chịu không ít khổ, nhưng cũng biết rằng, thư ký cùng chung một nhịp thở với lãnh đạo, nay Đoàn Văn Hiên trở thành thư lý của Từ Quân Nhiên, vậy cũng trở thành tai mắt của Từ Quân Nhiên, không chỉ như vậy, có một vài lúc một vài việc đối với việc của Từ Quân Nhiên, chỉ sợ Đoàn Văn Hiên phải đứng ra. Đến lúc đó nếu Đoạn Văn Hiên không giữ được mà phạm sai lầm, nói không chừng sẽ liên lụy đến Từ Quân Nhiên.
Tục ngữ nói rồi, minh đao dễ cản ám tiễn khó phòng, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, vậy coi như là rắc rối lớn.
Nghe xong lời của vợ, Đoạn Văn Hiên gật đầu:
- Chuyện này em không nói anh cũng biết, ý của anh là như vậy, nếu Bí thư Từ đã đồng ý công việc của Bộ giáo dục rồi, vậy em đi đi. Còn những cái khác, anh thấy chúng ta không cần nữa, tránh bị người khác nói này nói nọ, em thấy thế nào?
Hồng Anh gật đầu:
- Anh nghĩ đúng đó, bí thư Từ không có lỗi với chúng ta, chúng ta không thể bôi tro lên mặt anh ấy.
Vợ chồng hai người đang nói chuyện, sau lưng truyền đến tiếng của Tiền Đông Minh:
- Ai nha, Văn Hiên, em gái, sao hai người vẫn ở đây? Trên lầu còn chờ hai người khai tiệc đó.
Hồng Anh cùng Đoạn Văn Hiên nhìn nhau cười, họ rất rõ ràng, ngày tháng sau này của bản thân, sẽ xảy ra thay đổi long trời lở đất.
Mà giờ khắc này, trên xe của Hà Viễn Chinh, Từ Quân Nhiên lại ngồi như núi Thái Sơn ở đó, lẳng lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Lãnh đạo Từ Quân Nhiên không mở miệng, tất nhiên Hà Viễn Chinh cũng không dám nói nhiều, hắn chỉ có thể cẩn thận ngồi ở đó, vụng trộm quan sát sự thay đổi trên mặt Từ Quân Nhiên.
- Lão Hà, anh lên chức Bộ trưởng bộ giáo dục bao lâu rồi?
Sau một hồi lâu, Từ Quân Nhiên bỗng mở miệng hỏi.
Hà Viễn Chinh ngẩn người, nhanh chóng cẩn thận trả lời:
- Đã tám năm rồi, bí thư Từ.
- Tám năm.
Từ Quân Nhiên thở dài cảm khái, cười nói:
- Đời người, có bao nhiên tám năm chứ. Đặc biệt là ở cái tuổi của anh, sợ là dù có bao nhiêu hoài bão ý chí lớn, cũng đã bị mai một rồi.
Câu nói cuối cùng, hắn không phải dùng giọng nghi vấn, mà là ngữ khí trần thuật.
Trong lòng Hà Viễn Chinh hơi động, nở nụ cười khổ, y không thể không thừa nhận, lời nói của Từ Quân Nhiên là đúng, lúc mới đầu bản thân còn có hoài bão ý lớn, một lòng muốn làm ra sự nghiệp trong quan trường, lúc đó bản thân đang thời ráng niên ba mươi tuổi đầu, mà bây giờ, mình đã là người tuổi tứ tuần rồi, trong quan trường, đã thuộc về loại xuống dốc, nếu không hắn cũng không mạo hiểm như vậy chạy đến ôm lấy chân Từ Quân Nhiên vốn không tính là lớn trong Thị ủy Nam Châu.
Đối với Hà Viễn Chinh mà nói, đứng cùng hàng lần này với Từ Quân Nhiên, có lẽ là lần cuối cùng chọn đội trong kiếp sống quan trường của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận