Thăng Thiên Chi Lộ

Chương 178: Báo cáo.

Từ trước đến nay, quan viên muốn thăng quan, tối thiểu phải có, chính là chiến tích.
Chuyện như vậy, trong lịch sử mấy ngàn năm của Trung Quốc, sớm đã phổ biến từ lâu. Ít nhất trong lịch sử, bất kể là quan văn hay quan võ, chỉ cần muốn thăng quan, cũng phải làm chút chuyện để cấp trên thỏa mãn, Văn Thần tất nhiên là ra sức xây dựng thiên hạ của mình, hoặc làm thứ gì đó cho người dân, mà võ tướng càng lợi hại hơn, thậm chí có tướng lĩnh, dám ngụy tạo chiến tích, giết người dân bình thường coi thành thổ phỉ, cũng phải làm ra chiến tích vẻ vang sáng chói, mục đích dĩ nhiên là vì thăng quan phát tài.
Chu Dật Quần cũng thích chiến tích, đây là sự thật không thể chối cãi, nếu như có thể khiến kinh tế thành phố Toàn Châu phát triển, còn có thể để bản thân được cấp trên đề bạt, Chu Dật Quần không ngại ủng hộ Từ Quân Nhiên một chút.
- Tiểu Từ, cậu nói xem, rốt cuộc cậu tính thế nào?
Giơ bản kế hoạch cầm trong tay lên, Chu Dật Quần nói vơi Từ Quân Nhiên:
- Kế hoạch này xem ra cũng không tồi, áp dụng cụ thể, tôi vẫn hy vọng được nghe chính miệng cậu nói.
Từ Quân Nhiên hiểu, người ta đây là hy vọng mình có thể đưa ra được đồ thật, mà không phải dựa vào bản kế hoạch có phần hư vô như vậy đến lừa người.
Trầm ngâm một chút, Từ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Dương Duy Thiên, rồi mới nói với Chu Dật Quần:
- Chủ tịch thành phố, cách nghỉ của tôi là lấy một điểm đại diện, qua tác dụng của việc làm mẫu ảnh hưởng đến toàn cục.
- Ồ?
Lông mày Chu Dật Quần nhướng lên, có chút hứng thú hỏi:
- Nói một chút xem, làm sao lấy một điểm đại diện?
Đối với đề pháp này của Từ Quân Nhiên, ông ta rất có hứng thú. Dù sao loại lấy một điểm làm đại diện này, là một cách nói mới mẻ. Thực sự có thể làm được, tin rằng nhất định có thể mang lại không ít thay đổi mới cho huyện Võ Đức thậm chí cả thành phố Toàn Châu.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu, chậm rãi nói:
- Đầu tiên, phải phát triển mạnh kinh tế sở hưu tập thể chế độ công xã của chúng tôi, sau đó đẩy mạnh toàn diện chế độ trách nhiệm ký hợp đồng liên sản với các gia đình, cổ vũ quần chúng tự gây dựng sự nghiệp, cổ vũ phát triển kinh tế cá nhân, bởi như vậy. Chúng ta có thể tích lũy một ít vốn liếng.
Chu Dật Quần cùng Dương Duy Thiên liếc nhau một cái, lời của Từ Quân Nhiên tuy không nhiều, nhưng mỗi câu đều nói đến điểm mấu chốt, tối thiểu nhất, ý nghĩ của hắn rất mới lạ, khiến người ta có cảm giác hai mắt tỏa sáng. Hơn nữa tính toán của Từ Quân Nhiên rất chu đáo, bắt đầu chỉ tiến hành ở công xã trấn Lý gia Trấn, sẽ không ảnh hưởng đến nơi khác.
- Đúng rồi, huyện các cậu sao không có khu văn phòng?
Chu Dật Quần chợt nhớ đến một chuyện, không nhịn được cười hỏi.
Dương Duy Thiên cùng Từ Quân Nhiên liếc nhìn nhau, thấy một tia mê mang trong ánh mắt hắn. Cười nói:
- Là như vậy, huyện Võ Đức không lớn, vốn chỉ có hai khu văn phòng, kết quả bí thư Nghiêm cho rằng như vậy là lãng phí nhân viên, liền xin phép trong thành phố. Không xây dựng khu văn phòng nữa, công tác công xã do trong huyện trực tiếp lãnh đạo.
Từ Quân Nhiên lúc này chợt hiểu ra. Trách không được huyện Võ Đức không có khu văn phòng, hóa ra vì Nghiêm Vọng Tung. Cẩn thận nghĩ lại, ngược lại có chút bội phục Nghiêm Vọng Tung, trên thực tế khu văn phòng xác thực không có tác dụng gì với huyện Võ Đức, huyện Võ Đức không lớn, tổng cộng chỉ có mấy công xã, nếu xây dựng khu văn phòng, ngoại trừ để công tác trong huyện thoải mái, ở giữa nhiều hơn một tầng xin chỉ thị báo cáo ra, quả thực không có ý nghĩa gì.
Chu Dật Quần rõ ràng cũng biết chuyện này, nghe như vậy có chút suy nghĩ gật đầu.
- Về kinh tế tập thể công xã, cách nghĩ chủ yếu của tôi là như vậy.
Từ Quân Nhiên tiếp tục giải thích:
- Công ty kiến trúc là một doanh nghiệp do chúng tôi chuẩn bị phát triển lâu dài, tôi cảm thấy ngành kiến trúc trong tương lai, sẽ trở thành một ngành sản xuất vô cùng phát triển trong nước ta, kinh tế phát triển, cần xây dựng, vì vậy dự định của tôi trước tiên là từ việc xây dựng đội kiến trúc, sau đó từng bước mở rộng quy mô, cuối cùng đi theo con đường khai thác bất động sản.
- Có lòng tin như vậy?
Chu Dật Quần đánh giá Từ Quân Nhiên, cười hỏi.
Từ Quân Nhiên gật gật đầu:
- Ngài yên tâm, điểm này tôi bảo đảm.
Đời trước kiến thức về các công ty bất động sản kiến trúc lớn nổi lên của hắn thật sự rất nhiều, một miếng bánh ngọt lớn như vậy, chính mình chiếm một phần, còn không dễ dàng sao.
Chu Dật Quần có chút bán tín bán nghi, nhưng vừa nghĩ tới đội kiến trúc như hôm nay xác thực đã mang đến một số thu nhập lớn cho công xã trấn Lý gia, ngược lại có thêm vài phần tin tưởng đối với Từ Quân Nhiên. Ông lại hỏi thăm Từ Quân Nhiên một vài cách nhìn về kinh tế tập thể cùng kinh tế tư nhân, lúc này mới cười nói:
- Cậu nói không tồi, ít nhất bản kế hoạch này gây được ấn tượng với tôi, trong phạm vi quyền lực của tôi, tôi sẽ cố gắng ủng hộ các cậu.
Lời nói ông ta là thật, chỉ cần Từ Quân Nhiên họ có thể làm ra thành tích, là việc tốt đối với Chu Dật Quần, dù sao đấy cũng là chiến tích dưới sự lãnh đạo của mình, xây dựng kinh tế cũng đúng là trong phạm vi quản lý của chủ tịch thành phố này, có thành tích tất nhiên cũng có một phần công lao của hắn.
- Hôm nay tôi cùng tiểu Từ đến, là để xin viện trợ của lãnh đạo thành phố, hơn nữa sự phát triển của chúng tôi, cũng cần sự ủng hộ của ngài.
Dương Duy Thiên nói xong, nâng chén rượu lên nói khách khí với Chu Dật Quần.
- Lão lãnh đạo, sau này còn cần ngại giúp đỡ huyện Võ Đức chúng tôi nhiều.
Từ Quân Nhiên cũng cười nói:
- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố ngài cũng không thể chỉ xem kịch được.
Vì đây là nơi riêng tư, Chu Dật Quần lại có quan hệ sâu vơi Dương Duy Thiên, Từ Quân Nhiên mới dám nói như thế.
Chu Dật Quần ngoài dự liệu gật đầu, dường như không có thái độ phản cảm với Từ Quân Nhiên, mà vừa cười vừa nói:
- Vậy thì được, có gì cứ nói, tôi có thể giúp nhất định sẽ giúp.
Dương Duy Thiên có chút kinh ngạc nhìn Chu Dật Quần, những lời Từ Quân Nhiên vừa nói có chút liều lĩnh, nhưng dường như Chu Dật Quần không thèm để ý, chẳng lẽ, Chu Dật Quần coi trọng Từ Quân Nhiên đến như vậy?
Lúc này, Từ Quân Nhiên đứng lên:
- Chủ tịch thành phố, Bí thư Dương, tôi đi ra ngoài một chút.
Nói xong, hắn ra khỏi phòng, để nơi này cho Chu Dật Quần nói chuyện cùng Dương Duy Thiên.
Chờ đến lúc Từ Quân Nhiên ra ngoài, lúc này Dương Duy Thiên mới nhìn về phía Chu Dật Quần, cười khổ nói:
- Chủ tịch thành phố, lần này ngài phải giúp tôi.
Chu Dật Quần nhướng mày:
- Xảy ra chuyện gì?
Ông ta biết, nếu không phải không có cách nào, Dương Duy Thiên sẽ không nói lời ủ rũ như vậy, điều này giống như trẻ con ở bên ngoài đánh thua, chạy về nhà tìm người lớn đến giúp. Dương Duy Thiên vì chuyện bổ nhiệm chức vụ công tác trong công xã nên mới vào thành phố tìm mình, rõ ràng giống như trẻ con đánh nhau tìm người nhà.
Dương Duy Thiên bất đắc dĩ đem tình hình của huyện Võ Đức nói ra:
- Lần điều chỉnh công xã trấn Lý gia này, việc lớn trọng đại, chúng tôi thảo luận mấy lần rồi, đều chưa đưa ra được kết quả rõ ràng.
Lời ông ta dù chưa nói xong, nhưng Chu Dật Quần có kinh nghiệm quan trường, đã hiểu ý của Dương Duy Thiên. Cái gọi là kết quả không rõ ràng, hẳn là trong buổi hợp thường ủy Dương Duy Thiên không có cách khống chế, ý của mình không được thực hiện, nên mới xảy ra việc thương lượng hồi lâu vẫn không có kết quả.
Nói trắng ra, chính là bí thư huyện ủy Dương Duy Thiên này, lời nói ở huyện Võ Đức không có trọng lượng gì hết!
Sắc mặt trầm xuống, Chu Dật Quần rất coi trọng Dương Duy Thiên, cũng coi việc ông ta làm bí thư huyện ủy huyện Võ Đức, là một lần cơ hội có sức ảnh hưởng đến việc mở rộng toàn thành phố của bản thân, thật không nghĩ đến vấn đề còn chưa bắt đầu, lại bị người ta đánh cho một bạt tai, điều này khiến trên mặt Chu Dật Quần không có chút tươi tỉnh, trong lòng tất nhiên cũng thoáng cái dâng lên lửa giận.
- Một bí thư huyện ủy như cậu, sao ngay đến bí thư Đảng xã đều không bổ nhiệm được cơ chứ? Có phải có vài người cảm thấy, có thể không thèm để ý lãnh đạo Đảng ủy phải không?
Lời nói của Chu Dật Quần xoay chuyển, trực tiếp để lên đầu Tần Quốc Đồng, ông ta nghĩ đến, huyện Võ Đức có bản lĩnh ngáng chân Dương Duy Thiên, người không để ý của Dương Duy Thiên có thể thực hiện, ngoại trừ Tần Quốc Đồng, nhất định không có người thứ hai, mà phía sau Tần Quốc Đồng là Trương Kính Mẫn bí thư thành ủy, ông cũng có sức khiêu chiến với Dương Duy Thiên người mà mình ủng hộ.
Dương Duy Thiên nghe vậy vội lắc đầu, Trương Kính Mẫn đã tỏ thái độ giúp đỡ mình, ông ta không muốn vì chuyện này dẫn đến mâu thuận giữa lãnh đạo thành ủy, trước kia Từ Quân Nhiên cũng đã đặc biệt nhắc nhở mình, muốn không chế huyện Võ Đức trong phạm vi huyện Võ Đức, đơn giản là công tư phân minh, nếu không đắc tội với Trương Kính Mẫn vị bí thư thành ủy này, công tác trong huyện sẽ không tốt. Hơn nữa lúc vừa mới gặp mặt Trương kính Mẫn, Trương Kính Mẫn cũng cảm thấy ngạc nhiên về việc làm của Tần Quốc Đồng, điều này khiến Dương Duy Thiên cảm thấy, dường như có chuyện gì đó, mà mình không biết.
- Chủ tịch thành phố, Bí thư Trương đã thể hiện sẽ ủng hộ công tác của chúng tôi, trước đó tôi đã báo cáo với ông ấy, rồi mới mời ngài ăn cơm.
Dương Duy Thiên thẳng thắn nói với Chu Dật Quần.
Chu Dật Quần nghe vậy đầu tiên là sững sờ, rồi lập tức thỏa mãn gật đầu:
- Không tồi, không tồi, cậu làm như vậy là đúng.
Cho dù nói thế nào, tất cả lãnh đạo Đảng ủy, thân là bí thư huyện úy, Dương Duy Thiên chỉ cần vì việc công vào thành phố, nhất định phải báo cáo công tác một chút với Trương Kính Mẫn, đây là lễ tiết trên chốn quan trường, nếu để người ta biết, sau khi hắn vào thành phố không đi gặp bí thư thành ủy, ngược lại đi gặp Chủ tịch thành phố, sẽ dễ bị người ta lên án nói Chu Dật Quần cùng Dương Duy Thiên kéo bè kết phái, giở trò tiểu sơn đầu gì đó.
Huống chi, Dương Duy Thiên làm việc rất cẩn thận, ông ta báo cáo công tác với Trương Kính Mẫn ở trụ sở lớn thành ủy, việc riêng tư lại mời chủ tịch thành phố Chu Dật Quần ăn cơm, điều này khiến Chu Dật QUần cảm thấy, quan hệ của mình với Dương Duy Thiên thân cận hơn một chút, vì cậu ta gặp Trương Kính Mẫn là vì việc công, còn cùng mình ăn cơm báo cáo công tác, lại là lấy quan hệ riêng tư.
- Bí thư Trương nói thế nào?
Dừng một chút, Chu Dật Quần hỏi Dương Duy Thiên, ông ta cũng rất quan tâm thái độ của Trương Kính Mẫn đối với chuyện của huyện Võ Đức, dù sao nói đến cùng Tần Quốc Đồng cũng là người của Trương Kính Mẫn, nếu Trương Kính Mẫn quyết tâm ủng hộ Tần Quốc Đồng, làm không tốt bản thân mình còn phải trực tiếp đối đầu với ông ta một phen ở hội nghị thường ủy.
Dương Duy Thiên trả lời:
- Bí thư Trương cũng đồng ý với tôi, đồng ý dựa theo phương án tiến hành điều chỉnh chức vụ công tác công xã trấn Lý gia, hơn nữa còn nhấn mạnh, tất cả công tác huyện Võ Đức, đều phải tiến hành dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy.
Nghe được đáp án này, sắc mặt Chu Dật Quần cũng không chuyển biến tốt, lại có chút ngây người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận